Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở về nơi tạm thời được coi như là "nhà", Kim Tiện Ngư không thèm nhìn những bộ quần áo lụa là kia, nàng lấy thoại bản ra, khóa trái cửa, bắt đầu gϊếŧ thời gian.

Số vàng bạc ngọc ngà kia, nàng sẽ dùng vào việc khác.

Có lẽ là vì phản ứng của nàng hôm nay khiến Ngọc Long Dao loạn nhịp nên hắn cũng không trêu chọc nàng nữa, nhờ hắn mà nàng đã đọc đến nửa đêm.

Thoại bản thời cổ đại này thật sự không có gì hay ho, đọc được một nửa nàng đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng nằm trên giường lại không ngủ được, nàng cảm thấy thật sự rất chán.

Nửa đêm, Kim Tiện Ngư đói bụng, mở cửa đi vào bếp, nàng mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trong bếp.

Nàng sững sờ, nhanh chóng đi tới bên cạnh lò lửa, chàm vào bếp lò.

Vẫn còn ấm.

Nàng mở nắp ra xem, trong nồi thuốc còn lại chút cặn thuốc đen thui.

Nàng dùng ngón tay cạo một chút, đưa lên mũi ngửi. Sống ở giới tu chân nguy hiểm này đã trăm năm, chuyện phân biệt thuốc men nàng có thể làm được.

Cẩu tích?

Thường được dùng để chữa chân yếu, đau lưng, mỏi gối, có tác dụng bổ thận, tráng dương.

Kim anh tử. Có tác dụng trị đái dầm, di tinh.

Kim Tiện Ngư kinh ngạc há miệng, không nhịn được bật cười.

Xem ra cú đá kia của nàng quả thực đủ mạnh.

Ai mà ngờ được Ngọc Long Dao lại lén lút sắc thuốc vào nửa đêm! Không, chính xác là những kiểu người như hắn mới trốn tránh người khác để sắc thuốc vào ban đêm.

Hèn chi hắn không chủ động đề nghị động phòng, thì ra nguyên nhân là ở đây.

Bỏ nồi thuốc xuống, Kim Tiện Ngư không chớp mắt, lấy vài chiếc bánh màn thầu, rồi lấy thêm một đĩa tương ớt.

Phát hiện ra huynh đệ của Ngọc Long Dao gặp nạn khiến nàng đột nhiên thèm ăn. Nàng phết tương ớt lên chiếc bánh màn thầu trắng dẻo, vừa cay vừa mặn, ăn đến nỗi toát cả mồ hôi, nàng cứ ăn mãi không dừng lại được.

Lúc nàng đang ăn bánh màn thầu, cửa bếp bỗng nhiên bị đẩy ra, thế mà lại là Ngọc Long Dao.

Hắn đã cởi bỏ chiếc áo choàng đen hay mặc kia, mặc áo trắng, quần xanh, buộc tóc đuôi ngựa thấp, lúc nhìn thấy nàng thì kinh ngạc vô cùng.

"Tiểu Ngư Nhi? Là nàng sao? Nàng chưa no à?"

Kim Tiện Ngư nhìn nồi thuốc, hỏi lại: "Ngài bị thương sao?"

Ngọc Long Dao: "..."

Hắn mặt không đổi sắc đi tới, cười nói: "Có phiền nàng không?"

Kim Tiện Ngư không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn ngon lành: "Ngài cứ tự nhiên."

Ngọc Long Dao cảm thấy kỳ lạ, trước kia Kim Tiện Ngư hiếm khi phớt lờ hắn như vậy, đôi khi hắn còn cảm thấy nàng cũng không yêu hắn giống như hắn vậy.

Nàng chỉ đơn thuần là báo đáp ân tình của hắn năm đó mà thôi. Dần dần, nàng tưởng mình cũng yêu hắn rồi.

Trong bếp yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng nhai của Kim Tiện Ngư. Nàng ăn rất ngon lành.

Ngọc Long Dao cũng thấy rất kỳ lạ, kinh ngạc như đang quan sát một sinh vật mới lạ nào đó.

Ở thế giới hiện đại, Kim Tiện Ngư xuất thân bình thường, nhưng được giáo dục rất tốt, chỉ là trông có vẻ hơi kém cỏi trước mặt Ngọc Long Dao.

Hắn xuất thân danh môn, mấy ngàn năm nay cũng chỉ "hồi sinh chuyển kiếp" với người nhà mình, có thể nói là có cuộc sống xa hoa từ nhỏ đến lớn, từng cử chỉ, hành động của hắn đều toát lên vẻ cao quý.

Môi nàng hơi đỏ bừng vì cay, khóe miệng dính chút dầu ớt, cay đến nỗi toát cả mồ hôi, tóc cũng dính vào cổ.

Nhưng nàng quá đẹp nên bộ dạng toát mồ hôi lúng túng kia trông ít thô lỗ hơn, mà lại có thêm vài phần tùy ý, thoải mái.

Nàng chưa từng không kiêng nể ăn uống trước mặt hắn như vậy, nữ nhân thường sẽ muốn giữ thể diện trước mặt người mình thích.

Huống chi cuộc hôn nhân trăm năm của bọn họ là tương kính như tân (vợ chồng tôn trọng nhau), rất biết giữ khoảng cách, không giống như những đôi phu thê bình thường đã nhắm mắt làm ngơi với những tật xấu của đối phương từ lâu.

Kim Tiện Ngư hôm nay khiến Ngọc Long Dao vô cùng bất ngờ, hắn cảm thấy hơi khó chịu hiếm có, ánh mắt kinh ngạc của hắn không ngừng đảo quanh khuôn mặt của Kim Tiện Ngư.

Kim Tiện Ngư dừng lại một chút, nàng gần như có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của Ngọc Long Dao, ngay cả khi bản thân hắn cũng không nhận ra.

Có lẽ hắn sẽ cảm thấy ớt này quá nồng, nồng một cách thô bỉ.

Giống như ở thế giới của nàng, mọi người đều cho rằng món Tây là lịch sự, tao nhã, còn món Trung nhiều dầu mỡ thì không được lịch sự cho lắm.

Ngọc Long Dao bỗng nhiên cảm thấy sự im lặng này có chút khó chịu, hắn chủ động mở lời, cười nói: "Thức hải của nàng rất thú vị."

Kim Tiện Ngư vẫn không ngẩng đầu lên, trả lời cho có lệ: "Ta cũng rất tò mò về quá trình trưởng thành của ngài."

Câu nói này nửa thật nửa giả.

Nàng thật sự rất tò mò về việc Ngọc Long Dao hình thành tính cách này như thế nào, theo mô típ thông thường trong tiểu thuyết thì "Bệnh kiều" như hắn chắc chắn còn có bóng ma thời thơ ấu nào mà người khác không biết, cần nàng xuyên sách vào chữa trị.

Kim Tiện Ngư thờ ơ nghĩ.

"Qúa trình ta trưởng thành sao?" Ngọc Long Dao chắp tay, đặt lên cằm, tỏ vẻ như đang suy nghĩ.

Dừng lại một chút, giọng nói êm tai như ngọc của Ngọc Long Dao vang lên, hắn bắt đầu thản nhiên kể lại thời thơ ấu của mình, thậm chí còn không hề né tránh, nói rất nhiều.

Phụ mẫu song toàn, gia đình hòa thuận, được cưng chiều từ bé, hòa thuận không thể hòa thuận hơn.

Kim Tiện Ngư không hiểu rõ về Ngọc phụ, Ngọc mẫu, hai người này qua đời sớm, Ngọc Long Dao là con trai út, cũng là người thành thân muộn nhất, huynh đệ tỷ muội của hắn, cháu, chắt của hắn đều đã lớn.

Ngọc Long Dao còn chớp mắt, kéo dài giọng điệu, mỉm cười nói: "Vào sinh thần của phụ thân, ta từng dùng nguyên thần phụ thân để xâm nhập vào huynh đệ, cháu, chắt, khách khứa trong nhà."

"Lúc đó, phụ thân ta giật mình không thôi."

Câu nói này cũng nửa thật nửa giả, hắn từng làm vậy vào ngàn năm trước, khiến tất cả khách mời đều bị "hồi sinh".

… Đây là truyện ma sao?

Mắt Kim Tiện Ngư trợn tròn, lúng túng đến nỗi co rụt ngón chân.

Nàng không thể nào tưởng tượng ra nổi lúc đó Ngọc phụ có tâm trạng thế nào.

Lại cảm thấy bản thân định "chữa trị bệnh kiều" thật sự là đồ ngốc.

"Ta nghĩ tới một thành ngữ." Nàng buột miệng nói.

"Thành ngữ gì?" Ngọc Long Dao thể hiện sự hứng thú đúng lúc.

Kim Tiện Ngư lộ ra vẻ mặt phức tạp, khó có thể diễn tả: "Hống đường đại hiếu, hiếu thuận hiếu."

Nghe nàng nói xong, Ngọc Long Dao lại im lặng một hồi lâu, sau đó hắn bỗng nhiên cười to, cười mười mấy giây liền.

"Thậm chí ta còn hơi hối hận vì đã chia sẻ nàng với Tạ tiên quân." Ngọc Long Dao cười nói.

Nói xong câu này, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Kim Tiện Ngư.

Thẳng thắn, tự nhiên, thô lỗ, không giả tạo, không giấu giếm. Dưới sự thô lỗ, không có chỗ chê này, hình như hắn mơ hồ nhìn thấy chút yếu đuối.

Giống như cát sỏi được bao bọc trong vỏ sò, trở thành viên ngọc trai tròn trịa, tỏa sáng.

[Độ hảo cảm của Ngọc Long Dao -20, độ hảo cảm hiện tại là -60]

Tay Kim Tiện Ngư đang cầm đũa bỗng nhiên khựng lại, nàng bối rối trợn mắt nhìn, thầm phàn nàn trong lòng: Ơ... Người này kỳ lạ thật đấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »