Chủ tiệm đã chia bánh ngọt đậu hà lan làm hai phần, gói lại từ lâu, nhưng nhìn hai người nam thanh nữ tú trước mặt rất hợp nhau nên cố tình đợi bọn họ nói xong mới đưa túi tới.
"Cảm ơn." Tần Cẩn Mặc nhận lấy bánh đậu, cảm ơn hai người rồi rời đi trước.
Sau khi tiễn anh đi, Thẩm Thanh Thanh lại nhìn quanh cửa hàng một lần nữa để chắc chắn rằng không có thứ gì muốn mua trước khi rời đi.
Phòng 306 ký túc xá nữ.
"Tớ về rồi, mở cửa mau!"
Thẩm Thanh Thanh tâm tình rất tốt, có lẽ là bởi vì mua được đồ ăn nhẹ ngon, lại đặt được thịt sốt thanh, trong giọng nói lúc gọi cửa có chút vui mừng.
Ngô Hoan nghe thấy giọng nói của cô, không quan tâm mình đang đến tháng mà chạy như bay ra mở cửa, thấy thế Dư Duyệt không nhịn được lắc đầu.
"Tĩnh Tĩnh vẫn chưa về à?"
Thẩm Thanh Thanh đi vào thuận miệng hỏi, nhận được câu trả lời phủ định thì bắt đầu lấy ra đồ ăn nhẹ mình mua về.
Một lúc sau, ba người ngồi quanh bàn chia nhau những món ăn nhẹ kiểu xưa vừa mua.
"Đây là cái gì? Vừa ngọt vừa cay, ngon quá." Dư Duyệt cắn miếng bánh giòn cứng trong tay hỏi.
Thẩm Thanh Thanh còn chưa kịp trả lời, Ngô Hoan đã lên tiếng trước: "Gì chứ, hồi nhỏ cậu không được ăn cát kỳ mã kiểu xưa này sao?"
"Đây là cát kỳ mã? Không phải cát kỳ mã mềm mềm xốp xốp, dai dai ngọt ngọt sao?" Dư Duyệt một mặt biểu cảm "Cậu đang đùa tớ à".
"Cát kỳ mã đấy, chỉ là giòn cứng hơn loại kia thôi, không tin cậu cứ hỏi Thanh xem."
Thẩm Thanh Thanh thấy Dư Duyệt nhìn sang thì gật đầu khẳng định.
Trong lúc bọn họ đang hạnh phúc thưởng thức đồ ăn nhẹ trong ký túc xá thì Lâm Ngữ Tĩnh ở bên kia lại không mấy vui vẻ.
Lúc nghe được những lời Hàn Thừa Trạch nói ở nhà hàng Tây, cô ấy nghĩ rằng cuối cùng bọn họ cũng có thể hòa hợp như những cặp đôi khác, còn rất chờ mong được đi xem phim cùng anh, ai ngờ lại bị từ chối thẳng thừng.
Đương nhiên đối với cô ấy, không xem phim cũng không sao, cùng lắm chỉ hơi thất vọng, ai ngờ Hàn Thừa Trạch lại đưa cô ấy đến một quán bar thường tới.
Quán bar đó là do bạn của Hàn Thừa Trạch mở, ngày thường thường có một nhóm con cháu nhà giàu tụ tập ở đây.
Đây không phải lần đầu Lâm Ngữ Tĩnh đến đây, nhưng lần nào cũng cảm thấy khó chịu, hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Anh Hàn, không phải anh không thích cô ta sao, sao vẫn chưa vứt bỏ vậy?"
Hàn Thừa Trạch nghe thấy câu hỏi của bạn mình, dư quang quét về phía người giống đầu gỗ ngồi trong góc, càng nhìn càng cảm thấy cô ấy không bằng bạn thân mình.
"Ai bảo cô ta có khả năng dựa vào bà nội tôi."
Hàn Thừa Trạch không có tình cảm sâu sắc với ba mẹ, nhưng lại rất hiếu thảo với bà nội, người đã chăm sóc anh ta từ nhỏ, nghĩ đến bà nội đã già như vậy, cũng không muốn để bà ấy lo lắng quá nhiều.
"Hay là tôi giúp cậu giải quyết cái rắc rối này nhé?"
Người lên tiếng tên là Hứa Mục, anh ta cảm thấy Lâm Ngữ Tĩnh cũng không tệ, nghĩ nếu bạn mình thật sự không thích thì mình có thể thử một chút.
"Không cần." Hàn Thừa Trạch cho rằng dù sao cô ấy cũng là bạn gái trên danh nghĩa của mình, nếu quay đầu theo bạn bè mình thì sẽ bị bàn tán không tốt.
Lâm Ngữ Tĩnh lặng lẽ ngồi ở góc sô pha vắng vẻ, nhìn bầu không khí mà mình không thể hòa nhập được, trong lòng có chút thất vọng.
Điều duy nhất tốt hơn trước chính là hôm nay Hàn Thừa Trạch không cố ý làm khó cô ấy, nên những người khác ở đây cũng không ồn ào theo.
Khi Lâm Ngữ Tĩnh trở về ký túc xá đã gần mười một giờ, lúc đầu cô ấy muốn tâm sự với Thẩm Thanh Thanh một chút, kết quả đến bên giường mới phát hiện cô đã ngủ say.
Cô nhìn bạn thân đang ngủ yên bình trên giường, xinh đẹp như người đẹp ngủ trong rừng, trong lòng chợt có chút ghen tị.
"Không biết có phải dạo này Thanh Thanh định chăm sóc sức khỏe hay không mà ngày nào cũng đi ngủ sớm."
Đại khái là vì cô ấy đã đứng bên giường Thẩm Thanh Thanh rất lâu nên Dư Duyệt buông điện thoại di động xuống, nhỏ giọng nói.
"Đi ngủ sớm một chút cũng tốt." Lâm Ngữ Tĩnh nhẹ giọng trả lời, giúp Thẩm Thanh Thanh kéo rèm ngủ lại rồi về giường.