Chương 24

Bình thường đồ ăn của Tần Cẩm Mặc cũng rất nổi tiếng, nhưng nhìn cô ăn bánh sợi củ cải vui vẻ hạnh phúc, lúm đồng tiền trên má không hề biến mất, hiếm khi tìm lại cảm giác thỏa mãn lúc mới tập nấu ăn được người khác khen ngợi.

Có lẽ là bởi vì cảm xúc của cô quá dễ lây lan, không hiểu sao trong lòng Tần Cẩm Mặc cũng vui vẻ theo, anh thu tầm mắt lại, nhanh chóng làm hết chỗ bánh sợi củ cải còn lại.

Thật ra trước khi đến đây, Thẩm Thanh Thanh muốn phiền anh làm cho xong thịt sốt thanh, tránh lãng phí nguyên liệu tốt như vậy. Nhưng bây giờ để anh làm bánh sợi củ cải rồi, nhắc đến thịt sốt thanh cũng không tốt, nếu không sẽ có vẻ được voi đòi tiên.

"Cảm ơn anh đã làm bánh sợi củ cải cho tôi, ăn xong cảm giác dễ chịu thật."

Tần Cẩm Mặc đang rửa tay, nghe vậy thuận miệng hỏi: "Sao trước đó tâm tình không tốt?"

Anh đứng bên bồn rửa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt góc cạnh, trông không hề giống đầu bếp mà giống như một hoàng tử đoan trang lịch lãm.

"Trong lúc ăn không muốn nhắc đến chuyện không ngon miệng đó." Thẩm Thanh Thanh thấy anh đã rửa sạch tay thì bưng đĩa đưa tới: "Một mình tôi ăn thì xấu hổ lắm, anh cũng ăn thử đi."

Trước giờ Tần Cẩm Mặc không thích nếm thử đồ ăn mình làm, nhưng nghe cô nói vậy, cuối cùng vẫn không từ chối.

"Chờ một lát."

Anh ra hiệu cho Thẩm Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh, sau đó quay người múc hai bát nước dùng trong trong nồi ra.

Lần trước Thẩm Thanh Thanh vô tình đi tới, chỉ ăn ké một bát tam tiên hầm qua cửa sổ, hôm nay lại ngồi cùng bàn với chủ nhà, ăn bánh sợi củ cải mới nướng và uống canh, khiến cô có loại cảm giác cuộc sống đúng là tuyệt vời.

Thẩm Thanh Thanh ăn uống no nê, tâm tình đặc biệt tốt, cảm thấy buổi trưa cũng không cần ăn cơm nữa.

Cô thực sự rất thích căn bếp nhỏ có cửa sổ sáng sủa này, nhất là khi ở đây có một đầu bếp đẹp trai và nấu ăn giỏi. Nhưng nghĩ đến việc mình làm phiền anh lâu như vậy, lãng phí thời gian của anh nữa cũng không tốt nên cuối cùng vẫn đứng dậy chào tạm biệt.

Bánh sợi củ cải trên bàn vẫn chưa ăn hết, sau khi nói lời tạm biệt, mắt cô không ngừng dán vào đó.

Tần Cẩm Mặc nhìn cô, chợt nhớ tới con mèo con mình từng cho ăn, rõ ràng là ăn đến căng bụng rồi vẫn tham lam lượn vòng quanh bát.

"Có cần gói phần còn lại mang đi không?"

Thẩm Thanh Thanh như đang chờ đợi câu này của anh, lập tức gật đầu nói: "Được được, bánh sợi củ cải ngon như vậy, tôi có thể ăn một ngày ba lần!"

Gói xong bánh sợi củ cải, Tần Cẩm Mặc đưa cho cô cùng với thịt sốt thanh đã đóng gói sẵn.

Anh không có ý đòi tiền, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không muốn lợi dụng mà chuyển thẳng cho anh với mức giá mình biết cộng thêm một chút.

"Đúng rồi, tôi cũng đã gửi cho anh một tấm ảnh, nếu anh thích thì có thể dùng làm ảnh đại diện ~"

Thẩm Thanh Thanh nói xong vẫy tay rời đi, nghĩ tới hôm nay không chỉ mua được thịt sốt thanh mà còn được ăn bánh sợi củ cải thơm ngon như vậy, bước chân như sắp nhảy cẫng lên.

Vì thịt sốt thanh chưa qua chế biến nên sau khi ra khỏi Vị Duyên, cô nghĩ đến việc về nhà một chuyến trước.

Nói về gia đình của nguyên chủ thì khá phức tạp, cô vốn họ Hồ, vì trong nhà trọng nam khinh nữ mà cho họ hàng xa nhận nuôi làm con nối dõi. Mà vợ chồng nhà họ Thẩm vì không thể có con nên mới muốn nuôi một đứa trẻ dưỡng lão cho mình, sau khi nhận nuôi không ngược đãi cô cũng cũng không quan tâm lắm.

Nhưng điều trớ trêu là vợ chồng nhà họ Thẩm không nuôi dạy đứa bé tốt, chỉ muốn coi đối phương như công cụ dưỡng lão, kết quả căn bản không sống đến già, sau khi Thẩm Thanh Thanh thi đại học xong thì đột ngột qua đời.

Mà trong cốt truyện tiểu thuyết, lý do khiến cuối cùng Thẩm Thanh Thanh dao động trong tình bạn và tình yêu có thể là vì thiếu tình cảm từ nhỏ, cuối cùng bị Hàn Thừa Trạch lợi dụng điều này.