Chương 58

Ngay khi bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình.

"Là ngài?"

"Mai đạo hữu?"

Người đến là Phượng Thành Hàn.

Thiếu nữ mặc áo trắng gần như bị máu tươi nhuộm đỏ, không buộc dây lưng, tóc đen nhánh dài đến eo, chân trần, kinh ngạc nhìn hắn.

Trên tay còn cầm theo một thứ bầy nhầy máu me, không còn hình người.

Là Phượng Thành Hàn, Kim Tiện Ngư câm nín, không biết nên vui hay buồn.

Nàng suýt chút nữa quên mất người này là "cú đêm" của Đại Tiên Châu, luôn có thói quen đi dạo ban đêm.

Nàng gượng cười: "Thật trùng hợp."

Thanh niên kia đứng ôm đàn dưới ánh trăng, da trắng như ngọc, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Lý Thời Thanh trong tay nàng, lông mày nhíu lại.

Giống hệt như lạc vào "hiện trường vụ án mạng".

Kim Tiện Ngư mím môi, không hy vọng lắm nói: "Ngài nghe ta giải thích."

Phượng Thành Hàn: "Mời đạo hữu nói."

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Mặc dù Phượng Thành Hàn đang nhíu mày, nhưng lại không hề vội vàng trách mắng nàng, lại còn nói chữ "mời", xem ra hắn vẫn tin tưởng nàng, Kim Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm: "Người này là vì Nông Hoa Vũ mà tẩu hỏa nhập ma."

Ánh mắt Phượng Thành Hàn dừng lại trên người Lý Thời Thanh, im lặng không nói.

Không cần nàng nói kỹ, hắn cũng có thể hiểu được mối quan hệ "vi diệu" giữa nàng và Nông Hoa Vũ gần đây.

Kim Tiện Ngư kể lại ngắn gọn những chuyện vừa xảy ra: "Hắn ta tự mình đâm vào "Kim Cương Hộ Thể Vô Tâm Vô Tướng" của ta, ta không kịp ngăn cản."

Phượng Thành Hàn hình như nghe lọt tai, lại hình như không.

Hắn bước tới, làm cùng một hành động với Kim Tiện Ngư, vươn tay sờ huyệt của Lý Thời Thanh.

Ma khí trên người hắn ta vẫn chưa tan, xem ra những lời Kim Tiện Ngư nói là thật.

"Hắn ta không còn cứu được nữa."

Kim Tiện Ngư thật sự cực kỳ chán nản: "Ta biết, không cần ngài nhắc nhở."

Đôi mắt lưu ly của Phượng Thành Hàn yên lặng nhìn nàng: "Tại sao hắn ta lại bỗng nhiên nhập ma?"

Một khi đã tẩu hỏa nhập ma thì nhất định phải có thời cơ, hay nói cách khác là ngòi nổ.

Kim Tiện Ngư sững sờ.

Chẳng lẽ là vì nhìn thấy nàng và Nông Hoa Vũ...?

Phượng Thành Hàn mím môi im lặng: "Có chuyện khó nói sao?"

Kim Tiện Ngư hoàn hồn, mơ hồ nói: "Cũng có thể nói là vậy."

Ánh mắt thiếu nữ có chút phức tạp, vô thức tránh né ánh mắt hắn.

Một cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua hai người.

Nàng mặc áo ngắn tay, quần dài, quần áo xộc xệch, tóc đen nhánh buông xõa.

Vạt áo bay lên, mơ hồ lộ ra chiếc eo thon gọn, còn có một dấu hồng ẩn hiện ở eo.

Dung mạo nàng rõ ràng hơi lạnh lùng, thoát tục, nhưng lại rất hài hòa với vẻ diễm lệ này.

Ánh mắt Phượng Thành Hàn tối sầm lại, thu hồi tầm mắt.

"… Không bằng đạo hữu giao Lý đạo hữu cho ta."

Kim Tiện Ngư ngạc nhiên: "… Giao cho ngài?"

Phượng Thành Hàn thấp giọng nói: "Ta biết một chút y thuật, tuy rằng không biết có thể cứu mạng Lý đạo hữu hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức."

Kim Tiện Ngư do dự.

Phượng Thành Hàn: "Lý đạo hữu bây giờ thế này, nếu như không cứu chữa ngay, e rằng không thể cứu được nổi."

Nàng mím môi, nàng không thể nào thừa nhận rằng mình không muốn cứu hắn ta.

Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng đây thật sự là ý nghĩ tối tăm nhất, lý trí nhất trong lòng nàng, Lý Thời Thanh sống chỉ có hại chứ không có lợi cho nàng.

Nhưng ai bảo người đứng trước mặt nàng lại là Phượng Thành Hàn, vị thánh nhân được khẳng định trong nguyên tác chứ.

Chẳng lẽ bảo nàng một chưởng đánh chết Phượng Thành Hàn, gϊếŧ người diệt khẩu sao?

Không nói đến việc hai người đều ở giai đoạn [Ngộ Đạo Tâm], nàng có thể nhanh chóng giải quyết hắn hay không còn chưa biết.

Không biết phải làm sao, Kim Tiện Ngư chỉ có thể nhượng bộ: "Giao cho đạo hữu cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như Lý đạo hữu tỉnh lại, cho ta gặp hắn ta trước, sau đó mới thông báo cho Bồng Lai học cung, ta sợ... khó giải thích."

Nàng nói rất khéo léo, Phượng Thành Hàn cũng hiểu nỗi lo lắng của nàng.

"Được." Phượng Thành Hàn nhìn nàng.

Một chữ lạnh lùng, trong trẻo, Kim Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy" (lời hứa của quân tử khó mà thu hồi), nàng tin rằng với nhân phẩm của Phượng Thành Hàn thì hắn sẽ không lừa nàng.

"Vậy thì phiền Phượng đạo hữu rồi."

Nhìn Phượng Thành Hàn đưa Lý Thời Thanh đi, Kim Tiện Ngư đứng im tại chỗ một lúc, cho đến khi gió đêm thổi qua khiến cơ thể hơi lạnh, nàng mới cố gắng lấy lại tinh thần, dọn dẹp "hiện trường vụ án".

Hy vọng Phượng Thành Hàn sẽ mang đến cho nàng một tin tốt.

Tin tốt là không cứu được.

**

Hắn đặt Lý Thời Thanh nằm trên mặt đất.

Hắn đang lừa Kim Tiện Ngư, Lý Thời Thanh bị thương quá nặng, thuốc men không có tác dụng.

Phượng Thành Hàn cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mí mắt người đàn ông kia.

Hắn ta đã mất ý thức, bất kể hắn làm gì cũng sẽ không phản kháng.

Trong mắt Phượng Thành Hàn lóe lên vẻ không nỡ, hắn cúi đầu gẩy đàn.

Tiếng đàn du dương, êm tai như trăm dòng sông chảy về biển, nước lặng như gương, mênh mông, không gợn sóng, ngư nhảy kình phù.

Trăm sông chảy về biển chỉ là nơi trở về.

Trong tiếng đàn này, Lý Thời Thanh dần dần nhắm mắt lại, không còn hơi thở nữa.

Sau đó là một tràng im lặng.

Y thuật của hắn không thể cứu được Lý đạo hữu, chỉ có thể cố gắng giảm bớt nỗi đau đớn cho hắn ta trước khi chết.

Lý Thời Thanh đã chết, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

Phượng Thành Hàn tiếp tục gảy đàn, vài đợt âm thanh dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén, giao thoa với nhau tạo thành một tấm lưới lớn, bao phủ lấy Lý Thời Thanh.

Dần dần xuất hiện những đường gân đỏ rực trên người hắn ta, cơ thể hắn ta bị âm thanh cắt ra từng mảnh, giống như búp bê bằng đất bị vỡ, rơi vãi khắp nơi.

Phượng Thành Hàn vẫn đang đánh đàn.

Trong bóng tối, dần dần xuất hiện những yêu tinh trong núi rừng.

Chúng thân thiết cọ cọ vào ngón tay trắng nõn của hắn, sau đó quay sang "thưởng thức" bữa tiệc hiếm có kia.

Hắn phải phân x*c Lý Thời Thanh, để yêu tinh núi dễ nuốt.

Nếu thi thể của hắn ta bị lộ ra, nhất định Bồng Lai học cung sẽ điều tra đến cùng. Đến lúc đó, Kim đạo hữu xuất thân bí ẩn nhiều điểm đáng nghi kia chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Trong nháy mắt, thi thể dưới đất đã hóa thành vũng máu.

Phượng Thành Hàn ôm đàn đứng dậy, ánh trăng trên bầu trời như ánh sáng lạnh lẽo trên mũi kiếm, đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn nhìn lên bầu trời với vẻ mặt hơi xa lạ, như không biết dùng mắt nhìn người khác, cũng không biết nên chuyển động ánh mắt thế nào.

Hành động này không giống hắn, cảm giác tội lỗi như sóng thần nhấn chìm hắn, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, lý trí.

Im lặng một lúc lâu, hắn mới gẩy đàn, dẫn dắt vong hồn.

Giữa không trung mờ nhạt hiện ra một bóng trắng giống hệt với Lý Thời Thanh, thanh niên tươi đẹp như trăng kia dừng tay, nhẹ nhàng xoa đầu đối phương như để an ủi.