Chương 18

Lúc này trời đã tối, nhưng trong quán ăn nhẹ không có nhiều khách hàng, đồ ăn nhẹ bày bên trong rõ ràng cũng đã bán gần hết.

Cô vốn định hỏi có bánh đào xốp giòn và bánh đậu xanh không trước, nhưng vừa bước vào cửa đã bị một loại bánh ngọt khác thu hút.

"Nhà cô vậy mà có bánh ngọt đậu hà lan." Thẩm Thanh Thanh nói xong nhẹ nhàng hít một hơi, vui vẻ nói: "Còn là bánh đậu hạt dẻ, lâu lắm rồi tôi không thấy lại!"

Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, nghe vậy đi tới nói: "Đây là món ăn nhẹ sở trường nhất của ông nội tôi, cô tới đúng lúc lắm, còn thừa lại một chút cuối cùng."

"Vậy cô gói lại cho tôi đi, tôi lấy hết."

Thẩm Thanh Thanh trả tiền xong, nóng lòng mở túi lấy ra một miếng, đầu tiên cảm nhận được từng hạt đậu hà lan trong miệng, cắn vào thì giòn dẻo, ngọt nhưng không ngán, tan chảy trong miệng.

"Ngon quá!"

Cô ăn đến mắt cong thành vầng trăng khuyết, dưới ánh đèn ấm áp trong cửa hàng lại càng có vẻ xinh đẹp động lòng người hơn.

Ai cũng yêu cái đẹp, chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu các loại bánh ngọt khác trong tiệm, biết cô thích cả ngọt lẫn mặn nên chủ động nói: "Phía sau còn có bánh cát kỳ mã* mới làm cứng giòn, cô muốn nếm thử không?"

*Cát Kỳ Mã (沙琪瑪) là một món ăn nhẹ phổ biến của người Mãn Châu, hiện nay đã phổ biến trên khắp Trung Quốc hoặc ở hầu hết các quốc gia nói tiếng Trung Quốc. Bột làm bánh tương tự như bột mì trứng. Về cơ bản, chúng là những sợi mì trứng được chiên giòn cho đến khi phồng lên, đôi khi được bổ sung các loại hạt, nho khô, hạt để tăng thêm hương vị, kết dính bằng đường nóng chảy, ấn vào chảo vuông rồi cắt thành hình vuông.

Cát kỳ mã bán trong siêu thị phần lớn đều là loại xốp mềm, còn cát kỳ mã cứng giòn mới là món ăn vặt Thẩm Thanh Thanh ăn nhiều khi còn bé, không khỏi liên tục gật đầu.

Chủ tiệm lập tức đi vào phía sau, nhanh chóng bưng một khay ra nói: "Cô thử xem có hợp khẩu vị không."

"Cám ơn." Thẩm Thanh Thanh cảm ơn, cầm một miếng nếm thử, vị thơm thơm giòn giòn, ngọt ngọt cay cay kia khiến cô có cảm giác như quay về tuổi thơ trong chốc lát.

"Ngon quá, món cát kỳ mã này thực sự được làm rất tốt!"

Cuối cùng, cô không chỉ mua bánh đậu xanh và bánh đào xốp giòn Ngô Hoan dặn mà còn mua cả bánh đậu hà lan và cát kỳ mã.

Vừa lúc cô định trả tiền rồi rời đi thì có một vị khách khác đến mở cửa.

Chủ tiệm nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, lập tức lộ ra vẻ mặt có lỗi: "Anh Tần, anh đến đây mua bánh đậu hà lan sao? Xin lỗi, hôm nay đã bán hết rồi."

Anh Tần này có lẽ là khách quen của cửa hàng, nhất định là thường xuyên đến đây mua bánh đậu hà lan, nếu không bà chủ vừa nhìn thấy anh ta sẽ không nói như vậy.

Thẩm Thanh Thanh theo bản năng quay đầu lại, mới phát hiện ra đó chính là đầu bếp cô đã gặp ở "Vị Duyên" trước đây.

"Là anh sao! Anh đến mua bánh đậu hà lan à? Tôi chia cho anh một nửa nhé."

Lần trước cô chỉ cần ngửi mùi là biết trong tam tiên hầm có thịt sốt thanh, là một cô gái thích ăn, biết ăn uống. Tần Cẩn Mặc thấy trong tay cô cũng không có nhiều bánh ngọt đậu hà lan, nên không trả lời ngay lập tức.

"Lần trước ăn tam tiên hầm của anh miễn phí, phần bánh ngọt đậu hà lan này coi như là mời lại." Thấy anh không nói gì, Thẩm Thanh Thanh dứt khoát đưa hộp bánh đậu qua.

Tần Cẩn Mặc tới đây mua bánh đậu cho ông ngoại, người ta nói trẻ như già, già như trẻ, người già lớn tuổi giống như trẻ con, luôn nghĩ muốn ăn gì.

Nghĩ đến đây, anh vẫn quyết định tiếp nhận lòng tốt của đối phương, nhưng lại nói: "Một nửa là được, mua cho người già ở nhà ăn, ông ấy không ăn được nhiều."

"Được." Thẩm Thanh Thanh gật đầu, sau đó quay người nhờ bà chủ giúp chia bánh đậu thành hai phần.

Lúc đầu cô định tặng không, nhưng Tần Cẩn Mặc nhất quyết muốn đưa tiền.

"Vậy có thể kết bạn không? Tôi rất có hứng thú với cửa hàng của anh."

Thật ra Vị Duyên không thể tùy tiện tiếp khách, nhưng Tần Cẩn Mặc cảm thấy, đối với loại thực khách chân chính như cô, nếu ông ngoại biết được cũng sẽ rất hoan nghênh.