Chương 59

Mặc dù rất lo lắng cho sống chết của Lý Thời Thanh, nhưng ngày hôm sau, Kim Tiện Ngư vẫn cố gắng giữ tinh thần, đến đại sảnh như đã hẹn.

Sau một đêm bị Kim Tiện Ngư bỏ rơi, Nông Hoa Vũ đến nơi với đôi mắt đỏ hoe, trông thất thần, bước đi trống rỗng, không dám làm loạn nữa.

Nàng đến khá sớm, trời vẫn còn chưa sáng, nàng yên lặng chờ đợi một lúc, các môn phái mới lần lượt đến, Châu Ngọc cùng với sư trưởng nàng ấy vừa đến đại sảnh liền cười hì hì chạy tới chào hỏi nàng.

"Tỷ tỷ, chào buổi sáng."

Một lúc sau, Bồng Lai học cung cũng đến.

Mạnh Tuyết Khuê còn cười cổ vũ nàng.

Kim Tiện Ngư cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt bình thường của Bồng Lai học cung, hình như bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chuyện Lý Thời Thanh mất tích.

Thập Nhị Động Thiên đi theo sau.

Kim Tiện Ngư bắt gặp ánh mắt của Phượng Thành Hàn, nàng do dự nửa giây rồi gật đầu với hắn.

Phượng Thành Hàn cũng chào lại.

Vệ Hàn Tiêu nhìn hai người họ, không hiểu chuyện gì.

"Hàn Tiêu." Phượng Thành Hàn dừng bước chờ Vệ Hàn Tiêu đuổi kịp.

Đường nét của hắn ta hình như dịu dàng hơn một chút, dung mạo thật sự trong sáng như ngọc không tì vết).

Vệ Hàn Tiêu mím chặt môi, kìm nén những suy nghĩ linh tinh kia, bước chân nhanh hơn: "Con đến rồi đây."

Có phải là ảo giác không? Hắn ta cảm thấy giữa sư phụ và Kim Tiện Ngư hình như có gì đó kỳ lạ.

Vẻ dịu dàng trong mắt Phượng Thành Hàn biến mất nhanh chóng, lại trở thành đại đệ tử lạnh lùng, trầm ổn của Thập Nhị Động Thiên.

Sau khoảng thời gian ngắn vui vẻ, cảm giác tội lỗi lại ập đến.

Sau khi hai người bọn họ có bí mật riêng, nàng cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào hắn, chịu gật đầu chào hỏi hắn.

Chỉ là bí mật này lại phải trả giá bằng mạng người, mà hắn lại cảm thấy vui vẻ vì điều này.

Phượng Thành Hàn cụp mắt xuống, lớp lông mi dày như trở thành lớp ngụy trang tốt nhất của hắn, là bộ giáp kiên cố nhất.

Hắn không dám để Hàn Tiêu nhìn ra điều bất thường, đứa trẻ này luôn rất nhạy bén.

Sư phụ luôn thân thiết với hắn ta lại có khoảng cách với hắn ta.

Vệ Hàn Tiêu bất an nhíu mày.

Hắn ta cảm thấy giữa Kim Tiện Ngư và sư phụ nhất định có chuyện gì đó.

Bọn họ lại giấu gì hắn ta nữa?

Hắn ta nhớ mơ hồ tối qua Phượng Thành Hàn lại ra ngoài, chẳng lẽ hai người họ...

Cảm giác bị cô lập này khiến hắn ta rối bời.

Không lâu sau, gia chủ Thần Bảo Hoàng lão tổ mới cười mỉm chống gậy bước vào, sau khi chào hỏi, cảm ơn một lượt, ánh mắt ông ta mới dừng lại trên người Kim Tiện Ngư.

"Mai đạo hữu, chúng ta bắt đầu thôi? Ngươi thấy thế nào?"

Kim Tiện Ngư đỡ khăn che mặt, mỉm cười, đứng dậy: "Vãn bối kém cỏi, xin các vị đạo hữu chỉ dạy."

Có lẽ là vì hôm qua đã chứng kiến tu vi của nàng nên hôm nay các môn phái ở đây đều cẩn thận hơn nhiều.

Châu Tố Lữ thấy con gái mình có quan hệ tốt với Kim Tiện Ngư, suy nghĩ một chút, ông ta liền gọi một đệ tử của Tam Thanh ra đấu với Kim Tiện Ngư.

"Vị Mai đạo hữu này tuổi còn trẻ, võ công không tệ. Cơ hội hiếm có, các con không cần quan tâm đến thắng thua, cứ giao lưu với nàng ấy đi, coi như là rèn luyện bản thân."

Châu Ngọc vỗ tay cười nói: "Thua dưới tay Mai tỷ tỷ cũng không phải là chuyện xấu hổ gì."

Tiểu đạo sĩ kia cười khổ: "Châu sư tỷ."

Châu Ngọc nhe răng trốn ra sau lưng Châu Tố Lữ.

Tiểu đạo sĩ kia ghi nhớ lời Châu Tố Lữ, vừa lên sàn đấu liền cung kính, khiêm tốn cúi chào.

Kim Tiện Ngư cũng chào lại.

Sau đó, hai người bắt đầu đấu.

Tam Thanh cung là một trong Tứ gia Ngũ tông nên Kim Tiện Ngư không dám lơ là, vừa giao chiến liền trở nên nghiêm túc.

Tiểu đạo sĩ kia trông mặt tròn, da trắng, nhưng lại là người khó đối phó nhất mà nàng gặp phải từ hôm qua đến giờ.

Tiểu đạo sĩ kia nhíu mày, kiếm pháp nhẹ nhàng, cương nhu kết hợp.

Kim Tiện Ngư "lấy tĩnh chế động", kỹ xảo lớn thường giả vụng.

Hai bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, như chim bay lượn trên trời, kiếm pháp đều được truyền thụ từ Đạo gia, biến hóa khôn lường, khí thế hùng hồn, trông rất đẹp mắt.

Cuối cùng, Kim Tiện Ngư vẫn cao tay hơn, khi đối phương đâm kiếm về phía tim nàng, nàng liền lật tay lại, dồn nội lực, đánh rơi kiếm của hắn ta.

Quả nhiên như Châu Tố Lữ nói, giao lưu với nhau giữa các đệ tử của các môn phái, thua cũng không có gì đáng xấu hổ.

Tiểu đạo sĩ này xuất thân từ Tam Thanh cung, được giáo dục tốt, dù cho có chút thất vọng nhưng hắn ta vẫn nhặt cây kiếm dưới đất lên, bình tĩnh nói: "Ta thua rồi, hôm nay cảm ơn đạo hữu chỉ dạy."

Kim Tiện Ngư khẽ cúi người, cũng cười nói: "Kiếm pháp của Tam Thanh cung quả nhiên danh bất hư truyền, vãn bối ngưỡng mộ Càn Khôn Lý chân nhân của quý phái đã lâu, nếu có cơ hội, muốn đến Tam Thanh cung để tham quan, học hỏi phong thái của Lý chân nhân."

Nàng nói những lời này với thái độ rất khiêm tốn, cho Tam Thanh cung đủ mặt mũi.

[Độ hảo cảm của Châu Tố Lữ +20

Độ hảo cảm của Châu Ngọc +40

Độ hảo cảm của các đệ tử Tam Thanh cung +20, giá trị mị lực +5]

Kim Tiện Ngư sững sờ, cũng có chút vui mừng.

Những lời nàng vừa nói không hoàn toàn là khách sáo, nàng thật sự ngưỡng mộ Lý Long Hổ Lý chân nhân, muốn đến Tam Thanh cung học hỏi.

Tam Thanh cung mở đầu như vậy khiến bầu không khí trong sảnh cũng trở nên dễ chịu hơn.

Dù sao Tam Thanh cung cũng thua rồi thì môn phái khác thua cũng không có gì đáng nói.

"Ha ha ha, Tam Thanh cung không được, thì để Liễu Không ta đến thử xem võ công của tiểu nữ oa này cao thấp thế nào!"

Cạch!

Tiếng thiền trượng chống xuống đất vang lên rõ ràng, một bóng người màu xám đen từ trong đám người bay thẳng vào giữa sàn đấu.

Đầu vuông, tai lớn, dáng người cao lớn, giọng nói vang dội. Người này chính là Liễu Không sư phụ của Thái Liên Hoa tự!

Thái Liên Hoa tự là Phật môn có địa vị cao quý, dù cho Liễu Không còn trẻ nhưng cũng cùng thế hệ "Liễu" với Tuệ lão sư.

Thái Liên Hoa tự và phái Không Động đã có thù oán cũ. Liễu Không không ưa việc Kim Tiện Ngư nổi bật, đã muốn so tài cao thấp với nàng từ lâu, nhịn đến bây giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, không quan tâm đến sự ngăn cản của Giác Tịnh đại sư, bước lên sàn đấu.

Tính cách Giác Tịnh ôn hòa hiền lành, không muốn làm khó người khác, thấy ngăn cản Liễu Không không được, ông ta liền không khỏi thở dài.

Kim Tiện Ngư không những không lùi bước, trái lại còn có chút háo hức.

Kim Cương Hộ Thể Vô Tâm Vô Tướng và Ưng Trảo Quyền của nàng vốn dĩ là võ công của Phật gia, thời gian qua nàng luôn chăm chỉ luyện tập, cũng nghiên cứu không ít võ công của Thái Liên Hoa tự. Đang lo rời khỏi Bồ Đề tự thì không có ai để giao lưu đây.

Đám người Lý Bình Xuyên lại không lạc quan như Kim Tiện Ngư.

Liễu Không là người si mê võ học, trong số đệ tử đồng lứa ở Thái Liên Hoa tự, hắn ta được coi là cao thủ.

Càng đánh càng lâu, càng thắng nhiều, các đệ tử phái Không Động cũng không khỏi lo lắng cho Kim Tiện Ngư.

Võ công của Thái Liên Hoa tự thực ra cũng không khác gì Thiếu Lâm trong ấn tượng của Kim Tiện Ngư, mạnh mẽ, nhìn thì bình thường, nhưng thật ra là tầm ngẩm mà đấm chết voi.

Đặc điểm võ công của Liễu Không hơi giống với phương pháp mà Kim Tiện Ngư dùng để đối phó với Tiêu Phong Nguyệt hôm qua.

Nhưng lần này, Kim Tiện Ngư không dùng chiêu cũ nữa.

Nàng mỉm cười, vung kiếm, lần này sử dụng chiêu thức bí ẩn vừa nhiều vừa rắc rối, thay đổi khôn lường.

Dù sao muốn lấy tĩnh chế động, tầm ngẩm mà đấm chết voi, điều quan trọng nhất là phải giữ cho tâm trạng thanh tịnh, không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài.

Nói về việc tập trung tinh thần, chắc chắn nàng không thể nào so sánh với các nhà sư luôn tu luyện thiền định được, nên chỉ có thể tìm cách khác.

Mọi người thấy nàng vung kiếm một cách nhẹ nhàng, tự tại, ung dung thay đổi cách đánh, thì kinh ngạc không thôi.

Tuy rằng Liễu Không còn trẻ, nhưng trăm năm trước hắn ta cũng từng tham gia vây bắt Bạch Bình Hương, vừa giao chiến, hắn ta liền phát hiện ra điều bất thường.

"Ngươi!" Liễu Không kinh ngạc thu quyền, thất thanh kêu lên, "Đây rõ ràng là võ công của Bạch Bình Hương!!"

Tiêu Phong Nguyệt và những người kia không nhìn ra manh mối, nhưng Liễu Không là người si mê võ học nhiều năm, chỉ cần nhìn qua là hắn ta có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ nhặt.

Huống chi năm đó, võ công cao cường, dung mạo xinh đẹp của Bạch Bình Hương đã để lại cho hắn ta ấn tượng sâu sắc.

Những thói quen nhỏ khi treo kiếm, mài kiếm, rõ ràng chỉ có Bạch Bình Hương mới làm như vậy!

Hắn ta nhận ra rồi sao?

Kim Tiện Ngư sững sờ, liền có chút hối hận, thất vọng.

Có phải là vì thắng quá nhiều trận nên nàng đã quá khinh địch rồi không?

Trong lòng nàng căng thẳng, kiếm pháp trên tay hơi loạn, bị Liễu Không nắm bắt cơ hội, lao tới trước, năm ngón tay như móng vuốt nắm lấy tay Kim Tiện Ngư, gặng hỏi: "Ngươi hoàn toàn không phải là đệ tử của Quy Vân đạo nhân! Ngươi có quan hệ gì với Bạch Bình Hương?!"

Vừa dứt lời, cả sảnh đường ồn ào.

Các đệ tử phái Không Động lúc đầu nghe thấy Liễu Không nói nàng không phải là đệ tử của Quy Vân đạo nhân, sau đó lại nghe thấy ba chữ "Bạch Bình Hương", như rơi vào sương mù, liếc nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.

"Bạch sư thúc??"

Thạch Yến Tinh ngây người nói: "Tên hòa thượng kia nhắc tới Bạch sư thúc sao??"

"Mai đạo hữu là đệ tử của Bạch sư thúc?!"

Lý Bình Xuyên cũng mất bình tĩnh hiếm thấy.

Ban đầu nàng ta đã nghi ngờ thiếu nữ này mạo danh Quy Vân sư thúc, nếu như thiếu nữ này thật sự là đệ tử của Bạch sư thúc thì tất cả bí ẩn đều được giải đáp.

Chẳng lẽ thiếu nữ này thật sự là đệ tử của Bạch sư thúc sao??