Kim Tiện Ngư không hiểu nhìn hắn.
Tạ Phù Nguy vung tay, giải phóng kiếm cảnh của mình ra.
Băng tinh nhanh chóng lan ra khắp sân, tuyết bay tứ tung, nhà cửa, ao nước trong sân lập tức biến thành hang động băng tuyết trong suốt.
Ngay lập tức, cái nóng biến mất.
Kim Tiện Ngư sững sờ, nàng suýt chút nữa quên mất chiêu này, càng không ngờ là Tạ Phù Nguy thế mà lại chủ động dùng kiếm cảnh để giải nhiệt cho nàng.
Nhưng còn chưa hết, Tạ Phù Nguy lại kéo nàng ngồi xuống.
Hắn cụp mắt xuống, tạo ra một trận tuyết cho nàng.
Tuyết trắng đầy trời, bay tứ tung, từng mảnh từng mảnh trong suốt rơi xuống đất.
Giống như màu tuyết dày đặc, ngọc bạch bay lượn.
Kim Tiện Ngư tò mò vươn tay ra, nhìn những bông tuyết rơi xuống tay nàng, tan thành một vũng nước nhỏ.
Gió mát thổi qua, còn xịn hơn cả điều hòa!
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, lúc này tâm trạng nàng lại rất tốt, hứng thú bừng bừng, nàng liền kéo Tạ Phù Nguy cùng nhau nặn người tuyết.
Nàng nặn của nàng, Tạ Phù Nguy nặn của Tạ Phù Nguy.
Vì khả năng của Tạ Phù Nguy quá giống Elsa, Kim Tiện Ngư nghĩ nghĩ một chút, nặn ra một chú Olaf
Tuy rằng nàng nặn hơi xấu, nhưng nhìn thì cũng coi là xấu mà dễ thương nhỉ?
Quan trọng nhất là, thế giới này sẽ không bị bộ phận pháp lý của hãng chuột Mickey truy cứu.
Sau khi ngắm nghía chú Olaf một lúc, Kim Tiện Ngư tò mò quay đầu sang xem Tạ Phù Nguy đã nặn ra cái gì.
Hắn cụp mắt xuống, nặn rất nghiêm túc. Tuyết rơi lên tóc, lông mi, vai hắn, trông như bức tượng băng trong suốt.
Là một người đang dang tay, dang chân, nhảy múa, nhìn thì cũng coi như là hình người.
"Đây là cái gì?"
Tạ Phù Nguy như đang suy nghĩ, hắn do dự nửa giây.
Hắn vươn tay chọc vào mặt người tuyết nhỏ, trả lời.
"Nàng."
"Là nàng."
Nhìn thấy biểu cảm của người tuyết này, Kim Tiện Ngư im lặng.
"..." Nàng! Sao lại! Xấu như vậy!
Hơn nữa ngẩn người là sao! Ngay cả bản thân ngươi cũng do dự rồi đấy!!
Tạ Phù Nguy nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn chú Olaf một lúc, chủ động hỏi: "Cái này, là ta?"
Kim Tiện Ngư bất lực: "... Ngài tỉnh táo lại đi."
Tạ Phù Nguy cụp mắt xuống không nói gì, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, ngón tay phóng ra hai luồng kiếm khí, bao lấy hai người tuyết này.
Cứ như vậy, Kim Tiện Ngư bị ép phải đổi người tuyết với hắn.
Làm xong tất cả những thứ này, Tạ Phù Nguy không dừng lại, hắn suy nghĩ một chút, lại điều khiển gió tuyết, tạo ra một thứ giống như cầu trượt.
Kim Tiện Ngư từng kể với hắn chuyện nàng và bạn cùng phòng đi chơi công viên giải trí. Tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn cố gắng tái hiện lại.
Không có bất kỳ cô gái hiện đại nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của công viên giải trí!
Mắt Kim Tiện Ngư sáng rực, hào hứng nói: "Ta muốn chơi cái này!"
Cầu trượt, đã bao lâu rồi nàng không được chơi!
Nàng kéo váy, nhanh chóng leo lên chỗ cao nhất, trượt xuống theo đường trượt.
Mặt băng rất trơn, trượt nhanh như gió, gần như không khác gì công viên giải trí trên băng.
Hơn nữa còn không cần xếp hàng!
Tiếng gió gào thét bên tai, trái tim nàng đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Sau khi chơi thỏa thích mấy lần, nàng nhớ đến Tạ Phù Nguy vẫn đứng im không nhúc nhích, mặt Kim Tiện Ngư đỏ hồng, nàng chủ động nắm tay hắn.
Lông mi Tạ Phù Nguy run lên, ngón tay khẽ giật giật.
Ngón tay lạnh lẽo, mềm mại chủ động nắm lấy tay Kim Tiện Ngư.
Nàng kéo hắn leo lên cầu trượt.
"Ngài đừng cử động, không được dùng võ công, cũng không được dùng chiến thuật, ta đẩy ngài xuống." Kim Tiện Ngư cười nói: "Tiếp theo thì —— tận hưởng đi!!"
Vừa dứt lời, nàng liền ấn vào lưng Tạ Phù Nguy, dùng sức đẩy xuống!
Tạ Phù Nguy quả nhiên không cử động, ngay cả khi trượt đến cuối cùng, vì quán tính mà bay ra ngoài, cũng không cử động.
Cứ như vậy, vị kiếm đạo tông sư cửu thế vô song này loạng choạng, ngã thẳng vào đống tuyết, té sấp mặt.
"..."
Kim Tiện Ngư ngây người nửa giây, sau đó cười "phụt" một tiếng, nàng dở khóc dở cười đi tới, kéo Tạ Phù Nguy ra khỏi đống tuyết.
Vỗ vỗ tuyết trên người hắn, nàng "xấu tính" hỏi: "Vui không?"
Tạ Phù Nguy thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, dùng sức ấn vào ngực.
Có chút kỳ lạ.
Tim hắn đập hơi nhanh, nhưng lúc trượt xuống lại cảm thấy rất thoải mái.
Đây là cảm giác mà hắn chưa từng có, hoàn toàn khác với lúc gϊếŧ người.
Từ khi hắn có ý thức, hình như hắn luôn gϊếŧ người, lúc nhỏ hắn chưa từng được chơi những đồ chơi của trẻ con cùng tuổi như con quay, đá gà.
Hắn do dự, nhẹ giọng nói: "Một lần nữa."
Bọn họ hẹn hò ở "công viên giải trí trên băng" trong kiếm cảnh.
Có Tạ Phù Nguy ở đây, cầu trượt muốn cong bao nhiêu vòng thì cong bấy nhiêu vòng. Quanh co, lên xuống, tầng tầng lớp lớp, như một mê cung.
Mệt mỏi leo xuống cầu trượt, mặt Kim Tiện Ngư đỏ ửng, nàng vui vẻ nặn một quả cầu tuyết ném vào Tạ Phù Nguy.
Tạ Phù Nguy bị nàng ném trúng thì ngẩn người nửa giây, giống như đứa trẻ bập bẹ tập nói, hắn cũng cúi người nặn một quả cầu tuyết siêu to khổng lồ.
"Chờ đã!" Kim Tiện Ngư giật mình, vội vàng nói.
Không phải càng to càng tốt đâu!
"Bốp."
Trúng ngay mặt, Kim Tiện Ngư bị ném ngã ngửa ra sau, bị cầu tuyết chôn vùi trong tuyết.
Một lúc sau, nàng mới ngây người, lấm lem bụi tuyết bò dậy.
"..." Mẹ kiếp.
Tạ Phù Nguy lập tức lo lắng, dường như cho rằng nàng đã tức giận.
Nhưng Kim Tiện Ngư chỉ nhìn hắn một cái, sau đó lại bỗng nhiên nhảy nhót, vui vẻ cười to.
Cười nghiêng ngả, mắt nheo lại thành một đường thẳng.
Bình thường nàng đều chỉ mỉm cười nhẹ, chưa bao giờ cười thoải mái, tự nhiên, cười to như bây giờ.
Giống như những cô gái vui vẻ cười nghiêng ngả với bạn bè vậy.
Tạ Phù Nguy không kiềm chế được mà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Tiện Ngư, hắn hơi bối rối.
… Chẳng lẽ là thích sao.
Ngón tay hắn cử động, do dự nặn ra thêm mấy quả cầu tuyết "siêu to khổng lồ", "xoẹt xoẹt xoẹt", ném liên tiếp tới.
Kim Tiện Ngư chưa kịp đứng thẳng lại đã bị mưa cầu tuyết đánh trúng: … Mẹ kiếp.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Kim Tiện Ngư mới run rẩy. Cả người ướt sũng, nàng cảm thấy hơi lạnh.
Tạ Phù Nguy cởϊ áσ choàng trên người ra, choàng lên vai cho nàng.
Kim Tiện Ngư lắc đầu, đẩy hắn ra.
"Ta không yếu đuối như vậy đâu."
Dù nàng nói vậy nhưng Tạ Phù Nguy vẫn nhóm lửa.
Chơi tuyết vào mùa hè, cảm giác thật kỳ lạ.
Nhìn ngọn lửa bùng cháy lên, Kim Tiện Ngư chống cằm, dựa vào người Tạ Phù Nguy.
Ngọn lửa bốc cháy trong thế giới thủy tinh, chiếu sáng khung cảnh bằng ngọc này thành màu đỏ rực.
Lấp lánh và ấm áp.