Chương 105: Hoá ra người nàng yêu, là cái dạng này

Thời điểm thế tử Minh vương nhận được thông báo của quan phủ, bảo hắn đến lãnh Huyền Y Vệ mất trí nhớ nhà mình, Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình ở khách điếm cũng nhận được một phong thư.

Bạn tốt Bùi Tịch của bọn họ, sau khi tham gia hôn lễ của An Cửu và Minh vương, liền suốt đêm không từ mà biệt, trở về Dược Vương Cốc.

Lâm Thanh Nghiên nhìn lời cáo biệt trên thư, không nhịn được thở dài nói: "Sao Bùi Tịch đã đi rồi chứ? Còn chưa gặp An Cửu, chẳng lẽ huynh ấy không muốn hỏi An Cửu vì sao làm vậy à?"

Theo nàng, Bùi Tịch hành xử như vậy thật sự rất yếu đuối.

Tuy rằng đây đúng là phong cách của hắn.

Trong ấn tượng của Lâm Thanh Nghiên, Bùi Tịch luôn là người như vậy.

Hắn luôn săn sóc ôn nhu, luôn suy xét vì người khác. Sở dĩ ảm đạm xuống đài như vậy, đại khái là không muốn miễn cưỡng An Cửu, không hy vọng nàng bị đồn đãi không hay.

Dù sao tân hôn nữ nhân ra ngoài gặp ngoại nam, truyền ra sẽ không dễ nghe.

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nghiên thở dài một hơi.

Nàng lắc đầu, đối với vẻ mặt mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì của Hạ Tử Kình nói: "Bỏ đi, Hạ đại ca, chúng ta đến từ biệt An Cửu đi, tới cũng tới rồi, phải gặp cô ấy chứ, sau đó chúng ta về sơn trang đúc kiếm."

Hạ Tử Kình trả lời: "Được, đều nghe nàng."

Bùi Tịch vì yêu mà xuống đài, sáng sớm trốn đi, Lâm Thanh Nghiên lại không băn khoăn mấy, buổi sáng liền gõ cửa vương phủ.

Nàng là bằng hữu của An Cửu, nhưng lại quen biết Bùi Tịch từ nhỏ, chính là tình cảm thanh mai trúc mã, cho nên cũng còn ôm tâm tư tìm lời giải thích.

Không ngờ cửa vừa mở ra, lại gặp được Minh Dập muốn đến quan phủ.

Nghe nói hai người tới tìm An Cửu, Minh Dập cũng không giấu giếm, hấp tấp nói: "An Cửu mất tích rồi!"

Hắn vốn muốn giấu, để chuyện bọn cướp tới cướp tân nương che lấp hành tung của An Cửu, nhưng hôm nay không cần, bởi vì việc này thật sự đã xảy ra!

"Cái gì? An Cửu mất tích? Khi nào?" Lâm Thanh Nghiên hoảng hốt.

Minh Dập nói: "Tối hôm qua! Ta không thể nói rõ hơn, hiện tại ta phải đến quan phủ nhận Huyền Y Vệ của ta, không bằng hai người đi cùng đi."

Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình nhìn nhau bối rối.

Hai người đi theo Minh Dập tới quan phủ, vì Huyền Y Vệ khác với hộ vệ bình thường, rất khó bồi dưỡng, người có thân phận như Minh Dập cũng chỉ có một người, quan phủ không dám tùy tiện cho người đưa về, sau khi xác minh thân phận còn phải bảo hắn tự tới lãnh người.

Trong quan phủ, Minh Dập gặp được Huyền Y Vệ vừa được mình phái đi.

Huyền Y Vệ này tên là Phong Lam, vốn là người trầm mặc ít nói có nề nếp, không có việc gì sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, luôn ẩn nấp ở trong tối.

Nhưng hiện giờ Phong Lam lại như một người khác, ánh mắt dại ra mà ngồi ở đó, trên khuôn mặt bình thường tràn đầy mờ mịt.

Tiếp đãi Minh Dập chính là Đại Lý Tự Khanh, chỉ vào Phong Lam nói với Minh Dập: "Rạng sáng nay chúng ta nhận được báo án, nói nhặt được người này ở ven đường, thấy quần áo không tầm thường liền đưa đến phủ nha. Y quan của phủ nha xem qua, hẳn là hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ quên hết chuyện trước kia, cái gì cũng không nhớ. Thế tử đi coi một chút, nếu là người của ngài, liền lãnh về đi."

Minh Dập vừa thấy liền nói: "Không cần nhận, chính là Huyền Y Vệ bên cạnh ta."

Ba người cùng nhau đi đến trước mặt Phong Lam, Minh Dập gọi hắn hai tiếng, Phong Lam giống như không nghe thấy, chỉ dùng ánh mắt xa lạ ngây thơ nhìn bọn họ, giống như trẻ con mới sinh ra.

Sắc mặt Minh Dập càng thêm khó coi, thấy Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình lộ ra khó hiểu, hắn dẫn hai người tới một bên, trầm giọng nói: "Hiện giờ ta cũng không gạt hai vị, kỳ thật An Cửu không phải tự nguyện gả cho phụ thân ta, chỉ là bị bức mới thỏa hiệp, đêm qua ta lệnh Huyền Y Vệ đưa nàng tới Dược Vương Cốc, hôm nay Huyền Y Vệ liền thành dáng vẻ này, An Cửu cũng không thấy đâu."

Nói tới đây, ngữ khí của thế tử càng thêm trầm trọng, "Hiện giờ ta cũng không biết nàng ở đâu."

Lâm Thanh Nghiên chú ý điểm rất kỳ lạ: "Đưa đến Dược Vương Cốc?"

Minh Dập liếc nhìn nàng một cái, cười khổ nói: "Không sai, An Cửu yêu Bùi thần y, bảo ta đưa nàng đến Dược Vương Cốc, nhưng......"

Sắc mặt Lâm Thanh Nghiên cũng thay đổi, cả kinh nói: "Ta đã nói mà, An Cửu quả thật thích Bùi Tịch!"

Thấy hai nam nhân đều cạn lời nhìn nàng, thiếu nữ ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: "Việc này nhất định không thể bỏ qua như vậy, chúng ta phải tìm cô ấy về!"

Minh Dập nói: "Chỉ là chúng ta biết An Cửu bị ai cướp đi chứ?"

Lâm Thanh Nghiên suy tư một lát, phân tích: "Nếu người này đơn độc cướp An Cửu đi, tất nhiên có lý do. Nhưng dọc đường đi An Cửu đều ở cùng chúng ta, cô ấy cũng không có thù địch, duy nhất biết đến, chính là vị các chủ Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các, nghe nói Tiên Vô Mệnh từng cứu An Cửu, sau đó lại bị An Cửu phát hiện thân phận của hắn, vẫn luôn bị hắn đuổi gϊếŧ."

Lúc trước ở núi Vũ Di, An Cửu vì tìm kiếm sự che chở của Hạ Tử Kình, nói cho bọn họ chuyện này, Lâm Thanh Nghiên vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

"Còn có việc này? Kế tiếp chúng ta đi tìm Ngàn Sát Các?" Đã biết phương hướng, biểu tình của Minh Dập liền trấn định, "Ta chính là thế tử Minh vương, có thể điều động thủ vệ của vương phủ cùng đi tìm An Cửu."

Nghe hắn nói như vậy, Lâm Thanh Nghiên hơi gật đầu, nói: "Cơ bản là đúng, ta nghĩ không ra còn có ai sẽ theo dõi một thiên kim khuê các. Ngàn Sát Các rất thần bí, khả năng chúng ta phải tốn không ít công sức đấy."

Lời của Lâm Thanh Nghiên trở thành sự thật, quả nhiên kế tiếp cho dù bọn họ thu thập như thế nào, đều không tìm thấy tin tức về Ngàn Sát Các.

Cái danh tổ chức sát thủ thần bí nổi tiếng trên giang hồ, thỉnh thoảng truyền ra tin đồn đại hiệp bị sát thủ gϊếŧ chết, nhưng bản thân tin đồn về nó lại không nhiều lắm, cơ bản chưa ai gặp gương mặt thật của sát thủ Ngàn Sát Các, càng miễn bàn đến các chủ Tiên Vô Mệnh.

Về phần vị trí của Ngàn Sát Các, càng không có tin tức.

Mấy ngày nay, Minh vương cuối cùng cũng khoan thai tới muộn, nhưng biết được Vương phi của mình vừa vào cửa đã bị nhân sĩ võ lâm bắt cóc, Minh vương tìm cách dìm tin này xuống.

Làm điều tương tự, còn có phủ thượng thư.

Ngày hôm sau An thượng thư liền lặng lẽ đưa một nữ nhi dưới An Cửu tới, coi như ý đồ hai bên hợp tác. Đối với việc đại nữ nhi An Cửu mất tích, hai bên đều quyết tâm giữ im lặng.

Tuy rằng không được lộ ra, nhưng việc tìm kiếm vẫn làm.

Cho nên chuyện này không công khai, nếu không tân nương tử vừa gả qua lại đào hôn, nói ra sẽ không dễ nghe.

Với sự hợp tác của nhiều bên, lại có lực lượng của An thượng thư và Minh vương phủ, cho dù Ngàn Sát Các bí ẩn đến đâu, cuối cùng vẫn bị tìm ra nhờ dấu vết để lại.

Nhưng đúng lúc này, trụ trì chùa Vô Âm là Phi Trần đại sư đột nhiên tìm tới cửa, giao cho mọi người mấy phong thư.

Đúng là phong thư ngày đó, từng câu từng chữ An Cửu viết.

Khách điếm nào đó trong kinh thành, bốn người đang ngồi quanh một chiếc bàn trong phòng.

Một vị thiếu nữ thanh y, một vị kiếm khách trẻ chính trực anh tuấn, một vị công tử cẩm y tuổi trẻ tuấn mỹ, một vị hòa thượng khuôn mặt thon gầy mặc áo cà sa.

Trên bàn trước mặt bốn người, chính là bốn phong thư.

An Cửu chuẩn bị rất đầy đủ, gửi cho bằng hữu mình quen mỗi người một phong thư, nội dung mỗi phong thư, cơ bản đều giống nhau.

Mặt Lâm Thanh Nghiên ngưng tụ, bỗng nhiên lên tiếng: "Không thích hợp, nhất định không thích hợp! An Cửu mới không thích Tiên Vô Mệnh, người nàng thích rõ ràng là Bùi Tịch! Phong thư này nhất định là giả!"

Minh Dập cũng gật đầu: "Không sai, tuy rằng chữ viết là của nàng, nhưng nội dung tuyệt đối là giả, chính miệng nàng nói với ta nàng thích Bùi thần y."

Hạ Tử Kình gãi gãi đầu, nói ra lại là một chuyện khác: "Lúc trước An tiểu thư vì sợ bị bắt đi, thường xuyên đi theo ta, với hiểu biết của chúng ta về nàng, nàng không thể thích Tiên Vô Mệnh."

Phi Trần niệm một tiếng "A di đà phật", chậm rãi nói: "Đây đúng là điều bần tăng muốn nói với chư vị, không biết chư vị đã nghe qua tình cổ? An thí chủ rất có thể bị Tiên Vô Mệnh dùng tình cổ, mới thay đổi lớn như thế, bần tăng không muốn nhìn cô ấy thân hãm vực sâu, tính lại tới Ngàn Sát Các tìm hiểu."

Minh Dập nói: "Ta biết tình cổ, nghe nói chỉ cần hạ tình cổ người ta, là có thể khiến người đó yêu mình."

"Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta xuất phát chứ?" Hạ Tử Kình hỏi.

Lâm Thanh Nghiên nói: "Chúng ta đã đại khái tìm được vị trí, đến đó trước, Bùi Tịch sẽ ở bên kia hội hợp với chúng ta."

Ngày đó vừa biết được An Cửu mất tích, Lâm Thanh Nghiên liền truyền tin cho Bùi Tịch, nhưng không biết có phải hắn đi quá vội hay không, tới ngày hôm sau, nàng mới nhận được hồi âm, nói hắn đang trên đường tới.

Vì chuyện quá khẩn cấp, mọi người cũng không rảnh chờ hắn tới đây mới cùng đi Ngàn Sát Các, dứt khoát cho hắn vị trí, hai bên hội hợp cùng xông vào đại trận vô cùng hung hiểm trong miệng Phi Trần đại sư.

Lâm Thanh Nghiên không tự chủ được thầm nghĩ, hiện tại nội tâm Bùi Tịch có bao nhiêu cấp bách nhỉ?

Hắn thân thể không tốt, vẫn không nên vội lên đường, nếu thân thể trở nên kém hơn thì làm sao?

Bằng không cho dù An Cửu được cứu ra, cũng sẽ coi thường hắn.

Lâm Thanh Nghiên lại không biết được, Bùi Tịch mà nàng nghĩ đang phi ngựa vội vã đến, giờ phút này không ở trên đường.

Trong núi rừng u tĩnh, từng đợt gió lạnh thổi qua.

Nam nhân một bộ huyền y ngồi ở trong đình hóng gió, ngón tay thon dài cầm một quân cờ trắng, chậm rãi dừng trên bàn cờ.

Đối diện hắn, thiếu nữ diện mạo kiều diễm đang ngồi, mặc một thân sa y hồng phấn như hoa đào, so với ngày xưa thêm vài phần thanh tú ngọt ngào.

Khuỷu tay thiếu nữ chống mặt bàn, mày hơi nhăn lại, đầu ngón tay trắng nõn cầm một quân cờ đen thật lâu, trước sau không biết hạ chỗ nào.

Thật lâu sau, nàng không vui mà nhếch khóe môi, giận dỗi nói: "Không được không được, chàng khi dễ ta! Chàng làm thế, ta sẽ không có đường đi!"

Nam nhân mỉm cười, hỏi nàng: "Vậy nàng muốn thế nào?"

Thiếu nữ vươn tay, cầm lấy quân cờ trắng hắn vừa hạ, tuỳ ý đặt lên bàn cờ, tức khắc phá hỏng đường cờ đang chặn.

"Như vậy."

Nam nhân chậm rãi lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Nàng gian lận."

Thiếu nữ chớp chớp con mắt sáng, mặt mày giảo hoạt nói: "Ta biết, muốn hối lộ đúng không?"

Nam nhân mắt đen nặng nề nhìn nàng, không nói một lời, lại là tư thái ngầm đồng ý.

Thiếu nữ liền lặng yên đỏ mặt, nàng hơi chống mặt bàn, thẳng eo từng chút ghé sát vào hắn, môi đỏ mềm mại nhẹ nhàng chạm môi hắn, chạm xong liền rời đi.

"Như vậy đủ chưa?" Thiếu nữ hối lộ xong, liền lui về, khóe mắt đuôi mày đều là xuân sắc nhộn nhạo, nàng rũ mắt, chớp chớp hàng mi dày, phồng má nói, "Tiếp tục tiếp tục, ta hạ cờ xong rồi, đến chàng!"

Rõ ràng đánh trận nào thua trận đó, trên mặt thiếu nữ lại không thấy nản lòng, chỉ có thẹn thùng và vui mừng.

Trong mắt đen nhánh của Bùi Tịch một mảnh tối đen sâu thẳm.

Hoá ra người nàng yêu, là cái dạng này.

Hầu kết hơi lăn, nam nhân bỗng nhiên duỗi tay, nắm lấy cánh tay thiếu nữ, kéo nàng vào trong lòng.

Thiếu nữ ngã ngồi trên đùi nam nhân, tiếng kinh hô ngắn ngủi buột thốt ra khỏi miệng, giây tiếp theo âm tiết liền bị môi lưỡi lạnh lẽo ngăn chặn.

Khác với nụ hôn nhẹ nhàng của nàng, hắn hôn nặng nề mà hung mãnh, giống như mưa rền gió dữ, che trời lấp đất, tựa hồ muốn bao phủ hoàn toàn nàng trong thế giới của hắn.

Hô hấp nam nhân thô nặng, hàng mi dài phủ bóng, che đi đáy mắt một mảnh trầm mê.

Cũng chợt lóe lên vẻ đau xót.

——————————————-

Tác giả có chuyện nói:

Tới rồi ~