Chương 22

Chiếc taxi nhanh chóng phóng đi, chỉ trong chốc lát đã bỏ lại Hàn Thừa Trạch ở phía sau.

Thẩm Thanh Thanh thấy hình như anh ta bị mình mắng đến ngốc nghếch, không nghĩ đến chuyện lái xe đuổi theo liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khen ngợi tài xế: "Cảm ơn anh, may mà anh phản ứng nhanh."

Vừa rồi tài xế cũng hợp tác, cô vừa lên xe đóng cửa lại đã lái luôn ra ngoài.

"Tôi nhìn từ xa là biết, chắc chắn người đàn ông đó ỷ mình có mấy đồng tiền nên đến quấy rầy cô, nên mới nhanh chóng dừng xe lại…" Người tài xế vẻ mặt đắc ý, vẫn không quên nhắc nhở: "Tôi nói cho cop biết, loại đàn ông có tiền này rất xấu xa, đừng để bị lừa."

"Đúng là không phải thứ gì tốt." Thẩm Thanh Thanh gật đầu đồng ý.

Mười người tài xế taxi thì có chín người dễ tán gẫu, thấy cô trả lời, tài xế càng nói nhiều hơn, trò chuyện được vài câu mới nhớ ra hỏi cô đi đâu.

Thẩm Thanh Thanh cũng là người dễ trò chuyện, báo xong địa chỉ thì tiếp tục nói chuyện với tài xế.

Đương nhiên, dù sao cũng là người xa lạ, cho dù có khó chịu với Hàn Thừa Trạch đến đâu, cô cũng không có ý định chia sẻ chuyện riêng tư của mình. Vì vậy cô không đề cập đến chủ đề trước mà trò chuyện với tài xế về đồ ăn địa phương.

Tài xế ngày nào cũng chạy quanh thành phố nên đương nhiên nắm rõ mọi thông tin, thật sự biết rất nhiều quán ăn ngon.

"Ăn đồ nướng phải đến Ngô Kí, nguyên liệu nấu ăn nhà này rất tươi, tay nghề đầu bếp cũng tốt… Ở phía đông thành phố có một cửa hàng chuyên bán thịt cừu, món đùi cừu nướng của họ cực kỳ ngon…"

Thẩm Thanh Thanh nghe xong hai mắt sáng lên, trực tiếp lấy điện thoại ra ghi lại tất cả.

Chẳng trách tài xế taxi thích tán gẫu, chủ yếu lảm nhảm cho cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn, còn chưa nói chuyện xong đã đến nơi.

"Cảm ơn tài xế, làm phiền anh rồi."

Thẩm Thanh Thanh trả tiền khách sáo nói cảm ơn, vừa xuống xe là đi thẳng đến Vị Duyên.

Vị Duyên nằm ở trung tâm thành phố, nhưng vị trí không quá sôi động, gần đó cơ bản không có cửa hàng nào khác.

Lần trước đến cô không có thời gian thưởng thức, bây giờ cũng không nhịn được nhìn lên tấm bảng cổ trên cửa chính.

Khi cô đang tán thưởng chữ viết trên bảng khá đẹp thì đã có người đến hỏi.

"Xin chào, cô là cô Thẩm phải không?"

Thẩm Thanh Thanh còn đang suy nghĩ làm sao giải thích ý định mình đến đây, không ngờ đối phương lại tự bắt chuyện trước, trong lòng có chút kinh ngạc.

"Là tôi."

"Được rồi, mời đi lối này." Người đàn ông mặc đồ Đường giơ tay lên, sau đó đi trước dẫn đường.

"Cảm ơn."

Khung cảnh ở Vị Duyên rất đẹp, cho dù đây không phải lần đầu Thẩm Thanh Thanh tới đây, cô vẫn không khỏi khen ngợi hai câu.

Người đàn ông mỉm cười giới thiệu vài câu, cuối cùng vẫn không kìm được sự tò mò trong lòng: "Xin hỏi, làm sao cô Thẩm lại quen biết cậu chủ?"

"Cháu tên là Thẩm Thanh Thanh, chú cứ gọi tên cháu là được."

"Vậy cháu cũng đừng khách sáo, cứ gọi chú là chú Vương."

Chú Vương thấy cô xinh đẹp, tính cách cũng tốt nên cho rằng cô là một cô gái ngoan, nghĩ đến cậu nhà mình hiếm khi có bạn khác giới nên thái độ càng nhiệt tình hơn.

"Chú Vương." Thẩm Thanh Thanh cũng không khách sáo, gọi xong mới trả lời câu hỏi của ông ấy: "Lần trước cháu tới đây ăn tối, tình cờ gặp anh ấy đang làm tam tiên hầm…"

Chú Vương nghe quá trình bọn họ quen biết, cảm thấy khá có duyên.

"Thanh Thanh, cháu ở đâu? Lát nữa có cần chú phái xe đưa cháu về không?"

"Cháu ở trường tới, không cần phiền vậy đâu ạ, cháu có thể tự bắt taxi về."

Thật ra không phải ngày nào Tần Cẩm Mặc cũng ở Vị Duyên, nhưng nếu anh ở đây, nhất định là ở trong căn bếp nhỏ.

Vị Duyên có hai phòng bếp, phòng bếp lớn là nơi đầu bếp cửa hàng nấu ăn cho khách, phòng bếp nhỏ là bếp riêng của Tần Cẩm Mặc. Lần trước Thẩm Thanh Thanh bị mùi hương thu hút đi vào căn bếp nhỏ mới vô tình gặp được anh.