Chương 5: Trốn chạy lần 2 (2)
Bước ra khỏi cửa hàng với sự bực tức trong người khiến cô không tài nào có hứng thú để đi tiếp với hắn:“Tôi muốn về nhà, anh muốn đi đâu thì cứ đi tôi có thể tự đi bộ về nhà, tạm biệt “cô quay người bỏ đi, ngay lập tức Lục Khương Du kéo tay cô lại khiến cô ngã vào người hắn.
”Ai nói rằng tôi cho em đi, em muốn trốn nữa à? Không dễ vậy đâu” hắn nắm chặt tay cô kéo cô đi. Cô dùng sức để bỏ tay hắn ra nhưng do cơ thể yếu ớt của Mạn Châu nên cô không thể làm hắn khựng lại một tí nào.
”Này anh bỏ tay tôi ra, đau quá!”cô hét lớn. Hắn nghe cô nói cũng thả lỏng tay ra hơn khiến cô hơi vui và vùng mạnh tay hắn ra, tay cô đã thoát khỏi tay hắn. Cô nhanh chóng bỏ chạy nhưng với cơ thể yếu ớt này cô không chạy được bao xa liền đuối sức không cách nào có thể chạy tiếp.
Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn lại xem Lục Khương Du có đuổi theo không. *Bộp* cô đã va chạm vào một người khiến cô té xuống đất “A,đau quá!” cú ngã khá mạnh làm cho cô ê ẫm.
Đang ngồi bệt dưới đất thì có một bàn tay đưa về phía cô:“Xin lỗi, cô có sao không?”giọng nói nhẹ nhàng.
”Tôi không sao, là tôi xin lỗi mới phải”cô nắm lấy tay người đó. Cô ngước mặt lên thì cô đã nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ.Anh ta có một đôi mắt đen huyền rất hút hồn, cái mũi thẳng cao, đôi môi đỏ còn hơn cả con gái khi son môi ấy chứ.
”Châu tiểu thư?” câu hỏi phát ra từ người đó.”Đúng là Châu tiểu thư rồi,em không nhớ anh sao? Anh là bác sĩ tại gia của Ngô gia,Lâm Hạo Phong đây.”Giọng nói nhẹ nhàng và trên gương mặt anh ta nở một nụ cười ôn nhu.
Cô suy nghĩ mãi mới nhớ ra trong truyện cũng từng có nhắc đến Lâm Hạo Phong. Anh ta đúng thật là bác sĩ tại gia cho Ngô gia, cô nhớ lúc Mạn Châu bị bệnh do những trò đùa của Lục Khương Du, Hàn Minh thì anh ta có đến để chữa trị cho Mạn Châu. Do cô chỉ đọc đến lúc Ngô Mạn Châu chết thì cô đã bị xuyên đến đây rồi nên cô cũng không biết nhiều về Lâm Hạo Phong và sau này có là nam chủ hay không [vì anh ta đẹp trai mà:))].
”Châu tiểu thư, em không sao chứ?” giọng nói chứa đựng sự quan tâm.Cô bất giác mới nhận ra nãy giờ mình đang thẫn thờ mà suy nghĩ.
Cô khẽ gãi đầu và hơi cuối xuống“Em không sao cảm ơn anh....Hạo Phong ca.”Lâm Hạo Phong nhìn Mạn Châu với ánh mắt ngạc nhiên làm cho Mạn Châu ngại ngùng:“Em xin lỗi...em hơi đường đột khi gọi anh như thế, nếu anh không muốn em xưng hô như thế thì em sẽ xưng hô theo cách cũ.”Dù cô không biết cách xưng hô của Ngô Mạn Châu trước kia như thế nào nhưng cũng đành liều mà nói như thế.
”Không cần, anh thích cách xưng hô mới này hơn. Vậy anh cũng có thể thay đổi cách xưng hô với em chứ?”Lâm Hạo Phong cười nhẹ.
”À vâng, tất nhiên là được.”Phù,may quá cô đã thoát nạn.
”Vậy anh có thể gọi em là Mạn Châu luôn được không?” ánh mắt anh nhìn cô với sự mong đợi.”Vâng, được.”cô nở nụ cười nhẹ với anh.
Đang nói chuyện vui vẻ với Lâm Hạo Phong đột nhiên cô bị nhấc bổng lên.Choáng ván cô xoay người lại thì thấy cơ thể mình đang ở trên vai Lục Khương Du.”Này!!!!Anh bỏ tôi xuống mau!!!”cô vừa la lớn vừa đánh vào vai Lục Khương Du.
”Im ngay cho tôi! Em dám trốn tôi sao?Gan em lớn lắm đấy, dám chọc giận tôi! Tôi sẽ cho em biết khi tôi giận sẽ như thế nào!”hắn nói với giọng đầy tức giận khiến cô không dám nói lời nào nữa.
”Này anh,anh có thể Mạn Châu xuống được không?.”Lâm Hạo Phong nói
”Đúng đó, anh thả tôi xuống đi.”Cô nói với giọng năn nỉ. “Tôi không phải đã bảo em im lặng rồi sao?”hắn gằng giọng.”Anh là ai? chuyện của tôi và Mạn Châu không cần anh quan tâm.”hắn xoay người nhìn Lâm Hạo Phong.
”Tôi biết rằng tôi không liên quan đến việc này nhưng tôi không thể không quan tâm Mạn Châu vì tôi là bác sĩ riêng của Mạn Châu-Lâm Hạo Phong.”
Nghe Hạo Phong nói đột nhiên Lục Khương Du cười khẩy:“Anh là bác sĩ riêng của em ấy?Thì sao chứ?”
”Tôi là bác sĩ của Mạn Châu nên tôi quan tâm đến sức khoẻ của em ấy. Lúc nãy theo tôi thấy Mạn Châu đã không muốn đi cùng anh và sức khoẻ của em ấy bây giờ cũng không tốt gương mặt em ấy khá xanh xao, cơ thể vừa bị va chạm mạnh nên anh không nên bế em ấy như thế và anh cũng không có quyền bắt em ấy đi theo anh như vậy là anh có thể bị đưa vào tội bắt cóc bất cứ lúc nào.”Lâm Hạo Phong nói với một giọng đầy cương quyết.
”Ha ha...bắt cóc... anh thật biết đùa bác sĩ à.Nếu anh có thể kiện tôi tội bắt cóc thì cứ việc.”giọng đầy mỉa mai.
”Tôi biết tôi sẽ không kiện được anh nhưng tôi nghĩ chắc anh cũng biết Ngô gia như thế nào, nếu Mạn Châu có mệnh hệ gì thì anh cũng không yên với Ngô gia phải không?”Lâm Hạo Phong vẫn giữ một giọng điệu mà nói.
”Tôi cũng có quen biết với Ngô gia nên anh không cần phải lo chuyện đó.”Lục Khương Du nhìn Lâm Hạo Phong cười mỉa.
*Reng,reng~*tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi của Khương Du cuộc gọi hiện thị [Thư ký Như]. Hắn nhận cuộc gọi xong liền nhăn mặt sau đó thả Mạn Châu xuống.
”Tôi tha cho em lần này, lần sau em chắc chắn không thoát khỏi tôi đâu.”hắn nói nhỏ vào tai cô. Lục Khương Du nói xong liền quay người bỏ đi. Nhìn thấy hắn bỏ đi cô vui mừng “Vậy là mình đã thoát khỏi hắn” cô thầm nghĩ.
”Mạn Châu,em có muốn về nhà không? Anh thấy em hình như rất mệt.”Hạo Phong ân cần hỏi cô. Cô cũng thầm nghĩ hôm nay đã quá mệt mỏi với cô rồi, cô nên về sớm thì hơn “Vâng“.
Hạo Phong chở cô về Ngô gia, trên xe cô đã ngủ thϊếp đi đến Ngô gia cô mới được Lâm Hạo Phong đánh thức. Cô ngại ngùng:“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
”Có gì đâu, em mau vào nhà đi anh thấy em mệt mỏi lắm rồi.”Hạo Phong cười nhẹ.
”Vâng em vào nhà đây, tạm biệt Hạo Phong ca.”cô vui vẻ gật đầu chào anh sau đó bước vào nhà.
”Tạm biệt Mạn Châu.”anh mỉm cười và quay người bước đến xe.Trước khi anh cho xe chạy anh vẫn nhìn vào Ngô gia: “ Chắc chắn anh sẽ gặp lại em,Mạn Châu.”nói xong anh phóng xe đi.
Mạn Châu không hề được nghe câu nói đầy hứa hẹn đó của Hạo Phong vẫn vui vẻ vào nhà.