Chân khí trong đan điền Kim Tiện Ngư hỗn loạn, thấy rõ hình dáng chân khí di chuyển như rồng, chân khí hỗn loạn gần như muốn xuyên qua da thịt phun ra ngoài, khiến bụng dưới nàng đau nhói, suýt chút nữa chết ngạt.
Mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt lạnh lùng, cắn răng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Nhưng Vệ Hàn Tiêu lại im lặng, trông như không quan tâm gì cả. Ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ chán ghét, lại có khoảnh khắc mất hồn.
Thành thật mà nói, bị trúng cổ độc này, Kim Tiện Ngư cũng rất ức chế, nàng cắn răng tức giận, "lấy độc trị độc", vận công đánh trả.
"A." Vệ Hàn Tiêu nhíu mày, bị luồng chân khí này đánh trúng khiến đau đớn.
Tuy rằng chân khí của hắn ta bá đạo nhưng nếu nói về nội công thì kém xa Kim Tiện Ngư đã ở giai đoạn Ngộ Đạo Tâm.
Hai luồng sức mạnh khác nhau quấn lấy nhau, tranh giành quyền kiểm soát, đánh nhau sinh tử.
Một bên màu đỏ rực, một bên màu trắng lạnh, rất nhanh chân khí màu trắng lạnh chiếm ưu thế, gần như là Kim Tiện Ngư đè Vệ Hàn Tiêu xuống nước đánh một trận.
Đầu óc Vệ Hàn Tiêu trống rỗng trong vòng hai, ba giây, cả người co giật, mồ hôi lạnh theo má chảy xuống.
"Ưm, ngươi... ngươi điên rồi!! Thả ta ra!!"
Mặt mày thiếu niên tái nhợt như tuyết, hình như không cam lòng vì sự mất kiểm soát và phản bội của bản thân, lại như không cam lòng bị người khác đè đầu cưỡi cổ, hắn ta cắn chặt răng, bàn tay siết chặt, gần như tự lừa dối bản thân mà lẩm bẩm: "Sư phụ... sư phụ... Kim Tiện Ngư... Ngươi... ngươi chết chắc!"
Giải pháp giải độc do hệ thống đưa ra tuy hố người nhưng hiệu quả lại rất nhanh chóng.
Sau một hồi loay hoay dày vò, cả hai người đều thở hổn hển, trừng mắt nhìn nhau, nhưng ham muốn khó nói cuối cùng cũng như thủy triều rút dần.
Sau khi tỉnh táo lại, Vệ Hàn Tiêu cong lưng, giống như nàng dâu nhỏ bị làm nhục, hắn ta ngồi xổm trong nước, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Mặc dù ảnh hưởng của cổ độc đã biến mất, nhưng ảnh hưởng sinh lý vẫn chưa tiêu tan.
Gương mặt trắng nõn của Vệ Hàn Tiêu đỏ bừng, đỏ từ đầu đến chân, giống như một con cua bị luộc chín.
Hương thơm lạnh lùng kia hình như vẫn còn thoang thoảng bên đầu mũi, vẫn chưa tan biến.
Hắn ta ngây người chớp mắt.
Thơm quá, sao lại thơm như vậy.
Hắn ta không dám đứng dậy, trong mắt lóe lên vẻ tự giễu, sợ Kim Tiện Ngư phát hiện ra điều gì đó.
Lúc hắn ta thức dậy vào buổi sáng cũng từng trải qua cảm giác này, nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bị một người thật, một người ấm áp khiến cho hắn ta trở nên thảm hại như vậy.
Còn về sư phụ.
Vệ Hàn Tiêu sững sờ, bỗng nhiên bối rối hỗn loạn.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này với sư phụ, hình như sư phụ phải là người cao cao tại thượng, vượt xa người thường, nghĩ nhiều hơn một chút cũng giống như là một sự xúc phạm.
Tưởng tượng đến sư phụ... dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Kim Tiện Ngư bỗng nhiên lẩm bẩm: "Quần áo, có thể lấy giúp ta hai bộ quần áo được không?"
Lúc này, chân khí của nàng đã cạn kiệt, lại không mang theo giới tử thạch, thật sự không còn sức để bấm pháp quyết hong khô quần áo. Có lẽ là vì vừa nãy ngã quá mạnh, quần áo rách nát hơn phân nửa.
Vệ Hàn Tiêu sững sờ, khuôn mặt trắng nõn lập tức lại đỏ bừng, hắn ta vô thức muốn hỏi nàng có còn biết xấu hổ nữa không.
"À đúng rồi, còn có yếm nữa."
Thiếu niên trượt chân, suýt chút nữa té ngã xuống nước.
"Hừ ——" Vệ Hàn Tiêu xấu hổ bò dậy, bực bội "chậc" một tiếng: "Phiền phức quá."
Mặc dù nói vậy, nhưng mặt hắn ta lại đỏ bừng như quả cà chua, hắn ta nhân cơ hội này nhanh chóng chạy đi.
Chạy như điên một đường, ảnh hưởng sinh lý cuối cùng cũng biến mất, hắn ta làm theo lời dặn của Kim Tiện Ngư, mở giới tử thạch ra.
Tìm quần áo ——
Váy, yếm.
Yếm...
Cầm chiếc yếm trên tay, Vệ Hàn Tiêu như bị sét đánh, giống như chú mèo bị dẫm phải đuôi, cứng đờ người đến nỗi không dám nhúc nhích.
Tại sao hắn ta lại phải lấy thứ này cho Kim Tiện Ngư chứ??
Không quan tâm nhiều như vậy, hắn ta tùy tiện lấy vài bộ, Vệ Hàn Tiêu nhón chân, lại bay trở về.
Kim Tiện Ngư nói cảm ơn rồi đứng dậy từ trong suối.
Đôi mắt Vệ Hàn Tiêu như bị kim châm, hắn ta vội vàng nhắm mắt lại, đi sang một bên, không nhìn nàng nữa.
Cởi chiếc váy ướt sũng xuống, Kim Tiện Ngư vừa định lấy yếm thì lại sờ vào khoảng không.
… Yếm của nàng đâu?
Kim Tiện Ngư ngây người nửa giây, hỏi: "Yếm đâu, ngươi không lấy sao?"
Thiếu niên cứng đờ sống lưng: "Lúc đến đây vội vàng như vậy, ai mà để ý đến thứ đó chứ!"
Có lẽ là rơi mất trên đường rồi.
Mặt mày Vệ Hàn Tiêu khó coi, hắn ta bắt đầu hối hận vì đã nhúng tay vào việc của người khác.
Hắn ta cam chịu mím chặt môi: "... Ngươi chờ một chút."
Chiếc yếm ôm vào người của thiếu nữ, màu vàng nhạt, mỏng như tơ, chất liệu cực kỳ thoải mái, không có bất kỳ trang trí nào, ngoại trừ hình con vịt kỳ lạ trên ngực.
Đây là hình con vịt Psyduck mà Kim Tiện Ngư tự tay thêu.
Vệ Hàn Tiêu nhìn chiếc yếm này trên tay, hay nói cách khác nhìn nhau với con vịt Psyduck này một lúc lâu, tai càng lúc càng nóng.
"Vệ đạo hữu?" Bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói mơ màng của một thiếu niên Bồng Lai học cung: "Ngươi chưa ngủ sao?"
Là bị tiếng động của hắn ta đánh thức.
Vệ Hàn Tiêu gần như nổi da gà, giấu giấu diếm diếm nhanh chóng nhét chiếc yếm vào trong ngực, vô thức giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng.
"Ta không ngủ được, đi dạo một chút."
Thiếu niên kia chỉ hỏi cho có lệ, nghe vậy lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Vệ Hàn Tiêu sững sờ một lúc, dưới ánh trăng, cặp lông mi đen dài của hắn ta như đọng lại từng bông tuyết, hắn ta nhanh chóng lấy chiếc áo yếm ra, nhìn chằm chằm.
Rõ ràng chất liệu rất mềm mại, mát lạnh, nhưng lại không khác gì cục than trong tay hắn ta, nghĩ đến việc mình lại giữ đồ của nữ nhân gần người như vậy, Vệ Hàn Tiêu lại càng thêm phiền muộn.
Tại sao hắn ta lại đồng ý với Kim Tiện Ngư chứ.
"Này!" Ném chiếc yếm trên tay đi, Vệ Hàn Tiêu cất giọng nói non nớt, khàn khàn lên: "Trả lại cho ngươi."
Sau đó xoay người sang một bên.
"Cảm ơn." Kim Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm, chân thành cảm ơn, cởϊ áσ yếm ra.
Áo yếm đã ướt sũng, dính dính rất khó chịu, vừa nãy nàng lại toát mồ hôi nhiều như vậy, nghĩ đến cũng thấy ghê tởm.
Vệ Hàn Tiêu có chút bồn chồn, bất an, sự im lặng trong không khí khiến hắn ta giống như một chú mèo trắng quá căng thẳng. Hắn ta rất muốn nói gì đó, quay đầu sang một bên thì bất ngờ nhìn thấy một thân hình yểu điệu.
Là Kim Tiện Ngư.
Hắn ta nhìn thấy ánh trăng ẩn hiện sau làn mây, nhìn thấy vầng trăng tròn trĩnh, chỉ lộ ra một nửa vầng trăng, nửa che nửa hở, ánh sáng dịu dàng, lại như búp sen, hạt sen non.
Nhìn thấy thứ không nên thấy, Vệ Hàn Tiêu nhanh chóng rời mắt, nhíu mũi, vội vàng rời đi.
Vệ Hàn Tiêu nhất thời không biết là cảm giác gì, hình như càng thêm ghét Kim Tiện Ngư, hay nói cách khác là căm ghét.
Đến trại, hắn ta tình cờ nhìn thấy Phượng Thành Hàn.
Thanh niên đang ôm đàn, cúi đầu bước tới từ bãi cỏ xa xa trong ánh trăng, làn da trắng nõn như được tắm bằng sữa.
"Sư phụ."
Nhìn thấy Phượng Thành Hàn, Vệ Hàn Tiêu liền thở phào nhẹ nhõm, lông mày đang nhíu chặt cũng không tự chủ được mà dãn ra. Như một dòng suối trong vắt cuối cùng cũng xoa dịu được nỗi bất an trong lòng.
Phượng Thành Hàn cũng nhìn thấy hắn ta, hắn im lặng một lúc, khẽ thở dài: "Hàn Tiêu."
Lại im lặng một lúc, hắn nhẹ giọng hỏi: "Kim đạo hữu không sao chứ? Con và Kim đạo hữu...?"
"À... nàng ta sao?" Vệ Hàn Tiêu dựng tóc gáy, cả người cảm thấy khó chịu, giả vờ thản nhiên nói: "Nàng ta bảo con đưa đến bên bờ sông, sau đó liền để con rời đi."
"Sao vậy ạ?" Vệ Hàn Tiêu nhướng mắt, đôi mắt phượng trong sáng toát lên vẻ bối rối.
Phượng Thành Hàn bình tĩnh nhìn hắn ta. Con ngươi của hắn cũng giống như thạch anh, lạnh lùng, kín đáo.
Xung quanh vang lên tiếng côn trùng kêu ồn ào, đêm hè nóng nực, oi bức.
Vệ Hàn Tiêu nhíu mày, không tự chủ được mà dời mắt đi.
Thiếu niên rất giỏi giả vờ vô tội, ánh mắt tinh ranh như mèo, thực ra hắn ta khá biết cách nói dối, không những thay đổi như trở bàn tay giống loài mèo, mà khi nói dối, gây họa thường thường là mặt không đỏ tim không đập.
Nhưng lần này, gió đêm thổi qua tóc đuôi ngựa, mấy sợi tóc ướt lộn xộn dính vào má.
Hơi ngứa.
Ngứa đến nỗi hắn ta cảm thấy bất an khó hiểu.
Giống như mối quan hệ sư đồ vốn dĩ thân thiết vô cùng kia.
Lúc này lại xuất hiện một vết nứt, một vết nứt khó lành, do Kim Tiện Ngư tạo ra.
Phượng Thành Hàn siết chặt đầu ngón tay trên dây đàn, thật ra hắn rất muốn hỏi Vệ Hàn Tiêu đã đưa Kim đạo hữu đi đâu. Tại sao Kim đạo hữu lại kháng cự hắn đến gần như vậy, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra ý đồ trong lòng hắn sao?
"Sư phụ?" Vệ Hàn Tiêu nhíu mày, không hiểu tại sao hắn lại im lặng.
Phượng Thành Hàn chậm rãi lắc đầu: "Ta không sao."
[Giá trị tâm trạng của Phượng Thành Hàn -20.]
Trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, thiêu rụi cả núi rừng.
Phượng Thành Hàn mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Phật gia: "Ái dục chi nhân, như cầm đuốc đi ngược gió, ắt có tai họa bỏng tay."
Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết lời nói, hành động của Hàn Tiêu có chút kỳ lạ, nhưng Phượng Thành Hàn lại là người luôn đặt mình vào vị trí của người khác.
Hàn Tiêu sẽ không lừa hắn.
Chắc là hắn đa nghi rồi.
Phượng Thành Hàn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không sao, đêm khuya rồi, con nghỉ ngơi đi."