Chương 72

Nói tóm lại, hiện tại không có cách giải quyết nào khả thi, chỉ có thể tiến một bước tính một bước sao?

Kim Tiện Ngư im lặng lẩm bẩm, sầm mặt lại, kéo kéo áo trong.

Thiếu nữ ngực nở nang, eo thon nhỏ, làn da hơi ửng hồng.

Bước vào phòng thử đồ, Ngọc Long Dao kinh ngạc nửa giây, nhưng hắn lại lờ đi cảnh tượng quyến rũ này, thản nhiên giúp nàng thắt dây.

Ít nhất là bề ngoài trông như không thấy.

Lúc giúp Kim Tiện Ngư thắt dây, khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn bỗng nhiên hiện ra rất nhiều suy nghĩ.

Nếu một nam nhân muốn trừng phạt một nữ nhân thì rất đơn giản, hầu hết là sử dụng chuyện trên giường, ngay cả Ngọc Long Dao cũng không ngoại lệ.

Chuyện nương tử gọi phu quân vào phòng thử đồ giúp mình thắt dây thường xuyên diễn ra ở các cặp phu thê bình thường, nhưng khi diễn ra ở hắn và nàng lại trở nên vô cùng kỳ lạ.

Thực ra sau khi thành thân, hắn và Kim Tiện Ngư cũng từng có một khoảng thời gian trăng mật.

Ngọc Long Dao là thứ tử, địa vị ở Ngọc gia không cao, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc ở Thiên Cơ các.

Sau này, nàng mới biết hắn chỉ là đang bận rộn gây rắc rối mà thôi.

Nhưng lúc đó, nàng thấy hắn vất vả làm việc, cũng không biết phải làm gì để chia sẻ, chỉ có thể thỉnh thoảng kéo hắn ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành.

Sau khi thắt dây áo trong cho nàng, Ngọc Long Dao lại cảm thấy tò mò, cũng kinh ngạc vì sự thản nhiên của nàng, hắn nhếch môi hỏi, giọng điệu ý tứ không rõ ràng: "Chẳng lẽ nàng không sợ ta bỗng nhiên nổi cơn thú tính ở đây sao?"

Kim Tiện Ngư lộ ra nụ cười như nhìn thấu mọi chuyện, bình tĩnh liếc nhìn phần dưới của hắn, kinh ngạc cười nói: "Ngón út của ngài đã khỏi rồi à."

Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, nàng lại trở nên thoải mái, vui vẻ, còn rảnh rỗi nói móc Ngọc Long Dao.

Sự thật chứng minh, Ngọc Long Dao, tên nhà quê đến từ thời cổ đại này chắc chắn nói xấu không bằng Kim Tiện Ngư từng lướt web, "chém gió" trên mạng bao nhiêu năm).

Ngọc Long Dao: "..."

Nghe vậy, hắn bỗng nhiên không nói nữa, trở nên im lặng.

Phải mất mấy giây, hắn mới mỉm cười, thản nhiên nói: "Cảm ơn sự quan tâm của nàng."

Kim Tiện Ngư khẽ mỉm cười, nhanh nhẹn nói: "Không có gì, dù sao đến lúc ba chúng ta hoan hảo, nếu như ngài thua dưới tay Tạ tiên quân thì ta sẽ cảm thấy xấu hổ đấy."

Ngọc Long Dao nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc quan sát nàng từ đầu đến chân, giống như lần đầu tiên quen biết nàng.

"Tiểu Ngư Nhi, nàng dũng cảm hơn ta tưởng tượng nhiều."

"Vậy thì ta mong chờ vô cùng." Hắn thản nhiên nói, kết thúc chủ đề này với một nụ cười.

Nói xong, nụ cười của hắn biến mất, sau đó bước ra khỏi "phòng thử đồ".

Kim Tiện Ngư dừng lại đúng lúc, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn có tác dụng, ít nhất thì đây là Ngọc Long Dao chủ động kết thúc chủ đề này đúng chứ?

Sau khi thử thêm vài bộ quần áo, Tạ Phù Nguy cuối cùng cũng trở về.

Ngoại hình của hắn phải nói là rất "phong cách, thu hút", tóc trắng, lông mi trắng, lông mày trắng.

Tục ngữ nói rất hay, muốn xinh thì mặc đồ trắng, bộ áo choàng trắng này lại càng thêm nổi bật.

Hắn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, cụp mắt xuống, bước từng bước bước vào sau lớp mành.

Tiểu nhị đúng bên cạnh sững sờ, vội chạy tới ngăn cản: "Chờ đã! Vị lang quân này! Ngài không thể vào đó!"

Tạ Phù Nguy coi như không nghe thấy.

Tiểu nhị hoảng sợ nhìn về phía Ngọc Long Dao: "Lang quân, phu nhân của ngài..."

May mà ngay sau đó, Kim Tiện Ngư liền cùng Tạ Phù Nguy đi ra.

Vị tuyết lang quân kia đi theo phía sau thiếu nữ, khí thế trên người hắn gần như biến mất, chỉ còn lại chút lạnh lẽo tỏa ra khi đi lại.

Biểu cảm của thiếu nữ không hề khó chịu vì bị xúc phạm, hình như bọn họ quen biết nhau.

Tiểu nhị hoàn toàn ngây người.

Chẳng lẽ người này mới là phu quân của vị phu nhân này sao?

"Ngươi nhầm rồi, đây không phải là phu quân của ta." Kim Tiện Ngư hình như nhận ra suy nghĩ của tiểu nhị, kiên nhẫn giải thích: "Người này mới là phu quân của ta."

Tiểu nhị: "..."

"Còn người này," Kim Tiện Ngư kéo lấy cổ áo của Tạ Phù Nguy, ép hắn cúi đầu xuống, tóc bạc trượt xuống má.

Nàng mới nâng cằm hắn lên, vuốt ve đôi lông mi dài của hắn, thản nhiên cười nói: "Người này chắc là tình lang được ta sủng ái, cũng có thể nói là nam sủng nhỉ?

Còn về cách làm thế nào để diễn xuất hoàn hảo được vai nữ phụ độc ác.

Nữ phụ nữ độc ác không có gì ngoài hai mặt, ham hư vinh, thích khoe khoang, tính khí thất thường, thay đổi liên tục.

Kim Tiện Ngư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định bắt đầu từ việc tiêu tiền.

Trước kia, khi còn là chủ mẫu, nàng thật lòng nghĩ cho Ngọc Long Dao, cố gắng tăng thu giảm chi, bây giờ thì khác rồi.

Mặc dù Ngọc Long Dao chỉ là phân gia gia chủ, nhưng Thiên Tinh Lâu Ngọc gia dù sao cũng là "đại ca" trong phái chính đạo, nàng không tin Ngọc Long Dao không có tiền tiết kiệm.

Còn về Tạ Phù Nguy, hắn là Động Chân tiên quân, chắc linh thạch của hắn đã chất thành núi rồi.

Nghĩ đến chuyện tiêu tiền, Kim Tiện Ngư thật lòng cảm thấy vui vẻ.

Nàng không chớp mắt, hớn hở mua hết quần áo trong tiệm này.

Là con gái, lại được "tiến hóa" thành phiên bản cao cấp nhất, tuy rằng trước kia nàng không thích mua sắm, nhưng lúc này nàng lại không kiềm chế được mà say mê.

Chiếc váy màu đỏ lựu như ánh ban mai tỏa ra rực rỡ kia, chiếc váy lụa màu vàng nhạt kia, đúng là kiểu dáng đang thịnh hành ở Đại Tiên Châu.

Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện hiếm lạ, sau khi kinh ngạc trợn mắt há mồm, tiểu nhị liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chăm chỉ giới thiệu cho Kim Tiện Ngư.

"Tiên tử người xem, chiếc váy màu hồng này là dùng hơn chín trăm bông sen quý, được nhuộm bằng màu sắc trên đỉnh cánh hoa."

Kim Tiện Ngư không chớp mắt, dứt khoát bảo Ngọc Long Dao trả tiền.

Thiếu nữ mím môi cười, cầm lấy một bộ đồ màu đỏ, áp lên ngực, hỏi: "Ngài xem bộ này có đẹp không?"

Ngọc Long Dao quả nhiên không cản nàng mua sắm, hắn lùi lại một bước, nghiêm túc nhìn, cười nói: "Màu sắc đẹp lắm."

Kim Tiện Ngư: "Được, vậy cũng gói bộ này lại luôn đi."

Tiểu nhị cho rằng là nàng giao tiền cho Ngọc Long Dao quản lý, ánh mắt nhìn Tạ Phù Nguy và Ngọc Long Dao liền thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.

Nam tử hán đại trượng phu, có tay có chân mà lại dựa vào sắc đẹp để lấy lòng người khác.

Tiếp theo, nàng như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tạ Phù Nguy, thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến của Ngọc Long Dao, vui vẻ chơi trò ngôi sao thời trang bản thực tế, dù cho là chơi ngôi sao thời trang thật thì ai mà dám nạp tiền nhiều như vậy chứ.

Tạ Phù Nguy chỉ lẳng lặng đi theo sau hai người, yên tĩnh đến nỗi gần như hòa vào không khí, không biết hắn có nhận ra nàng đang cố ý phớt lờ hắn hay không.

Kim Tiện Ngư kinh ngạc nhìn Ngọc Long Dao vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.

Hình như hắn còn giàu hơn nàng tưởng tượng.

Ra khỏi cửa tiệm y phục, bọn họ liền đến tiệm trang sức.

Vàng bạc ngọc thạch, ngọc trai quý hiếm lấp lánh, sáng ngời. Ban đầu, nàng còn có chút cảm giác tội lỗi, nhưng sau đó lại hoàn toàn tê liệt, nàng coi như đây là kích cầu tiêu dùng, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đóng góp cho xã hội.

Kim Tiện Ngư quả thực mua rất nhiều đồ, đến cuối cùng phải dùng đến mấy chiếc xe để chở. Cũng không cần phải trở về căn nhà gỗ kia nữa, nàng liền vung tiền, trực tiếp mua một đại trạch có ba sân và ba lối vào.

Nàng học đại học ở một thành phố lớn, giá nhà trung bình mấy chục nghìn tệ một mét vuông, mua nhà đối với nàng mà nói là vô cùng xa vời.

Phải nói rằng, cảm giác mua được nhà thật sự... quá sảng khoái!!

Ngay cả người khá bình tĩnh như Kim Tiện Ngư mà cũng thấy tim đập rộn ràng vì phấn khích.

Xem ra dù cho có xuyên không đến giới tu chân giới thì tâm lý người bình thường của nàng vẫn không hề thay đổi. Nàng xấu hổ nghĩ.

Trong mắt Kim Tiện Ngư lúc này, Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy giống hệt cây gậy mát xa tự động mang theo núi vàng, núi bạc, những phiền não trước kia có thể coi là người bình thường nghĩ nhiều mà thôi.

Nói về chuyện tiêu tiền, nàng không có ý tưởng gì, ngoại trừ lụa là vàng bạc, ngọc ngà, nàng còn mua rất nhiều pháp khí, đan dược có nhiều công dụng.

Đương nhiên, còn có vài cuốn thoại bản để giải sầu.