Chương 49

Nhìn thiếu nữ bước từng bước đi tới, Phượng Thành Hàn vô thức tránh né ánh mắt.

Một cơn gió thơm thoảng qua, nàng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Châu Ngọc, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia không nhìn hắn, cũng không liếc nhìn lấy một cái.

Phượng Thành Hàn hơi khó chịu nhíu mày, trong lòng như có một lỗ hổng trống rỗng, lời nói của mọi người như gió thoảng qua tai hắn, không có ý nghĩa gì.

Sự giáo dục hắn nhận được từ nhỏ đến lớn đều khuyên hắn nên tránh xa Kim Tiện Ngư.

Nàng không trong sáng như hắn tưởng tượng, thậm chí hắn còn không biết nàng có phải là cố ý làm vậy hay không, có phải đã phát hiện ra hắn vô tình ở dưới gốc cây thông kia hay không.

Ban đầu là hắn vốn thấy sắc nổi lòng tham, làm sao hắn có tư cách yêu cầu Kim Tiện Ngư làm gì cũng phải phù hợp với mong muốn và tưởng tượng của mình?

Buổi tối, Vệ Hàn Tiêu cuối cùng cũng trở về, vừa trở về liền lạnh lùng nhảy lên cây.

Không lâu sau, những người được phân công đi kiếm thức ăn hôm nay đã đánh bắt được một ít thú rừng, hái được một ít trái cây rừng trở về.

Châu Ngọc chia đều số trái cây này cho mọi người.

Kim Tiện Ngư hơi mất tập trung cắn một miếng trái cây.

Chưa đủ, hiện tại vẫn là giai đoạn giăng lưới, tình cảm của Nông Hoa Vũ với nàng vẫn chưa đủ sâu đậm, nàng phải xác nhận rằng Nông Hoa Vũ đã mê muội nàng rồi mới có thể từng bước hủy hoại nhân cách độc lập của hắn ta.

Đến lúc đó, dây diều nằm trong tay nàng, nàng muốn nó lỏng thì nó sẽ lỏng, nàng muốn nó chặt thì nó sẽ chặt.

Phượng Thành Hàn bắt đầu không kiềm chế được mà chú ý đến Kim Tiện Ngư, hay nói cách khác là "nhìn trộm".

Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ kia hơi mở, trái cây bị hàm răng trắng ngà cắn nát, nước ép ra màu mật ong làm ướt môi nàng, tạo thành một lớp nước mờ nhạt.

Có lẽ nàng không hề nhận ra, từ khi nàng bỏ dịch dung xuống, đã có vô số thiếu niên vô thức theo dõi nàng.

Nhưng lúc này, Kim Tiện Ngư lại bỏ trái cây xuống, nhíu mày.

Phượng Thành Hàn không kiềm chế được mà tim đập lỡ một nhịp, gần như cho rằng nàng đã phát hiện ra, hắn bất an mím chặt môi.

… Chua quá.

Miếng này chua đến nỗi Kim Tiện Ngư suýt chút nữa rụng răng.

Nàng vừa bỏ trái cây xuống, Châu Ngọc liền hỏi: "Sao vậy? Mai tỷ tỷ, không hợp khẩu vị của tỷ sao?"

Kim Tiện Ngư lắc đầu: "Hơi chua."

Ai mà ngờ nàng vừa dứt lời, trước mặt liền xuất hiện bảy, tám bàn tay, những thiếu niên của Bồng Lai học cung vốn đã lén lút chú ý đến Kim Tiện Ngư, nghe thấy vậy, đều cầm trái cây đỏ au đưa tới, như đang dâng trái tim cho nàng.

"Mai đạo hữu, ngươi nếm thử quả của ta xem?"

"Mai đạo hữu, đổi với ta đi!"

Âm thanh thông báo của hệ thống "ting ting" vang lên bên tai.

[Độ hảo cảm của mọi người ở Bồng Lai học cung +20, giá trị mị lực +5]

[Tiến độ công lược: 50%]

Nhìn cảnh tượng mọi người "nịnh nọt" này, cảm giác khó chịu kia lại xuất hiện, trái tim hắn như bị bóp nghẹt, Phượng Thành Hàn khẽ nhíu mày.

"Đây là?" Kim Tiện Ngư "hả" một tiếng, ngẩn người nhìn Phượng Thành Hàn.

Đạo tử cụp mắt xuống, trên bàn tay trắng nõn cầm một quả dại, giống như trái tim đang đập.

"Ta không có khẩu vị, đạo hữu cứ lấy ăn đi."

Kim Tiện Ngư gần như buột miệng nói: "Đa tạ lòng tốt của Phượng đạo hữu, nhưng ta không cần."

Nàng thật sự không muốn làm lỡ vị "thánh nhân" tốt bụng này!

"Mai tỷ tỷ." Nông Hoa Vũ lên tiếng.

Kim Tiện Ngư nhìn sang, ngay cả Vệ Hàn Tiêu cũng ngậm trái cây, liếc nhìn Nông Hoa Vũ một cái.

Thiếu niên vẫn nằm trên cây như thường lệ, buông thõng xuống một chiếc chân trắng nõn, khuôn mặt bị bóng cây che khuất, không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn ta.

Dù không thấy rõ biểu cảm, nhưng chắc là hắn ta bị nàng chọc tức không nhẹ.

"Đây là Tứ Vị Mộc." Nông Hoa Vũ mỉm cười ngọt ngào, chớp chớp mắt, trên bàn tay trắng nõn cầm một quả giống như quả táo.

Hắn ta tiến lại gần, gần như dựa vào người Kim Tiện Ngư.

"Quả Tứ Vị Mộc này, dùng dao tre cắt sẽ có vị ngọt, dùng dao sắt cắt sẽ có vị đắng, dùng dao gỗ cắt sẽ có vị chua, dùng dao lau sậy cắt sẽ có vị cay."

Thiếu niên xoay xoay con dao tre trong tay, cắt quả trong tay làm đôi, đưa cho Kim Tiện Ngư.

"Tỷ tỷ, tỷ nếm thử xem?" Hắn ta nhẹ giọng hỏi, đầu ngón tay trắng nõn dính nước ép trong suốt, mỉm cười đưa trái cây tới bên môi Kim Tiện Ngư.

Nông Hoa Vũ thậm chí còn tưởng mình đã trở thành con diều trong tay Kim Tiện Ngư.

Bị nàng lúc thì gần gũi, lúc thì xa cách, lúc thì nâng niu, lúc thì vứt bỏ.

Nàng vẫn luôn "mập mờ" với hắn ta. Dù trong lòng hắn ta biết rõ rằng đây là chiêu trò quyến rũ, nhưng trái tim hắn ta vẫn không kiềm chế được mà rung động.

Bọn họ nhìn thấy gì vậy?? Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.

Từ lúc nào mà Mai đạo hữu và Nông Hoa Vũ lại thân thiết như vậy??

Mà Mai đạo hữu từ chối tất cả mọi người, nhưng lại nhíu mày, cắn một miếng trái cây Tứ Vị Mộc trên tay thiếu niên kia.

… Mọi người đều ngượng ngùng thu tay lại, có lẽ họ mơ hồ nhận ra, thiếu niên vốn luôn nằm dưới thân đàn ông kia đã bắt đầu biết tán tỉnh giống như một chim trống, cố gắng thể hiện sức hút nam tính của mình.

Phượng Thành Hàn mím môi, cơ thể hơi cứng đờ, im lặng thu trái cây trên tay lại.

Không phải ảo giác, hắn có thể cảm nhận được Kim Tiện Ngư đang tránh né mình, cảm giác này giống như lửa đốt trong lòng, lại giống như cảm giác tự mình đa tình của người ngoài cuộc, hắn bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, giật lấy trái cây trong tay Phượng Thành Hàn.

"Sư phụ," Vệ Hàn Tiêu nhẹ nhàng nhảy xuống cây, nhíu mày, thấp giọng nói, "Con muốn ăn cái này, được không?"

Phượng Thành Hàn tất nhiên là đồng ý.

"Được."

Vệ Hàn Tiêu nhận lấy, lại nhíu mày, lông mi dài như cành liễu mùa xuân quét qua mặt nước, nước lạnh lẽo, nhưng bóng liễu lại mềm mại.

Thiếu niên cụp mắt xuống, cẩn thận ăn từng miếng một, hai má phồng lên, không nhìn Kim Tiện Ngư và Nông Hoa Vũ lấy một cái.

Hắn ta nhắm mắt lại, nhưng trước mắt lại không kiềm chế được mà hiện lên hình ảnh bàn chân sen, tất trắng, nụ cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ kia.

Sao lại có người mặt dày không biết xấu hổ như vậy chứ?

Trong nháy mắt, hắn ta cũng không biết là mình khó chịu vì sự vô sỉ của đối phương, hay là vì nàng không biết điều mà phụ lòng tốt của sư phụ.

Sau khi ăn xong trái cây, Vệ Hàn Tiêu nhổ hạt ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mím môi.

Hồi nhỏ hắn ta quá đói, dù trong lòng có khó chịu đến đâu, hắn ta cũng sẽ không lãng phí thức ăn.

Thái độ của sư phụ với Kim Tiện Ngư luôn khiến hắn ta cảm thấy khó chịu, có cảm giác mơ hồ kỳ lạ...

Nhưng có một số chuyện không thể nghĩ kỹ.

Vệ Hàn Tiêu giật lấy trái cây, Phượng Thành Hàn cũng để mặc hắn ta, hắn không rảnh để ý đến Vệ Hàn Tiêu, lông mi hắn run rẩy, từng lời nói, từng hành động của Kim Tiện Ngư như ngọn lửa thiêu đốt hắn, khiến mắt hắn cay xè, cổ họng khô khốc. Ánh mắt hắn không kiềm chế được mà bị nàng thu hút, dần dần không còn giống như trước nữa.

Dù cho hắn biết rõ rằng nàng không lương thiện như hắn tưởng tượng.

Phượng Thành Hàn ôm đàn, lặng lẽ đứng dậy, đi về phía rừng cây, giống như mọi đêm, không ai nhận ra sự bất thường của hắn.

Hắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa.

Hắn ôm cây đàn lạnh lẽo, lặng lẽ lấy củ ấu đeo trên ngực ra, nắm trong tay như nắm lấy than hồng.

Buổi chiều đỏ rực kia, ánh nước, hương sen, dường như đã trở thành một giấc mộng xa xôi, không thể với tới.

Thì ra hắn không phải là người duy nhất đặc biệt.

Hắn từng nghĩ rằng trong lòng Kim Tiện Ngư có lẽ hắn sẽ có một chút khác biệt.

Sự giáo dục tốt đẹp hắn nhận được trong trăm năm qua khiến hắn không thể làm bất cứ chuyện gì bốc đồng, hấp tấp.

Hắn như bị xé thành hai nửa, một nửa là luôn kiềm chế bản thân, giữ gìn lễ nghĩa, tu dưỡng tâm tính. Nửa kia là bản năng tấn công của nam nhân.

Phượng Thành Hàn chỉ có thể dựa vào tiếng đàn để giảm bớt nỗi bất an trong lòng.

Hắn đặt hai tay lên đàn, lẳng lặng đếm những con kiến trên mặt đất, vươn ngón tay ra, để kiến bò lên tay, làm bạn với chúng.

Hắn luôn có duyên với động vật, khác với sư phụ, nếu như không bắt buộc, hắn hiếm khi sử dụng cầm trung kiếm (kiếm trong đàn), bình thường đều dùng phất trần để đối phó.

Nhưng lần này, hắn dường như đang nằm mơ.

Thiếu niên khẽ nhíu mày, dựa vào gốc cây, có chim chóc bay lượn qua đậu lên mái tóc đen nhánh của hắn.

Chúng rất thích thiếu niên thanh tú, hiền lành, yên tĩnh này, đậu trên đầu hắn, phồng ngực, chớp chớp mắt rồi lại vỗ cánh đi.

Không biết từ lúc nào, còn có thỏ rừng, chồn hoang lén lút tới, ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn, có những con dũng cảm hơn thì nhảy vào lòng hắn.

Phượng Thành Hàn hình như nằm mơ.

Trong giấc mơ, hắn thở ra hơi lạnh, toàn thân đầy máu, tay cầm thanh kiếm trong đàn tên là Động Trung Tiên.

Nông đạo hữu nằm dưới chân hắn, đã mất đi hơi thở.

Tâm trạng hắn vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng, chim sẻ đậu trên ngón tay hắn, mổ mổ vào giọt máu trên đầu ngón tay hắn.

Hắn lật tay lại, vuốt ve cái đầu đầy lông nhỏ xinh của chúng.

Máu tươi theo Động Trung Tiên nhỏ xuống từng giọt một.