Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nông Hoa Vũ cắn môi.

Rõ ràng là tâm trạng nàng đang không tốt, cố ý hỏi để khiến hắn ta khó xử!

Thế nhưng, Kim Tiện Ngư lại không quan tâm chút nào, nàng mở giởi tử ra, đổ ra một nắm kẹo.

Trong túi giới tử của nàng luôn có sẵn kẹo và các loại đồ ăn vặt, con gái thường thích ăn vặt, đây là những thứ nàng mua trên đường bỏ trốn, trên đường đi đã chia cho Châu Ngọc và Vệ Hàn Tiêu một ít, không ngờ Châu Ngọc lại thích đến vậy, cứ bám lấy nàng đòi ăn.

Vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, Kim Tiện Ngư cũng không nhịn được cười như một thiếu nữ vui vẻ, nàng nhai kẹo rôm rốp, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, hài lòng nhắm mắt lại.

Cử chỉ của nàng trông rất tự nhiên, không hề có ý quyến rũ.

Nhưng nhịp tim Nông Hoa Vũ lại giống như vang lên thình thịch theo tiếng nàng nhai kẹo.

Kim Tiện Ngư cho người ta cảm giác, nàng luôn tươi cười, tùy ý, tự nhiên, lại có chút trong sáng, quyến rũ của một thiếu nữ. Nàng thường mặc áo trắng tay áo rộng, thoải mái là chính, không cần ôm sát cơ thể, nhưng cách ăn mặc rộng rãi, lười biếng này trái lại càng khiến nàng thêm yểu điệu.

Trên khuôn mặt thanh tú của Nông Hoa Vũ nhanh chóng lóe lên vẻ méo mó, chán ghét.

Hắn ta đã không nhịn nổi nữa.

"Tỷ tỷ." Thiếu niên nghiêng đầu, má lúm đồng tiền hiện ra: "Tỷ tỷ có thể đi dạo với ta một lát được không, ta có chuyện muốn nói với tỷ."

Kim Tiện Ngư bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, cong môi nói: "Được thôi."

Nàng... đồng ý sao?

Nông Hoa Vũ kinh ngạc mở to mắt, có chút vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

"Tỷ tỷ!" Trước bãi đất trống vắng người, thiếu niên bỗng nhiên xoay người ôm chầm lấy Kim Tiện Ngư, mái tóc đen mềm mại cọ xát vào ngực thiếu nữ, lẩm bẩm nói: "Ta thật sự rất thích tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ, tỷ ở bên ta được không?"

Mặt thiếu niên đỏ bừng vì hưng phấn, dùng hết sức lực dán sát vào cơ thể mềm mại, thơm tho mà hắn ta hằng mong ước, hắn ta gần như say mê chìm đắm trong khoảnh khắc này.

Ai mà ngờ được cổ độc mấy hôm trước lại không có tác dụng với nàng, vậy lần này nàng sẽ từ chối hắn ta sao?

Trong trạng thái mơ màng, một bàn tay lạnh lẽo chậm rãi, từ từ vuốt ve mái tóc đen mềm mại của hắn ta rồi lướt qua thái dương.

Cơ thể Nông Hoa Vũ run rẩy dữ dội, hai tay vội vàng sờ soạng cơ thể mềm mại của thiếu nữ.

Một giây tiếp theo, hắn ta bị đẩy ra.

Nông Hoa Vũ loạng choạng, chật vật ngã phịch xuống đất.

Khóe mắt thiếu niên đỏ hoe, giọng nói mềm nhũn: "Tỷ tỷ..."

Chưa dứt lời, mấy tia sáng vàng bỗng nhiên từ tay áo Kim Tiện Ngư lao ra, như những con rắn nhỏ quấn chặt lấy cổ tay, nách, eo, chân hắn ta.

Sắc mặt Nông Hoa Vũ lập tức thay đổi, vừa hốt hoảng vừa kinh ngạc.

Hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười hoảng sợ như nai con: "Tỷ... Tỷ tỷ? Tỷ đang làm gì vậy?"

Giá trị mị lực của hắn ta gần như đều tập trung vào dung mạo, làn da trắng nõn, khác hẳn với các tu sĩ bình thường.

Kim Tiện Ngư thản nhiên vận khí, ánh sáng vàng ăn sâu vào làn da trắng nõn của hắn ta, lập tức hiện ra từng vết đỏ hồng.

Nông Hoa Vũ càng giãy giụa thì càng bị siết chặt hơn.

Thấy vậy, hắn ta cũng không giãy giụa nữa, lại giả vờ đáng thương.

Thân ảnh mảnh mai kia nhẹ nhàng tiến lại gần hắn ta, nhưng cơn đau như dự kiến lại không xuất hiện.

Thiếu nữ cúi người xuống, cong môi, vén ống quần hắn ta lên.

Bàn tay mát lạnh thỉnh thoảng vuốt ve đôi chân trắng nõn, mịn màng của thiếu niên.

Đôi chân này còn mềm mại, thon gọn hơn cả con gái, mắt cá chân nhỏ nhắn, khiến người ta nhìn thấy sự yếu đuối đặc biệt của thiếu niên ở giai đoạn này.

Ánh mắt Nông Hoa Vũ lại trở nên mơ màng, mắt rưng rưng, liên tục gọi "tỷ tỷ".

"Tỷ tỷ!"

"Mai tỷ tỷ!!" Hắn ta gọi càng lúc càng to.

Hắn ta như chú chim non rơi vào lòng bàn tay nàng, cả người run rẩy, hắn ta không thể kiên trì được nữa, ngã ngửa ra sau.

Thế nhưng Kim Tiện Ngư vẫn tỏ ra thờ ơ, thản nhiên trêu chọc như đang chơi với mèo con, chó con, ánh mắt vẫn lạnh lùng, trong sáng.

Gϊếŧ?

Không gϊếŧ?

Gϊếŧ hắn ta ở đây, nàng khó mà thoát thân, nàng tin rằng Nông Hoa Vũ còn con át chủ bài chưa lật ra mới có thể ép Bạch Bình Hương đến mức đó.

Không được, Kim Tiện Ngư thầm hít sâu một hơi, không thể hấp tấp, vẫn nên làm theo kế hoạch ban đầu, chèn ép đánh phá hắn ta, hủy hoại hắn ta.

"Trông có vẻ ngây thơ, nhưng sau lưng lại phóng đãng vậy sao?" Thiếu nữ cong môi.

Nông Hoa Vũ nhìn chằm chằm Kim Tiện Ngư, lời nói lạnh lùng, châm chọc của thiếu nữ kia khiến hắn ta không nhịn được cuộn tròn người lại, run rẩy càng thêm dữ dội, làn da cũng theo đó hơi ửng hồng, nước trong mắt gần như sắp trào ra ngoài.

Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên lóe lên ham muốn mãnh liệt, du͙© vọиɠ đổi khách thành chủ, đôi môi anh đào nhẹ mở, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, giúp... giúp ta cởi ra được không? Để cho ta ôm... ôm tỷ một cái đi!"

Thiếu nữ bỗng nhiên mím môi cười, buông ống quần hắn ta xuống, đôi mắt long lanh: "Xin lỗi, ngươi bẩn như vậy cũng muốn chạm vào ta sao?"

Nông Hoa Vũ sững sờ, cả người lạnh toát, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Hình như nàng đã mất hứng thú, sau khi buông ống quần hắn ta xuống, nàng liền xoay người rời đi.

Chỉ để lại Nông Hoa Vũ bị trói tại chỗ, suy nghĩ trong đầu gần như tan vỡ.

Ánh sáng vàng biến mất, hắn ta lấy lại được tự do.

Nông Hoa Vũ ngây người sờ lên môi, môi nóng ran, tim đập loạn nhịp.

Hình như hắn ta vẫn nhớ lòng bàn tay hơi thô ráp với vết chai của thiếu nữ, mùi thơm trên tóc nàng, còn có cơ thể mềm mại kia.

Mặt Nông Hoa Vũ nóng bừng, người mềm nhũn, vừa kinh hãi vừa xấu hổ, vừa mong đợi muốn ngắm khuôn mặt lạnh lùng kia đỏ bừng, khóc lóc.

Tuy rằng ánh sáng vàng trói buộc hắn ta đã biến mất, nhưng cơ thể hắn ta như bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình, đầu kia của sợi dây nằm trong tay Kim Tiện Ngư.

Đầu gối hắn ta mềm nhũn, lộ ra màu hồng nhạt, Nông Hoa Vũ cắn môi, khó khăn vịn vào thân cây đứng dậy, bước từng bước đi về trại.

Đi được nửa đường, hắn ta dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn, hình như thấy được một ánh mắt.

Nhưng chớp mắt một cái, ánh mắt kia đã biến mất, giống như đó chỉ là ảo giác của hắn ta.

Dưới tán cây thông cách đó không xa.

Một bóng dáng lẳng lặng ngồi xếp bằng dưới gốc cây, không nhúc nhích, không một tiếng động, lâu đến mức dường như hóa đá.

Hắn đã ngồi ở đây rất lâu, nếu không thì cũng sẽ không vô tình nhìn thấy cảnh này. Ít nhất là từ lúc bình minh, hắn đã ngồi ở đây ôm đàn. Lông mi dính sương mai, bị nắng chiếu vào, hóa thành giọt nước long lanh.

Hắn quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chim sẻ, chim oanh đang đậu trên cành cây cũng tò mò bay xuống, chớp chớp đôi mắt đen láy, không hề sợ hãi, thân thiết mổ mổ vào đầu ngón tay hắn.

Trong không gian vô định, một dòng chữ màu đỏ như máu lóe lên.

[Giá trị tâm trạng của Phượng Thành Hàn -40]

Giọng nói hơi lạnh lùng, châm chọc của thiếu nữ kia vẫn vang vọng bên tai hắn.

"Trông có vẻ ngây thơ, nhưng sau lưng lại phóng đãng như vậy sao?"

Giọng nói của Kim Tiện Ngư lạnh lùng, giống như thanh kiếm được rèn luyện trong suối nước lạnh, nhưng lời nói ra lại mang theo vẻ lười biếng, ngả ngớn.

Phượng Thành Hàn cụp mắt xuống, xương ngón tay thon dài thỉnh thoảng run nhẹ, dây đàn ăn sâu vào đầu ngón tay nhưng hắn dường như không hề cảm nhận được.

Bởi vì hắn phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên hắn hiểu nàng.

Sau khi trở về, Kim Tiện Ngư rửa tay ba lần, nhìn dòng nước chảy qua kẽ tay, nàng không khỏi thở dài.

Tuy rằng là kế hoạch do bản thân nàng lập ra, nhưng khi thực hiện lại cảm thấy hơi xấu hổ và áp lực??

Trời mới biết vừa nãy lúc sờ chân Nông Hoa Vũ, nàng đã nổi da gà thế nào.

Lắc lắc đầu, xua tan những ý nghĩ linh tinh này, Kim Tiện Ngư tiếp tục rửa, nhưng trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng râm.

Châu Ngọc chắp hai tay sau lưng, nhảy nhót đi tới, nịnh nọt hỏi: "Mai tỷ tỷ, tỷ còn kẹo không?"

Vừa nãy nàng ấy nhìn thấy Mai tỷ tỷ ăn kẹo rồi! Nhưng nàng ấy chưa kịp lên tiếng gọi thì Mai tỷ tỷ đã đi theo Nông Hoa Vũ.

Châu Ngọc?

Kim Tiện Ngư thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không biết mình có cảm giác gì khi nhìn thấy Châu Ngọc, hơi giống như người chết đuối cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, hít thở không khí trong lành.

Cứ đấu trí đấu dũng với tên biếи ŧɦái Nông Hoa Vũ kia thật sự rất mệt.

Châu Ngọc chủ động xin kẹo, Kim Tiện Ngư tất nhiên sẽ không từ chối, không những không từ chối, mà còn cảm thấy rất vui.

Sở thích của mình được người khác công nhận, Kim Tiện Ngư cảm thấy vui vẻ như khi bán được hàng, nàng lại đổ cho cô nhóc này một nắm kẹo to.

Hai má Châu Ngọc ửng hồng, tâm trạng tốt lên, không nhịn được ôm lấy nàng cọ cọ, sau đó hài lòng rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »