Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngọc Long Dao liếc nhìn nàng, Kim Tiện Ngư đã đếm đến một, nàng lùi về sau mấy bước, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, nàng có thể bình tĩnh quan sát.

Nhân lúc hôn hắn, nàng đã nhét cổ kí©ɧ ŧìиɧ vào miệng hắn. Nàng vẫn còn không ít cổ kí©ɧ ŧìиɧ lần trước cùng với thuốc giải được cất trong túi giới tử, mãi cho đến mấy ngày trước mới nhớ ra.

Nàng đã để lại tất cả đan dược cho Phượng Thành Hàn, chỉ giữ lại cổ kí©ɧ ŧìиɧ giấu dưới lưỡi.

Có lẽ là vì lần trước nàng không dám dùng quá nhiều nên không gây phiền phức lớn cho Tạ Phù Nguy, nhưng lần này, để đảm bảo Ngọc Long Dao trúng chiêu, nàng đã tăng liều lượng.

Còn về dây thừng trói tiên là nàng mua lúc đi mua đồ trong mấy ngày trước, trà trộn vào trong đống đan dược và pháp khí kia, thứ này trị giá hàng vạn vàng, còn một công dụng quan trọng khác —— có thể khắc chế thần thức.

Không chỉ vậy, mấy ngày trước nàng còn cẩn thận trộn thêm một ít thảo dược ức chế thần thức vào thuốc trị thương của Ngọc Long Dao, không nhiều lắm, chỉ khác biệt một, hai chữ, riêng lẻ thì đều là thuốc tốt, nhưng nếu trộn chung với nhau thì sẽ phát sinh tác dụng phụ không tốt.

Thật giả lẫn lộn, dù là luyện đan sư cũng phải tốn công phân biệt.

Ngay từ trước khi cho Ngọc Long Dao uống cổ kí©ɧ ŧìиɧ, nàng đã uống thuốc giải rồi.

Nàng đang cược vào sự kiêu ngạo, tự tin của Ngọc Long Dao, cược vào sự tự phụ của hắn.

Dù vậy, để chắc chắn, Kim Tiện Ngư vẫn thận trọng ước lượng khoảng cách, lùi ra ngoài một trượng, nhíu mày vung tay lên, dựng lên tám tầng kết giới, đảm bảo mình không bị thần thức ảnh hưởng, sau đó mới "không biết xấu hổ" nhớ đến việc mặc quần áo.

Lần trước khi nàng đi mua thuốc, luyện đan sư kia đã thề sống thề chết rằng loại thuốc này có thể khiến nữ nhân trinh tiết nhất cũng biến thành da^ʍ phụ.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Kim Tiện Ngư quay đầu nhìn vào sâu trong núi rừng, nhếch mép cười, bắt gặp ánh mắt đen láy của Ngọc Long Dao.

"Trong rừng này thường có không ít tiều phu, thợ săn qua lại, không biết tinh quân có dáng vẻ khiêu gợi như vậy có khiến họ rung động không?"

Dù sao đây cũng là một cuốn tiểu thuyết đam ♂ mỹ ♂.

Vừa dứt lời, Kim Tiện Ngư liền thấy rõ ràng sắc mặt Ngọc Long Dao cứng đờ.

Ngay sau đó, hắn nắm chặt tay như không có chuyện gì, cố tỏ ra thản nhiên mỉm cười: "Tùy ý nàng."

Kim Tiện Ngư cảm thấy người này thật sự quá kiêu ngạo và thích giữ thể diện, rõ ràng chán ghét lời nàng nói nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Ngọc Long Dao giơ cổ tay lên, cố gắng giãy giụa.

Vô ích.

Hắn liền kinh ngạc nhẹ giọng hỏi: "Đây là cổ kí©ɧ ŧìиɧ?"

Kim Tiện Ngư chỉnh lại váy áo, thản nhiên nói: "Lần trước lúc ta mua thuốc, luyện đan sư nói loại thuốc này có thể khiến nữ nhân trinh tiết nhất cũng biến thành da^ʍ phụ."

Ngọc Long Dao bình tĩnh nhìn nàng.

Ánh mắt Kim Tiện Ngư long lanh, mỉm cười nói: "Ta rất mong đợi nhìn thấy dáng vẻ "da^ʍ phụ" của ngài đấy."

Ngọc Long Dao vẫn tỏ ra vẻ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, định nói gì đó nhưng tim hắn như bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Dược lực phát tác rồi.

Đầu óc hắn nóng bừng, đôi mắt đen láy như thủy tinh kia càng thêm u tối, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. Cả người hiếm khi trở nên hoảng hốt, khó chịu đến nỗi mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo trong nháy mắt.

Thứ quấn trên cổ tay là... dây thừng trói tiên?

Ngọc Long Dao không thể không chuyển hướng tầm mắt đi để phân tán sự chú ý của mình.

Mấy tầng kết giới trước mặt như những chiếc l*иg giam giam cầm hắn.

Hắn vô thức nhếch môi cười. Bởi vì cảnh tượng này quá quen thuộc. Những người thân, bằng hữu thân thiết của hắn vì sợ hãi, kiêng dè hắn cũng từng giam cầm hắn bằng những chiếc l*иg kiên cố, ngăn hắn thoát khỏi phong ấn.

Bọn họ từng truyền lại tranh chân dung, đá ghi hình của hắn qua nhiều thế hệ, phòng ngừa hắn ta như phòng ngừa ruồi muỗi.

Nhưng hắn vẫn tìm được cơ hội, thiêu rụi tất cả. Dù người Ngọc tộc đang canh giữ bản thể của hắn có muốn biết dung mạo của hắn thế nào cũng không dám nhìn trộm nữa. Thực ra hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy thú vị, vui vẻ. Giống như vừa nãy hắn phát hiện ra thủ đoạn của Kim Tiện Ngư, nhưng lại không ngăn cản nàng.

Ngọc Long Dao theo bản năng muốn sờ cằm, thầm nghĩ thú vị thật.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của hắn cứng đờ, không thể thốt ra lời nào nữa.

Du͙© vọиɠ cuồn cuộn như thủy triều ập tới một cách bất ngờ. Mạch máu dưới da đập mạnh, như con thú hoang trong l*иg giam điên cuồng đập vào song sắt, khiến Ngọc Long Dao bối rối, hoang mang.

… Hình như dùng nhiều quá rồi.

Kim Tiện Ngư giật mình nhìn Ngọc Long Dao trước mặt.

Vẻ mặt hắn cứng đờ, nụ cười đóng băng trên môi rồi dần dần biến mất. Vẻ mặt kiêu căng mà hắn cố gắng duy trì bỗng chốc trở thành một bức danh họa.

Rất nhanh, hơi thở của Ngọc Long Dao trở nên dồn dập, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.

Mái tóc đen rối bù xõa tung trên vai, đôi mắt như hai viên thủy ngân màu đen cũng trở nên mờ mịt. Đôi môi hồng hào hơi mở, hai tay bị trói chặt, hiếm khi lộ ra vẻ đáng thương, dễ bắt nạt.

Phản ứng của Ngọc Long Dao thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng. Dù sao ba phần đã khiến Tạ Phù Nguy gục ngã, mà nàng lại cho Ngọc Long Dao uống hết.

"..." Nhìn thế nào thì Ngọc Long Dao cũng yếu đuối hơn Tạ Phù Nguy nhiều chứ!

"Thật sự sẽ không chết người đấy chứ?" Kim Tiện Ngư nhìn "chỗ ấy" đáng sợ của hắn, lẩm bẩm nói.

Lúc này, Ngọc Long Dao vẫn chưa mất lý trí. Hắn thậm chí còn cố gắng nặn ra một nụ cười, giả vờ bình tĩnh nói: "… Tiểu Ngư Nhi , nàng thương ta không?"

Mái tóc đen của hắn đã ướt sũng, mồ hôi lớn như hạt đậu theo trán chảy xuống, làm ướt cặp lông mi đen dài.

"Không," Kim Tiện Ngư kiên quyết lắc đầu, do dự hai giây, lộ ra vẻ mặt không dám nhìn thẳng, thành thật nói: "Ta chỉ cảm thấy chết vì "lêи đỉиɦ" thì rất mất mặt thôi."

Ngọc Long Dao: "..."

Ngọc Long Dao sống đã vài nghìn năm, nhưng lại không hề hứng thú với chuyện nam nữ. Về phương diện này, hắn thực sự là một trang giấy trắng. Điều này khiến cho dược lực của cổ kí©ɧ ŧìиɧ càng khiến hắn khó chịu.

Lúc này, dù Ngọc Long Dao có muốn "chém gió" một cách thong dong cũng bất lực. Hắn duỗi thẳng hai chân, lớp vải đen ướt sũng bao bọc đôi chân thon dài cơ bắp, làm nổi bật những đường cong mềm mại mạnh mẽ.

Ngọc Long Dao không phải là người biết kiềm chế du͙© vọиɠ, hắn vô thức cọ xát vào bãi cỏ bên dưới, ánh mắt mờ mịt.

Ổn định lại tinh thần, hắn cố gắng nắm lấy một tia lý trí trong đầu óc choáng váng, cố gắng giữ nụ cười: "Ngoan, giúp ta cởi trói đi."

Nhưng giọng nói run rẩy, hơi thở không ổn định đã tố cáo sự bình tĩnh giả tạo trên mặt hắn.

"Ngài chắc chắn chứ?" Kim Tiện Ngư mỉm cười, thản nhiên đứng dậy, trên tay có một luồng ánh sáng vàng nhỏ như có sinh mệnh đang lượn lờ.

Dưới sự hướng dẫn của Bạch Bình Hương, kỹ thuật khống chế linh lực của nàng gần như được lột xác, bước lên một tầm cao mới.

Ánh sáng vàng như con rắn nhỏ quấn quanh cổ Ngọc Long Dao vài vòng.

Kim Tiện Ngư móc móc ngón tay, liền kéo cổ Ngọc Long Dao buộc hắn ngẩng đầu lên.

Ánh sáng vàng lún sâu vào da thịt, để lại vết hằn đỏ sẫm ở yết hầu.

Lúc này, ánh mắt của Ngọc Long Dao thực sự rất đáng thương. Mắt hắn đỏ bừng vì bị kí©h thí©ɧ, mái tóc đen hơi xoăn dính vào tóc mai, ánh mắt mờ mịt, hơi nước lan tràn, yết hầu không ngừng cuộn lên cuộn xuống.

Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn Kim Tiện Ngư. Hơi thở khó nhọc nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, khàn giọng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, nàng thật sự không muốn giúp ta sao?"

Lúc này, Kim Tiện Ngư đối với Ngọc Long Dao mà nói giống như bữa tiệc sang trọng có thể nhìn nhưng không thể ăn.

Điều kỳ lạ là, trước kia hắn ta lại không hề hứng thú với món ăn ngon này.

Mồ hôi nhỏ vào mắt, hơi cay lại trở thành một loại kí©h thí©ɧ, bất kỳ kí©h thí©ɧ nhỏ nhoi nào lúc này cũng có thể khiến hắn run rẩy không ngừng. Ngọc Long Dao chớp mắt, đôi mắt đen láy ướŧ áŧ, gần như nhìn chằm chằm vào Kim Tiện Ngư không chớp mắt.

Khi bắt gặp ánh mắt Kim Tiện Ngư, hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm, nếu như ánh mắt cũng có thể hiện thực hóa thì chắc chắn hắn sẽ nhào tới, "nuốt chửng" nàng.

Nhưng hắn thậm chí còn không thể cử động, đây là lần đầu tiên hắn chật vật như vậy sau vài nghìn năm.

Đôi mắt trong sáng của Kim Tiện Ngư sạch sẽ như viên sỏi được rửa sạch, nàng bình tĩnh, thưởng thức hắn như người ngoài cuộc.

Quá trong sáng, quá sạch sẽ.

Hắn không kiểm soát được mà rơi xuống vực sâu, vươn tay ra muốn kéo nàng xuống cùng.

… Dược lực thật kinh khủng!
« Chương TrướcChương Tiếp »