Chương 15

"Hết cách rồi, ai bảo Dư mỹ nhân nàng không quốc sắc thiên hương bằng Thẩm quý phi, được trẫm để tâm." Dư Duyệt cũng là fan cuồng phim, trực tiếp trả lời.

Thẩm Thanh Thanh cười hỏi: "Ta chỉ là quý phi thôi sao? Vậy hoàng hậu là ai?"

Đối mặt với nụ cười của cô, Dư Duyệt khoa trương che tim nói: "A, nụ cười này của quý phi đã trực tiếp đi vào lòng trẫm, trẫm sẽ phong nàng làm hoàng hậu!"

Quan hệ trước đây của mấy người trong ký túc xá cũng không tệ, nhưng thông thường khi có hoạt động nhóm, bọn họ thường làm theo cặp. Lúc này, Lâm Ngữ Tĩnh nhìn ba người cười đùa, trong lòng không nhịn được tủi thân, luôn cảm thấy từ khi yêu đương quan hệ giữa mình và Thẩm Thanh Thanh đã trở nên xa cách, trong khi quan hệ của cô với người khác lại trở nên tốt hơn.

Mặc dù Thẩm Thanh Thanh không thể duy trì tình bạn của nguyên chủ với cô ấy, nhưng cũng không có ý định bỏ lơ cô ấy, dù sao cũng sống chung ký túc xá, cho dù không đồng ý với quan điểm tình yêu của cô ấy, cô cũng không thể để cô ấy bị cô lập. Chú ý tới vẻ mặt của cô ấy, Thẩm Thanh Thanh cười nói: "Hoàng hậu cái gì, ta phải làm nữ hoàng, Lâm phi mới là tình yêu đích thực của ta."

Lâm Ngữ Tĩnh nghe vậy lập tức bật cười, bước nhanh hai bước đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.

"Không hổ là nữ hoàng, được trái ôm phải ấp." Ngô Hoan lùi lại hai bước, nhìn bọn họ nói đùa.

Mấy người đang trêu đùa đi dạo ra ngoài trường, ngắm khung cảnh xinh đẹp trong khuôn viên trường một lượt, các học sinh đi ngang qua cũng không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

"Đó là ai? Trông dáng dấp xinh đẹp quá!"

Một số học sinh mới nhập học năm nay nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh ở giữa, không khỏi hỏi những người xung quanh.

"Bạn chưa đọc diễn đàn à? Đó là hoa khôi của trường chúng ta..."

Trong lúc bọn họ đang tập trung bàn tán, nhóm Thẩm Thanh Thanh đã đi ra ngoài trường bắt taxi rời đi.

Thẩm Thanh Thanh có thể trò chuyện với người lạ chứ đừng nói đến những người này trong ký túc xá, chỉ cần cô nguyện ý, bầu không khí trong xe đều sẽ thoải mái.

Lâm Ngữ Tĩnh nói địa chỉ, mấy người Thẩm Thanh Thanh chỉ biết đó là một nhà hàng phương Tây, chứ chưa từng đến. Thế là khi xe dừng lại ở ven hồ một nhà hàng Tây cao cấp, Ngô Hoan không khỏi kinh ngạc mở miệng: "Nhà hàng này cũng không rẻ phải không? Hay là tìm chỗ khác đi."

"Đã sớm đặt chỗ rồi."

Lâm Ngữ Tĩnh nói xong trực tiếp kéo Thẩm Thanh Thanh đi trước.

Sau khi quen biết Hàn Thừa Trạch, cô ấy đã đi qua rất nhiều nơi, bây giờ đã không còn luống cuống khi đến nơi như thế này nữa.

Trước khi Thẩm Thanh Thanh xuyên qua là người có thể kiếm tiền, không có sở thích nào khác ngoài đồ ăn ngon nên đã từng ăn ở rất nhiều nhà hàng được cấp sao Michelin và quán ven đường.

Bởi vậy, sau khi vào nhà hàng phương Tây, trông cô còn lạnh nhạt hơn Lâm Ngữ Tĩnh, ngước mắt lên nhìn khung cảnh trong nhà hàng, cảm giác khá dễ chịu.

Ngô Hoan và Dư Duyệt cảm thấy có chút không tốt khi để Lâm Ngữ Tĩnh mời bọn họ ăn ở nơi đắt tiền như vậy, sau khi đi vào cũng không quá lo lắng, chỉ là sẽ ăn uống nghiêm túc hơn ở nơi khác một chút, không cười nói lớn tiếng.

Vị trí đặt trước là trên tầng ba, xuyên qua cửa sổ kính sát đất, có thể ngắm nhìn khung cảnh hồ nước bên ngoài, khiến lòng người bất giác cảm thấy thư giãn.

Ai vẽ tranh đều có đôi mắt rất giỏi khám phá cái đẹp, Thẩm Thanh Thanh ghi món xong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, cầm điện thoại di động lên ghi lại cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp phản chiếu trên mặt hồ.

Hai người Ngô Hoan không chọn món nhanh như cô, vẫn cúi đầu nghiên cứu xem nên ăn gì.

Khi Thẩm Thanh Thanh ngắm phong cảnh, bản thân cô cũng là phong cảnh trong mắt người khác.

Mấy người bạn ký túc xá hàng ngày đều ở cạnh cô nên không cảm giác rõ ràng, chỉ cảm thấy tình trạng da của cô tốt hơn bình thường.

Mà Hàn Thừa Trạch mấy ngày mới gặp được cô, lập tức kinh ngạc, cảm thấy cô như tượng được tạc từ ngọc bích, từ đầu đến chân đều tinh xảo, thậm chí còn làm trái tim anh ta rung động hơn lần đầu tiên gặp mặt.