Chương 97

Nàng thật sự đã gϊếŧ chết Ngọc Long Dao?

Nhìn người thanh niên đã tắt thở nằm trên mặt đất, Kim Tiện Ngư kinh ngạc xòe tay ra, ngơ ngác nhìn vào đó.

Nàng cảm thấy khó tin.

Dù sao hắn cũng là trùm phản diện cuối cùng trong nguyên tác "Trường Sinh Lạc", tự mình chết lãng xẹt như vậy thì quá phi lý.

Mặc dù thi thể Ngọc Long Dao đã lạnh ngắt, nhưng Kim Tiện Ngư vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm.

Để đề phòng Ngọc Long Dao sống lại, nàng thận trọng lấy ra chút Hóa Cốt Thủy còn sót lại trên người, nhanh chóng tiêu hủy xác hắn, đảm bảo Ngọc Long Dao sẽ không bỗng nhiên bật nắp quan tài sống lại.

Làm xong tất cả, Kim Tiện Ngư lau mồ hôi trên mặt, thầm chê bản thân giống như kẻ gϊếŧ chồng rồi bình tĩnh xử lý hiện trường theo luật pháp.

Trên tay nàng vẫn còn dính máu của Ngọc Long Dao khiến nàng cảm thấy có chút buồn nôn.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập cùng với tiếng hí vang, Kim Tiện Ngư quay đầu lại nhìn.

Vừa hay bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.

"Này ngươi..." Một giọng nói khàn khàn, ngập ngừng vang lên bên tai.

Thiếu niên trên lưng bạch mã, tóc buộc đuôi ngựa cao quen thuộc, sau lưng mang theo thanh đại đao thô kệch cao bằng người.

Làn da trắng nõn như con gái, lông mày thanh tú toát lên vẻ lạnh lùng như được tạc từ băng tuyết.

Khi đôi mắt thờ ơ kia nhìn vào Kim Tiện Ngư thì trở nên ôn hoà hơn một chút, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn này, lại thấy máu trên tay nàng, Vệ Hàn Tiêu kinh hãi trợn mắt: "Ngươi đang làm gì vậy?!"

Rõ ràng là Vệ Hàn Tiêu bị nàng dọa sợ, có lẽ hắn ta không ngờ rằng khi tuân theo lời dặn của Phượng Thành Hàn đến cứu nàng, thứ hắn ta nhìn thấy lại là cảnh tượng tàn bạo như vậy.

Kim Tiện Ngư do dự lau máu trên tay vào tay áo, vô tội chớp mắt: "À? Phi tang chứng cứ?"

Vệ Hàn Tiêu suýt chút nữa ngã xuống ngựa, bộ dạng trai đẹp lạnh lùng kia gần như biến mất trong nháy mắt.

Sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, không thể tin nổi đi vòng vòng hiện trường mấy lần: "Ngọc Long Dao? Ngươi gϊếŧ chết Ngọc Long Dao?"

Rồi lại nói: "Ngươi gϊếŧ được Ngọc Long Dao?"

Kim Tiện Ngư nhíu mày: "Ta cũng nghĩ vậy, ta luôn cảm thấy có gì đó sai sai."

Cặp lông mày đen như mực của Vệ Hàn Tiêu nhíu lại: "… Sai ở đâu?"

Nàng lắc đầu, kể lại sự thật.

Dù sao hắn ta cũng là nhân vật chính trong "Trường Sinh Lạc", mặc dù bị Ngọc Long Dao hại thảm, nhưng xuất thân từ Tiểu Tiên Châu, biết đâu lại có cao kiến khác.

Đáng tiếc là Vệ Hàn Tiêu cũng không có lời giải thích nào tốt hơn, hắn ta nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tu sĩ thường có bí pháp bảo vệ tính mạng mà người ngoài không biết, một tia trong Cửu Trọng Nguyên Thần cũng có thể cướp xác..."

Kim Tiện Ngư thật thà giơ tay bổ sung: "Để phòng ngừa chuyện không hay xảy ra, ta đã tiêu diệt cả Nguyên Thần rồi."

Vệ Hàn Tiêu: "..."

Vừa dứt lời, gương mặt xinh đẹp của Vệ Hàn Tiêu liền méo xệch.

Có lẽ nàng đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho tên trai đẹp lạnh lùng vô tình bước vào hiện trường vụ án mạng này. Kim Tiện Ngư tin rằng lúc này trong đầu Vệ Hàn Tiêu đang hiện lên câu "Độc ác nhất là trái tim nữ nhân", nàng chuyển chủ đề: "Sao ngươi tìm được đến đây?"

Vệ Hàn Tiêu đi tới trước con bạch mã: "… Đến cứu ngươi."

Kim Tiện Ngư sững sờ, ẩn ý nói: "Cảm ơn ngươi, nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy... Ta nghĩ, có lẽ chúng ta có thể chia tay ở đây rồi."

Đây là lời nói thật lòng của nàng, trải qua bao nhiêu chuyện, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Vệ Hàn Tiêu = nhân vật chính = phiền phức.

Hiện tại nàng không muốn đυ.ng vào bất kỳ người nào trong nhóm nhân vật chính nữa.

Có lẽ vì sự phản kháng của nàng quá rõ ràng nên sắc mặt Vệ Hàn Tiêu hơi khó coi, hắn ta mím chặt môi, lạnh lùng nói: "Sư phụ bảo ta đưa ngươi đến Tiểu Tiên Châu."

"Ai biết được Ngọc Long Dao đã chết hay chưa, chẳng phải ngươi cũng nghĩ vậy sao? Sư phụ bảo ta đưa ngươi đến Tiểu Tiên Châu tránh gió một thời gian."

Lời này không sai, nhưng điểm chú ý của Kim Tiện Ngư không nằm ở đây.

"Ngươi đã liên lạc với Phượng đạo hữu sao?" Nàng ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: "Hắn... không sao chứ?"

Phượng Thành Hàn bằng lòng giúp đỡ nàng, nàng cảm thấy biết ơn, cũng thật sự lo lắng cho an nguy của hắn.

Kim Tiện Ngư không hỏi thì thôi, nàng vừa hỏi, khí chất toàn thân Vệ Hàn Tiêu liền lạnh xuống hẳn.

"Không chết được."

Thiếu niên nhướng mày lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: "Không phải là ta muốn đưa ngươi đi, ta còn muốn đưa người đi chữa thương hơn ngươi. Nhưng trước đó, ta phải hoàn thành nhiệm vụ người giao cho đã."

Nàng không ngốc, tất nhiên nghe ra sự lạnh nhạt trong lời nói của Vệ Hàn Tiêu. Hắn ta đang giận nàng khiến Phượng Thành Hàn bị thương, mà hắn ta lại phải đến dọn dẹp bãi chiến trường của nàng.

Xem ra, nếu nàng kiên quyết không đi thì sẽ khó xử, huống chi những gì Vệ Hàn Tiêu nói cũng không phải là không có lý.

Kim Tiện Ngư không hề bị sự lạnh nhạt của Vệ Hàn Tiêu ảnh hưởng, nàng mặt dày suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu nói: "Được, ta đi với ngươi."

Trên đường đi, thiếu niên mím chặt môi, cả người rõ ràng đang tỏa ra khí lạnh.

Nghĩ đến hình ảnh Phượng Thành Hàn bị thương đầy người trên "Thủy Kính" vừa nãy, Vệ Hàn Tiêu không khỏi siết chặt tay, nhắm mắt lại.

Cái gọi là "Thủy Kính" thật ra chính là video call trong giới tu chân, cao cấp hơn ngọc giản truyền tin một chút.

Kim Tiện Ngư chạy trốn suốt đường cũng mệt mỏi kiệt sức, mắt nàng gần như không mở ra nổi, đương nhiên là không còn tâm trạng để quan tâm đến tâm trạng của Vệ Hàn Tiêu.

Kệ cái gì là độ hảo cảm, nàng không làm nữa.

Dù có giận nàng đến đâu, Vệ Hàn Tiêu vẫn nhường con bạch mã duy nhất cho nàng, tự mình dắt ngựa đi bộ.

Vì không chắc chắn Ngọc Long Dao đã chết hay chưa nên bọn họ không dùng pháp khí bay lượn, trên đường đi chọn những con đường nhỏ trong rừng, tuy tốn thời gian hơn nhưng an toàn và bí mật hơn.

Gặp lại lần nữa, bọn họ cũng không ôn lại chuyện cũ, cũng không tra hỏi. Hai người cứ thế chiến tranh lạnh.

Kim Tiện Ngư biết rằng Vệ Hàn Tiêu thầm yêu Phượng Thành Hàn, lúc này đang giận nàng, nàng cũng không tới trước mặt hắn ta làm màu, luôn giữ lễ độ đúng mực.

Nhưng nàng lại làm Vệ Hàn Tiêu cảm thấy không quen.

Lo lắng suốt mấy ngày nay, vừa thư giãn, Kim Tiện Ngư liền ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại thì lập tức cảm thấy không ổn.

Nàng bị nghẹt mũi, đau họng, toàn thân mệt mỏi.

Kim Tiện Ngư phát hiện ra một sự thật phũ phàng.

Nàng bị cảm rồi.

Nghe thì giống như một trò đùa.

Tu sĩ hiếm khi bị cảm, trời biết đã bao nhiêu năm nàng không bị cảm rồi. Có lẽ là vì mấy ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, cũng có lẽ là vì con người ta căng thẳng quá lâu, một khi thư giãn thì sẽ dễ sinh bệnh.

Lần này nàng bị cảm khá nặng, ban đầu nàng định kệ nó, chờ cơ thể tự khỏi, nhưng đi cả ngày đường như vậy, đầu óc nàng cứ lơ lửng, đau nhức, nặng trịch.

Chuyện nhỏ nhặt này nàng cũng không muốn làm phiền Vệ Hàn Tiêu, nàng cứ thế im lặng chịu đựng.

Để có thể đến Tiểu Tiên Châu nhanh hơn, trên đường đi bọn họ có thể nói là đi không ngừng nghỉ, lúc thì đi bộ, lúc thì cưỡi ngựa, lúc thì dùng gió để bay, nhưng hiếm khi dừng lại nghỉ ngơi.

Lại đi thêm nửa ngày, bỗng nhiên trời đổ mưa.

Lập Thu vừa qua, Đại Tiên Châu dần dần bước vào mùa thu, người ta thường nói mưa thu lạnh dần, cơn mưa này đến bất ngờ, từng hạt mưa thu rơi xuống da thịt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Hoàng hôn trong núi sâu, khung cảnh mông lung, tiếng ngỗng trời kêu quanh quẩn.

Kim Tiện Ngư lạnh đến nỗi răng va vào nhau, sắc mặt hơi tái nhợt.

Vệ Hàn Tiêu im lặng đi phía trước, bước chân vừa nhanh vừa vững, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng, tự nhiên sẽ không vì nàng mà đi chậm lại.

Mái tóc đen của thiếu niên đọng lại hơi nước, trong sương mù ẩn hiện khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt phượng lạnh lùng, xinh đẹp.

Mi mắt như tranh vẽ, sạch sẽ, giống như cây tre vừa được rửa sạch, còn đọng lại những giọt sương long lanh.

Bước chân như mèo, nhanh nhẹn, không một tiếng động, bước trên lá rụng chỉ phát ra tiếng sột soạt nhẹ nhàng.

Kim Tiện Ngư cố gắng theo kịp bước chân hắn ta, nhưng trong đầu nàng cứ mê man, chân nàng loạng choạng, suýt chút nữa té ngã.

Chỉ là suýt chút nữa bởi vì Vệ Hàn Tiêu như có mắt phía sau, thiếu niên nhanh như gió lướt qua bên cạnh nàng, vươn tay ra đỡ lấy nàng.

Kim Tiện Ngư ngây người nửa giây, theo bản năng nói cảm ơn.

Nhưng thiếu niên đứng trước mặt lại không nhúc nhích, nhíu mày lạnh lùng nhìn nàng.

Làn da thiếu niên lạnh ngắt, eo thon gọn, lưng rắn chắc, nghĩ đến cảm giác vừa nãy, não nàng chậm chạp hoạt động, theo bản năng nói: "Ngươi cao lên rồi à?"

"..."

"Kim Tiện Ngư!" Bị chọc trúng điểm nhạy cảm về chiều cao, toàn thân Vệ Hàn Tiêu cứng đờ, lập tức nổi khùng, tức giận trừng mắt: "Ngươi có biết nói chuyện không vậy!"

"Không biết nói thì câm miệng." Vệ Hàn Tiêu nhíu mày nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua của nàng, mặt lạnh như băng: "Không khỏe sao ngươi không nói?"

Kim Tiện Ngư: "Ta không muốn lãng phí thời gian của ngươi, chẳng phải ngươi còn phải về xem Phượng đạo hữu sao?"