Kim Tiện Ngư mấp máy môi, nhưng vẫn lắc đầu.
Nàng không muốn lôi Phượng Thành Hàn vào chuyện này.
"Không có gì." Nàng đứng dậy dọn bát: "Ngọc Long Dao đã nói gì với ngươi?"
Phượng Thành Hàn lại không trả lời. Điều này rất kỳ lạ, vì hắn là người rất lịch sự, tuân thủ lễ nghi.
Kim Tiện Ngư ngẩn ra, bỗng nhiên nhận ra ánh mắt của Phượng Thành Hàn đang dừng lại trên cổ tay nàng.
Tay áo nàng trượt xuống, lộ ra cổ tay bầm tím.
Hắn đang nhìn những vết thương và dấu hôn trên cổ tay nàng.
Hắn cụp mi xuống, nhìn rất chăm chú, không biết đang tưởng tượng cái gì, khí chất ôn hòa dịu dàng xung quanh người cũng thay đổi.
Kim Tiện Ngư mất tự nhiên rút tay về, nàng biết rõ tình cảm của Phượng Thành Hàn dành cho mình. Chính vì vậy nên nàng mới cảm thấy khó xử.
Đối phương lại không thổ lộ, nói thẳng ra thì nàng cảm thấy hơi như vậy có hơi giống tự mình đa tình.
Kim Tiện Ngư suy nghĩ một chút, hít sâu một hơi.
"Ta không biết Ngọc Long Dao đã nói gì với ngươi." Nàng quay người sang, vén tóc lên cho hắn xem: "... Ta đã cắt đứt tơ tình rồi."
Phần đuôi tóc đã bị cắt bằng tiễn bán nguyệt sẽ hơi đỏ, nếu như không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.
Biết trước chuyện sẽ thành ra như vậy thì nàng đã không lấy hảo cảm của người này rồi, ai mà ngờ được người này lại chính trực đến vậy, Kim Tiện Ngư không biết làm sao nghĩ.
Đây là lần đầu tiên nàng tiết lộ việc mình đã cắt đứt tơ tình với người khác.
Sự thật chứng minh, Phượng Thành Hàn quả nhiên sững sờ, hắn ngây người một lúc lâu như bị sét đánh, đôi mắt màu hổ phách kia nhìn chằm chằm vào chân tóc nàng, như thể muốn xác nhận lại lần nữa.
Hắn mím chặt môi, trong đầu "ầm" một tiếng, không nói nên lời.
Trên đời này, người dám tàn nhẫn cắt đứt tơ tình của mình quả thật rất ít.
Một là vì tiễn bán nguyệt rất hiếm.
Hai là, cắt đứt tơ tình, không còn tình cảm, ham muốn nói thì hay, nhưng thực chất chỉ là nhổ cỏ không tận gốc, tâm ma không trừ thì chỉ là đang trốn tránh, đến lúc đó vẫn sẽ ảnh hưởng đến tu luyện.
Phượng Thành Hàn hiếm khi cảm thấy đầu óc hỗn loạn như vậy, hắn hơi mất tập trung, trong mắt mang theo vẻ hoang mang: "Ngươi..."
Kim Tiện Ngư nhanh chóng thả tóc xuống, khéo léo nói: "Cho nên, ta thật sự không có chuyện gì."
Dù sao thì những chuyện liên quan đến tình cảm trên đời này cũng không thể làm tổn thương đến nàng nữa.
Thái độ của thiếu nữ tự nhiên, thoải mái, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong sáng, hai hàng lông mi cụp xuống như che đi tất cả suy nghĩ, ham muốn trần tục.
Khí chất cao thượng, tài năng xuất chúng, lạnh lùng như ngọc.
Phượng Thành Hàn không ngốc, hắn gần như hiểu ý của Kim Tiện Ngư ngay lập tức.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn nhìn mái tóc dài đen nhánh của Kim Tiện Ngư một lúc lâu.
Trái tim của hắn chìm xuống từng chút một, cổ họng như bị một cục bông nghẹn lại.
Mọi người đều khen ngợi hắn là quân tử, nói nhiều đến mức hình như bản thân hắn cũng tin, hình như lần này hắn đến đây chỉ đơn thuần là để đưa Kim Tiện Ngư đi, không còn ý gì khác.
Thật sự là không có ý gì khác sao?
Có phải hắn cũng muốn tiểu nhân đắc chí (người tiểu nhân đạt được mục đích)?
Nhìn thấy dấu vết trên tay Kim Tiện Ngư, Phượng Thành Hàn không thể tưởng tượng nổi sư phụ hắn và Âm Dương tinh quân đã làm gì với Kim Tiện Ngư, hắn lạnh toát cả người.
Lúc này, hình như hắn cũng không cao thượng hơn người khác là bao.
Phượng Thành Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đạo hữu, sau khi ra ngoài, ngươi hãy đi về phía nam, ta đã bảo Hàn Tiêu đến đó đón ngươi."
Giọng nói của thanh niên lạnh lùng, nhưng lại rất kiên định.
Kim Tiện Ngư nhận ra có điều bất thường, hoang mang hỏi lại: "Chờ đã? Đạo hữu, ý ngươi là sao?"
Từ khi nào chủ đề lại chuyển sang chuyện này??
Phượng Thành Hàn đã đẩy bữa sáng chưa ăn xong ra, cúi đầu rút kiếm.
Kim Tiện Ngư đầu tiên là nghe thấy một tiếng hét dài, giống như tiếng rồng ngâm, lại giống như tiếng gió rít.
Kiếm trong đàn, ánh kiếm chói lọi, giống như tia chớp mùa hè quấn quanh thân kiếm, vang lên tiếng sấm rền.
Đây là lần đầu tiên Kim Tiện Ngư thấy Phượng Thành Hàn rút kiếm.
Phượng Thành Hàn nói: "Xin đạo hữu tin tưởng ta, hôm nay ta đặc biệt đến đây là để đưa đạo hữu rời đi."
"Sau khi đạo hữu đi rồi, phải cẩn thận Ngọc Long Dao."
Lời này đáng lẽ ra không nên để người ngoài cuộc như Phượng Thành Hàn nói ra, hắn nhíu mày: "Xin lỗi, ta luôn cảm thấy Ngọc tinh quân có chút kỳ lạ."
"Chờ đã!" Kim Tiện Ngư bỗng nhiên có cảm giác bất an, nàng hét lên: "Ngươi muốn làm gì?!"
Nhưng Phượng Thành Hàn đã ôm đàn bay ra ngoài, giọng nói bình tĩnh của thanh niên vang vọng trong làn gió sớm.
"Ta chỉ có thể cản sư phụ một lúc, đạo hữu mau đi đi, đừng lo lắng cho ta, ta có cách tự bảo vệ mình."
Kim Tiện Ngư ngây người nửa giây mới hoàn hồn lại.
Phượng Thành Hàn hắn muốn trực tiếp đối đầu với Tạ Phù Nguy, câu giờ cho nàng, để nàng trốn thoát!
Nhưng làm sao nàng có thể bỏ mặc hắn để tự mình bỏ chạy được, đó là Tạ Phù Nguy đấy.
Trong đầu nàng trống rỗng, lo lắng không yên.
Trong đầu nàng liên tục xuất hiện một câu hỏi: Có nên tin tưởng hắn hay không?? Nàng có nên đuổi theo? Hay là tự mình bỏ chạy?
Dù cho Phượng Thành Hàn và nàng liên thủ cũng không có cơ hội chiến thắng Tạ Phù Nguy.
Mục tiêu của Tạ Phù Nguy là nàng, Phượng Thành Hàn cũng hiểu rõ điều này, cho nên chỉ có thể giúp nàng câu giờ, không lâu sau, Tạ Phù Nguy vẫn sẽ tìm đến nàng.
Trong nguyên tác, mặc dù Tạ Phù Nguy vô tâm vô cảm, nhưng cũng không đến nỗi tàn nhẫn, đối với đệ tử này cũng coi như là không tệ, nếu không thì cũng sẽ không vì cái chết của Phượng Thành Hàn mà xuất quan.
Nhưng hiện thực không cho nàng thời gian để lựa chọn, Phượng Thành Hàn vừa đi không lâu, mây đen bỗng nhiên bao phủ, tuyết rơi dày đặc, trắng xoá.
Mặt đất dưới chân nàng vang lên tiếng "ầm ầm" như núi sập, sấm chớp đùng đùng.
Dưới chân Kim Tiện Ngư không vững, nàng loạng choạng ngã xuống đất. Lăn lộn trên mặt đất một vòng, nàng quay đầu nhìn kiếm cảnh đang lan rộng phía sau.
Nàng nhắm mắt lại, biết rõ rằng trận đấu đã bắt đầu, nếu như không chạy thì sẽ không kịp nữa.
Gió lạnh như dao băng, gió tuyết mịt mù.
Phượng Thành Hàn mặt không đổi sắc, cả người đầy máu, chặn đường bằng kiếm, kiên định đứng trước mặt Tạ Phù Nguy.
Trước mặt hắn là một thế giới thủy tinh.
Ánh bình minh bị đóng băng, ánh sáng di chuyển cũng như hổ phách bị đóng băng, toát lên vẻ đẹp kỳ lạ.
Cùng lúc đó, một bàn chân trần trắng như tuyết dẫm xuống đất. Một tiếng "rắc" nhỏ vang lên, Phượng Thành Hàn nhìn thấy, ánh bình minh như gương vỡ ra từng đường nứt, nhanh chóng lan rộng như mạng nhện.
Ở trung tâm mạng nhện, Tạ Phù Nguy chậm rãi đáp xuống, áo choàng trắng rơi xuống, màu trắng bạc trong mắt như nước lũ tràn ngập con ngươi.
"Đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy kiếm cảnh của ta." Tạ Phù Nguy nói: "Ngươi muốn đưa nàng đi sao? Tiểu Hàn."
Con ngươi Tạ Phù Nguy lúc này trắng toát, không nhìn thấy đồng tử màu đen, hắn thản nhiên gọi cái tên thân mật này càng khiến người ta cảm thấy sự kỳ lạ của sinh vật máu lạnh đang học theo thói quen của con người.
Nhưng Phượng Thành Hàn đã quen rồi. "Sư phụ." Phượng Thành Hàn lắc đầu, giơ tay lau vết máu trên khóe môi, không nói có, cũng không nói từ chối, do dự nói: "Kim đạo hữu... không thuộc về bất kỳ ai trong chúng ta, thả nàng ấy đi đi."
Hắn nhạy bén nhận ra, khi hắn nói ra chữ "không thuộc về" thì cuối cùng Tạ Phù Nguy cũng đã dao động.
Tạ Phù Nguy lặng lẽ nhìn hắn, như thể lần đầu tiên gặp người đệ tử này.
Mấy trăm năm qua hắn chưa từng nhận đệ tử, cho đến khi Thập Nhị Động Thiên chủ động lên tiếng, hắn mới nhận Phượng Thành Hàn làm đệ tử. Hắn không ghét Phượng Thành Hàn, chỉ là mối quan hệ giữa bọn họ quá xa lạ. Cũng không ngờ rằng Phượng Thành Hàn lại có ý nghĩ khác với Kim Tiện Ngư.
Tạ Phù Nguy không biết đây là cảm giác gì, hắn hơi bối rối, cũng có chút tiếc nuối, hoang mang, hắn nhẹ giọng hỏi:
"Cho dù để cản ta, ngươi cũng sẽ chết sao?"