Chương 2

Nam chính là một công tử đào hoa, cộng thêm lần hẹn hò kia là bà nội anh ta nhất quyết bắt anh ta bồi dưỡng tình cảm với Lâm Ngữ Tĩnh, trong lòng vốn đã khó chịu, nên lúc phát hiện Thẩm Thanh Thanh xinh đẹp hơn Lâm Ngữ Tĩnh thì lập tức có hứng thú.

Đương nhiên, Thẩm Thanh Thanh xuyên đến đây sẽ không đi gặp loại nam cặn bã này cùng Lâm Ngữ Tĩnh, nhưng cái hệ thống rác rưởi kia lại nhất định bắt cô phải hoàn thành đống nhiệm vụ nữ phụ phản công, để cô cướp nam chính khỏi tay nữ chính.

Thẩm Thanh Thanh không thèm để ý loại cặn bã kia, lần đó bị hệ thống uy hϊếp mới phải miễn cưỡng đi.

Có thể làm nam chính, dáng vẻ Hàn Thừa Trạch cũng không tệ, nhưng ánh mắt tán tỉnh và thái độ hứng thú với cô không chút che giấu ngay trước mặt bạn gái, thật sự rất kinh tởm.

Mấy ngày nay hệ thống đột nhiên biến mất, Thẩm Thanh Thanh đang thử nghiệm xem nếu không nghe theo thì sẽ ra sao, đương nhiên không muốn gặp lại tên nam cặn bã đáng ghét kia.

Lâm Ngữ Tĩnh và Thẩm Thanh Thanh một người trầm tính hướng nội, một người giỏi giao tiếp, ai không biết sẽ cảm thấy cô là người làm chủ giữa hai người, nhưng trên thực tế, hầu hết thời gian Thẩm Thanh Thanh đều chiều theo Lâm Ngữ Tĩnh.

Bởi vậy, Lâm Ngữ Tĩnh đột nhiên bị từ chối cảm thấy có chút không thoải mái.

"Thanh Thanh, tớ vẫn muốn cậu đi cùng tớ…"

Một lúc sau, Lâm Ngữ Tĩnh lại tìm đến trước mặt Thẩm Thanh Thanh, mềm giọng năn nỉ.

Thẩm Thanh Thanh còn chưa trả lời, Dư Duyệt đã vô thức nhíu mày, cảm thấy nếu như mình đã từ chối một chuyện, mà đối phương còn liên tục quấy rầy như thế thì thật sự rất phiền phức.

Trong lòng cô ấy nghĩ như vậy nên không nhịn được nói thay Thẩm Thanh Thanh: "Tớ nói này Ngữ Tĩnh, cậu hẹn hò ngọt ngào với bạn trai, sao nhất định phải đi cùng Thanh Thanh? Cậu ấy phải xấu hổ nhìn các cậu yêu đương thì thôi, bạn trai cậu cũng ngại có thêm bóng đèn."

Lâm Ngữ Tĩnh muốn nói căn bản không có buổi hẹn hò ngọt ngào nào cả, nếu không có cô ở bên sẽ càng lúng túng hơn, dù sao trước đây Hàn Thừa Trạch luôn ác mồm ác miệng, mãi đến khi cùng nhau ăn cơm lần trước, thái độ anh ta mới tốt hơn một chút, ít nhất thì không còn nói điều gì khó nghe.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không thể nói ra những lời này, dù sao chuyện giữa cô ấy và Hàn Thừa Trạch cũng có chút khó nói, kể cả với bạn bè thân nhất.

"Dạo này tớ có việc, cậu tự đi một mình được không?"

Lúc đọc truyện Thẩm Thanh Thanh có thể chửi rủa "nam cặn bã nữ rẻ tiền", nhưng đọc xong cảm giác đây là thế giới thực, cô cũng không muốn rập khuôn với Lâm Ngữ Tĩnh, nên vẫn dùng thái độ bình thản với cô ấy.

"Dược rồi." Thấy cô thật sự không muốn đi, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không ép buộc nữa, mà quan tâm cô có việc gì.

"Tớ muốn nhận vẽ tranh, nói không chừng sau này có thể kiếm chút tiền tiêu vặt bằng cách nhận đơn đặt hàng."

Trước khi xuyên qua Thẩm Thanh Thanh là một họa sĩ, có khả năng vẽ tranh minh họa, tranh gốc, thậm chí còn xuất bản truyện tranh, vì vậy sau khi xuyên qua, cô vẫn muốn dựa vào nghề cũ kiếm sống.

Dù sao bây giờ nguyên chủ đã là sinh viên năm bốn, hiện tại bắt đầu suy nghĩ nghề nghiệp tương lai cũng không còn sớm.

Lâm Ngữ Tĩnh nhớ cô từng nói mình đã học vẽ tranh một thời gian trước khi lên đại học, cũng biết nhà cô có chuyện mới không học nữa, nên không muốn nhắc tới làm cô buồn, chưa từng tò mò về trình độ hội họa của cô.

Bây giờ thấy cô có vẻ đã buông bỏ quá khứ đau buồn, Lâm Ngữ Tĩnh không khỏi cảm thấy mừng thay cho cô: "Tay cậu đẹp như thế, trời sinh đã phù hợp vẽ tranh, nhất định có thể kiếm sống được."

Thực ra cô ấy đã hiểu lầm, hoàn cảnh gia đình của Thẩm Thanh Thanh ban đầu có chút phức tạp, tuy người nhà qua đời khiến cô đau lòng, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến sở thích. Lý do cô không tiếp tục học vẽ khi lên đại học, một mặt là vì học vẽ rất tốn kém, phí tiền phí sức, mặt khác là bản thân không quá đam mê hội hoạ.