Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 75

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kim Tiện Ngư thì đã sớm rửa tay xong, ngồi trở lại bàn đọc thoại bản.

Giống hệt con búp bê rách nát bị vứt bỏ sau khi dùng xong trong tiểu thuyết.

Nàng tưởng tượng lung tung.

Con búp bê rách nát - Tạ Phù Nguy cụp mắt xuống, tự mình đứng thẳng dậy, đôi lông mi dài che giấu suy nghĩ trong mắt hắn.

Hắn thật sự quá im lặng, dù cho trong lòng có rối loạn nhưng hầu hết thời gian đều không nói gì.

Hắn tự giác ôm lấy Kim Tiện Ngư một lần nữa.

Vì cơ thể Tạ Phù Nguy mát lạnh, mềm mại, ôm không bị cấn nên Kim Tiện Ngư cũng không từ chối.

Nàng không nói gì.

Tạ Phù Nguy mơ hồ cảm nhận được Kim Tiện Ngư hình như có chút bất mãn với mình, hắn không biết sự bất mãn này từ đâu mà có. Hắn khao khát được yên tĩnh ôm nàng, âu yếm với nàng.

Da thịt nàng như có ma lực, hắn không kiềm chế được mà cúi xuống vuốt ve.

Trơn trượt, giống như con cá không thể nắm trong tay.

Tuy rằng cơ thể bọn họ đang dán sát vào nhau nhưng lại cảm giác rất xa cách, như thể chỉ cần không chú ý một chút, con cá trong tay liền quay người bơi đi.

Kim Tiện Ngư bị hắn ôm quá chặt nên nàng cử động vặn vẹo cơ thể một chút.

Giống như đuôi cá trơn trượt vỗ vào lòng bàn tay hắn, Tạ Phù Nguy khẽ nhíu mày, tim vô cớ đập loạn nhịp.

Tại sao hắn rõ ràng đã có được nàng, nhưng lại cảm thấy càng ngày càng cách xa nàng hơn?

Hoang mang tột độ, Tạ Phù Nguy cuối cùng cũng được nếm thử cảm giác bất an.

Nóng quá, dù cho nhiệt độ cơ thể Tạ Phù Nguy có thấp đến đâu, nhưng cứ ôm nhau dính sát như vậy cũng khó chịu.

Kim Tiện Ngư cảm thấy hơi bực bội, nàng đẩy hắn ra, hít sâu một hơi, lẩm bẩm:

"Nóng quá, ta ra ngoài đi dạo một chút."

Nói xong, cũng không đợi Tạ Phù Nguy phản ứng, nàng tự mình cầm thoại bản đi ra ngoài.

Tạ Phù Nguy ngẩn người một lúc, như đang suy nghĩ gì đó, ấn vào ngực mình.

Trong lòng hắn như bị vò nát, lại giống như lúc luyện kiếm bị kiếm khí rạch một vết thương sâu hoắm.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến hồi nhỏ hắn từng nhặt được một con rắn nhỏ, to bằng ngón tay cái, đôi mắt đen láy, là một con rắn trắng xinh đẹp, có chút linh trí không đáng nói.

Hắn có quan hệ rất tốt với nó, con rắn trắng kia thích cuộn tròn nghỉ ngơi trong lòng bàn tay hắn. Sau khi luyện kiếm xong, hắn thường bắt một ít chuột đồng cho nó ăn, nó đều không từ chối.

Cho đến khi địa vị của hắn cao hơn một chút, đồ ăn thức uống của con rắn kia cũng theo đó mà ngày càng tốt hơn, nó được ăn hoa tiên, uống sương ngọc.

Nó không còn ăn chuột đồng nữa.

Nhìn thấy chuột đồng cũng chỉ uể oải trốn trong góc, lười biếng ngẩng đầu nhìn.

Bởi vì bây giờ nó đã có nhiều lựa chọn tốt hơn.

Kim Tiện Ngư sợ nóng, nàng là "nhiệt cốt đầu" chính hiệu.

Cơ thể này rời khỏi điều hòa là không sống nổi.

Thế giới tiên hiệp ít phép thuật này, tu sĩ hoàn toàn không thể nào tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi nóng lạnh).

Nóng quá, nóng quá.

Cảm nhận được làn sóng nhiệt ập đến, Kim Tiện Ngư hối hận không thôi, thà ở lại trong phòng còn hơn.

Nàng cố gắng dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào cuốn thoại bản.

Tiểu thuyết cổ đại khó mà nhập vai vào được, nhưng nói về nội dung thì còn thoáng hơn cả trang web văn học "màu xanh" kia.

Nam nam, nam nữ, nữ nữ, đủ loại xu hướng tìиɧ ɖu͙© và kiểu cách.

Cuốn thoại bản trên tay nàng chính là tuyển tập của nhiều truyện ngắn, chương này kể về câu chuyện của nam hồ ly tinh và một tú tài.

Ngọc Long Dao bước ra khỏi cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kim Tiện Ngư đang ngồi dưới hành lang.

Sau khi bước vào mùa thu, thời tiết không những không mát mẻ hơn, mà nắng nóng mùa thu trái lại càng thêm hung hăng.

Kim Tiện Ngư mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá, góc váy thêu những bông hoa hoa mai màu vàng nhạt.

Vạt váy được nàng cuộn lên rất cao, lộ ra đôi chân trắng nõn như ngọc.

Nàng đung đưa hai chân, vẻ mặt có chút chán nản.

Hắn đứng im tại chỗ một lúc, như là đang ngẩn người.

Mặc dù hắn là tu sĩ, nhưng cơ thể này cũng chỉ mới ở giai đoạn [Liễu Thiên Cơ], tuy rằng đã bước vào tiên môn, nhưng vẫn chưa phải là địa thượng thần tiên, không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài như ở giai đoạn [Chưởng Càn Khôn], tất nhiên cũng sẽ cảm thấy nóng.

Nhưng kỳ lạ là, khi nhìn thấy Kim Tiện Ngư, cơn nóng nảy trong lòng hắn hình như được xoa dịu, hắn cảm thấy được an ủi, hay nói cách khác là yên tâm.

"Nóng lắm sao?" Hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, chủ động hỏi.

"Là ngài?" Kim Tiện Ngư sững sờ giật mình, không ngờ lại gặp Ngọc Long Dao ở đây.

Trông hắn rất lịch sự, tao nhã, làn da như ngọc lạnh, sạch sẽ, sáng sủa.

Ngọc Long Dao khẽ mỉm cười, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Ở đây không có gió." Im lặng cảm nhận một lúc, Ngọc Long Dao mới nói.

Hắn nghĩ, chắc chắn nàng rất nóng vì nàng vẫn không ngừng toát mồ hôi.

Mồ hôi nhẹ nhàng thấm qua lớp lụa, để lộ ra mơ hồ làn da trắng nõn.

Mái tóc đen nhánh của nàng dính vào trán, một giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống cổ nàng.

Tại sao trên da nàng lại có một giọt mồ hôi?

Ngọc Long Dao hơi nghiêng đầu, bối rối khó hiểu.

Chiếc cổ nàng như một xoáy nước nhỏ, đường cong uốn lượn, hắn nhìn chằm chằm giọt mồ hôi này từ từ rơi xuống, chìm vào trong vạt áo hơi hở sau gáy nàng.

Trông rất ngoan ngoãn.

Ngọc Long Dao không kiềm chế được mà cúi đầu, vươn tay hứng lấy giọt mồ hôi trên cổ nàng.

Trên da thịt truyền đến cảm giác kỳ lạ, Kim Tiện Ngư như bị giật mình, nàng nhảy dựng lên, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn.

"Ngài đang làm gì vậy?"

Ngọc Long Dao nói: "Nàng toát nhiều mồ hôi."

Như để chứng minh cho lời nói của mình, Ngọc Long Dao mỉm cười đưa ngón tay ra, cho nàng nhìn thấy giọt nước trong suốt trên đầu ngón tay.

Kim Tiện Ngư nhìn hắn, ánh mắt không thể tin nổi: "... Ngài thật ghê tởm."

Ngay cả nàng còn ghét bỏ cơ thể nhớp nháp mồ hôi của mình.

Ngọc Long Dao không quan tâm, hắn đứng lên đi về phòng ngủ, lấy ra một chiếc quạt.

"Để ta quạt cho nàng." Hắn nhẹ giọng nói, động tác không nhanh không chậm.

Làn gió mát nhẹ nhàng thổi tới, giọng nói của Ngọc Long Dao lúc này như trở nên mát lạnh, trong trẻo, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

"Nàng đang đọc gì vậy?" Ngọc Long Dao hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi.

Kim Tiện Ngư đưa thoại bản cho hắn, để hắn tự xem, thái độ của nàng không hề tốt hơn dù cho Ngọc Long Dao đang quạt cho nàng.

Thoại bản vừa hay dừng lại ở trang nam hồ ly tinh và tú tài mây mưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »