Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 81

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngọc Long Dao vừa đẩy cửa ra thì thấy Kim Tiện Ngư đang ngồi vẽ bên bàn, tư thế ngồi của nàng không bao giờ chuẩn, chỉ cần thoải mái là được, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

Từng nét vẽ đều rất tinh tế, cẩn thận.

Ngọc Long Dao bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành, hắn giống như diễn viên cầm nhầm kịch bản, mỉm cười, làm tròn vai diễn, tiến lên nói: "Tiểu Ngư Nhi."

Kim Tiện Ngư không lên tiếng, dường như nàng không nghe thấy tiếng hắn.

Ngọc Long Dao nghĩ nghĩ "kịch bản", nhẹ nhàng hỏi: "Nàng vẫn còn đang vẽ sao?"

"..."

Thiếu nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Ánh mắt nàng lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là bực bội, khó chịu vì bị làm phiền.

Ngón tay Ngọc Long Dao trong tay áo giật giật, tuy không có côn trùng, nhưng hắn lại cảm thấy như bị cái gì đó chích vào.

Hắn nhìn thấy rõ ràng, trong đôi mắt kia không hề có sự nghi ngờ hay xa lạ.

Diễn trước mặt Ngọc Long Dao là một việc rất nguy hiểm.

Sau khi uống Vong Tình Thủy, trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên từng cảnh cẩu huyết trong phim ảnh, tiểu thuyết, cố gắng khiến bản thân trông tự nhiên hơn một chút.

Tim Kim Tiện Ngư đập như trống, nàng dùng hết khả năng diễn xuất của mình, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện ra một điều kỳ lạ.

Ngọc Long Dao mỉm cười với nàng, vẻ mặt vẫn như thường lệ. Không hề có biểu cảm gì khác lạ vì nàng vẫn nhận ra hắn.

... Chờ đã, nàng hoang mang.

Chẳng lẽ nàng tính sai rồi sao? Ly Vong Tình Thủy kia không phải do Ngọc Long Dao hạ? Hắn không phải muốn "reset", bắt đầu lại với nàng?

Ngọc Long Dao vung tay áo, bước tới hỏi như thường lệ: "Nàng đang vẽ gì vậy?"

Nàng ngây người nhường chỗ cho hắn xem.

Vì vậy, bức tranh sơn thủy kia lộ ra trước mặt Ngọc Long Dao.

Công bằng mà nói, dưới sự chỉ dạy của Ngọc Long Dao, trình độ vẽ tranh của nàng đã tiến bộ rất nhiều.

Kim Tiện Ngư vẫn diễn kịch, thản nhiên hỏi: "Sao ngài lại trở về rồi, chẳng phải ngài đã đi ra ngoài phủ rồi sao."

Ngọc Long Dao nói: "Ta gặp Tạ tiên quân trên đường, nói chuyện với hắn ta vài câu."

Ba chữ "Tạ tiên quân" trong mắt "nhân vật hiện tại" của nàng không đủ để khiến nàng nhớ đến Tạ Phù Nguy ngay lập tức.

"Tạ tiên quân là ai?" Có lẽ vì quá căng thẳng nên Kim Tiện Ngư cảm thấy trước mắt hơi tối sầm.

Ngọc Long Dao bối rối nhìn nàng một cái: "Nàng không biết Tạ tiên quân là ai sao?"

Trông hắn còn bối rối hơn cả nàng, lúc này, nàng cũng không biết là nàng đang diễn, hay là Ngọc Long Dao đang diễn nữa.

Khoảnh khắc này, là màn đối đầu đỉnh cao của hai diễn viên.

Ngọc Long Dao vừa nói, vừa vươn tay sờ lên gáy nàng.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mệnh môn trên cổ nàng, giống như ngay sau đó liền có thể bẻ gãy xương cổ, đâm xuyên qua đại chùy huyệt, khiến nàng sởn tóc gáy.

Kim Tiện Ngư lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục vẽ tranh: "Ta không nhớ, là bạn của ngài sao?"

Ngọc Long Dao không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bút chạm vào giấy.

Kim Tiện Ngư căng thẳng.

Một lúc sau, giọng nói của hắn mới vang lên: "Coi là như vậy đi."

Ngay sau đó, cây bút trong tay Kim Tiện Ngư biến mất.

Bức tranh cũng biến mất.

"..."

Nàng trợn mắt nhìn hắn, biểu cảm như muốn nói "ngài lại phát điên gì nữa vậy".

Ngọc Long Dao giật lấy giấy bút của nàng, tập trung nhìn bức tranh của nàng, chậm rãi nói:

"Phàm là vẽ tranh sơn thủy, trải rộng là bức tranh lớn mà không thừa, thu hẹp lại là cảnh nhỏ mà không thiếu, bức tranh này của nàng, nhìn xa thì trông rất chật chội, còn chỗ cảnh gần này lại trống trải."

"..."

Còn có tâm trạng chỉ dẫn nàng vẽ tranh, chẳng lẽ Ngọc Long Dao hạ Vong Tình Thủy cho nàng là vì cho rằng nàng sẽ quên mất Tạ Phù Nguy sao?

Không, không đúng.

Dù sao nàng cũng hiểu rõ Ngọc Long Dao phần nào, hắn là một người cực kỳ tự phụ, chỉ quan tâm đến bản thân.

Hắn luôn cho rằng nàng vẫn còn thích hắn.

Thậm chí hắn còn không nhớ trong phòng nàng có một chiếc tiễn bán nguyệt.

Đúng vậy, cái tiễn bán nguyệt đó cũng là do Ngọc Long Dao tặng nàng, hắn thường thu thập các loại trân bảo, đồ chơi độc đáo, hạt thủy tinh và các loại "rác rưởi" bỏ đi.

Tiễn bán nguyệt tất nhiên không phải là củ kiệu, cắt một lượt lại mọc ra một lượt, nó rất quý giá.

Lúc đó, khi Ngọc Long Dao tặng thứ này cho nàng, nàng còn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Hắn có ý gì? Chẳng lẽ là muốn nàng tự biết thân biết phận một chút, nhanh chóng cắt đứt tơ tình đi?

Kim Tiện Ngư nhớ, đó là chuyện của trăm năm trước.

Ngọc mẫu, cũng chính là mẹ chồng ít khi gặp mặt của nàng, hỏi bọn họ định khi nào sinh con.

Lúc đó Ngọc Long Dao nói gì?

Hắn ngoan ngoãn cười nói: "Bây giờ vẫn chưa có kế hoạch này."

Nàng chưa kịp nói gì thì đã bị Ngọc Long Dao chặn lời.

Nàng cũng không thích trẻ con, mỗi khi Tết đến thì nàng sợ nhất là mấy đứa em họ chạy loanh quanh.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy, Ngọc Long Dao không nên tự ý quyết định thay nàng như vậy.

Ngọc Long Dao lấy cánh hoa đào rơi trên tóc nàng xuống, dịu dàng nói: "Con cái chỉ là gánh nặng."

Câu nói này quá đúng, nàng rất đồng ý, nếu như là ở thời hiện đại, nàng còn giơ hai tay, hai chân đồng ý.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự thất vọng của nàng.

Bởi vì nàng cảm thấy Ngọc Long Dao không nên bình tĩnh như vậy.

"Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực, chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất." (Cây đào xanh tươi, trái chín đầy cành, con gái xuất giá, phải lo lắng cho gia đình chồng)

Tu sĩ thể chất khỏe mạnh, lại có rất nhiều thuốc bổ, linh đan, sinh con có thể nói là không hề đau đớn, thật sự đã thực hiện được việc sinh con không đau, lại không phải đối mặt với áp lực tìm trường gần nhà, lớp học thêm...

Dựa trên nền tảng này, vợ chồng yêu thương nhau, chẳng lẽ không có chút mong muốn sinh con sao?

Hơn nữa đây còn là xã hội phong kiến "khoa học kỹ thuật thấp", coi trọng con cháu.

Những chuyện tiếp theo còn lố bịch hơn.

Cho dù là thời cổ đại hay hiện đại, người lớn đều rất thích bế con nít. Mẹ chồng ít khi quan tâm đến nàng có lẽ đã hiểu lầm, nảy ra ý định tìm thϊếp cho Ngọc Long Dao.

Đối phương gia thế trong sạch, có quan hệ họ hàng với Ngọc gia, được người thân dẫn đến nhà chơi. Trên bàn tiệc rất lịch sự, không ai nhắc tới hai chữ "nạp thϊếp", đây chính là sự hiểu ngầm của con người (ngay cả ở thế giới khác này).

Ngọc Long Dao không hề từ chối một cách rõ ràng.

Kim Tiện Ngư không nhớ nổi mình đã ăn bữa cơm kia như thế nào.

Nàng uống rượu say, ngồi xổm dưới gốc cây, dạ dày khó chịu, suy nghĩ của nàng còn hỗn loạn hơn cả dạ dày đang cuồn cuộn kia.

Ngọc Long Dao tìm được nàng, bị bộ dạng của nàng dọa cho sợ.

Nàng nói: "Ngài không thể làm vậy."

Nàng nói lung tung, nước mắt chảy dài: "Ngài không thể làm vậy."

Ngọc Long Dao nhẹ nhàng gọi tên nàng: "Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi."

Hắn đỡ nàng, vuốt ve cơ thể đang run rẩy của nàng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nàng đang sợ sao?"

Ngọc Long Dao tất nhiên là không nạp thϊếp.

Nhưng mấy ngày sau, hắn mang đến một chiếc tiễn bán nguyệt để làm quà, nàng ngây người cầm trên tay, cảm giác lạnh lẽo của bạc truyền tới khiến nàng lạnh toát.

Nàng cất chiếc tiễn bán nguyệt này cùng với những trân bảo kia vào trong ngăn kéo, không bao giờ lấy ra nữa.

Nếu như Vong Tình Thủy thật sự là do Ngọc Long Dao làm thì cũng không trách được sự "tự tin" của Ngọc Long Dao, cho rằng nàng vẫn còn thích hắn, tất cả là vì trước kia nàng biểu hiện quá mù quáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »