Kim Tiện Ngư cảm thấy đầu nàng ong ong, đây có tính là bắt gian tại trận không?
Đến một nơi vắng vẻ không người, Vệ Hàn Tiêu hất tay nàng ra: "Người bị làm sao thế?"
Kim Tiện Ngư uể oải, nhíu mày, không muốn nói ra chuyện khó nói này, đặc biệt là đối phương lại nhỏ tuổi hơn nàng nhiều như vậy.
Mặt Vệ Hàn Tiêu không cảm xúc: "Lúc trước ta đã nói rõ ràng rồi, bảo ngươi tránh xa ngài ấy ra. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì sao?"
Thiếu niên mím chặt môi thành một đường thẳng.
Trước kia không so đo với nàng là vì chưa đến nỗi quá đáng, nhưng chỉ có sư phụ, sư phụ là giới hạn của hắn ta.
"Nhưng ngươi không nên đánh chủ ý lên đầu ngài ấy." Vệ Hàn Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng như băng.
Kim Tiện Ngư nói: "Nếu như ta thích sư phụ ngươi thì sao?"
Vệ Hàn Tiêu hình như có chút nóng nảy: "Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không hả, ta không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ngươi tuyệt đối không thể thích ngài ấy!"
"Ngươi cho rằng ta là trẻ con sao?" Thiếu niên tức giận mở to mắt, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Kim Tiện Ngư.
Ánh mắt này... hắn ta đã quá quen thuộc, Nông Hoa Vũ cũng có ánh mắt như vậy.
Hắn ta lưu lạc bên ngoài nhiều năm, trải qua bao sóng gió, thấu hiểu lòng người đổi thay, từ lâu hắn ta đã luyện được giác quan nhạy bén như mèo.
Chính là ánh mắt ghê tởm đó, ánh mắt có mưu đồ. Dù hắn ta không biết Kim Tiện Ngư tiếp cận bọn họ vì mục đích gì.
Vệ Hàn Tiêu lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Chỉ có ngài ấy, nếu ngươi dám làm tổn thương đến người, ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Lúc này, Kim Tiện Ngư cảm thấy đầu mình như sắp nát ra rồi.
Cũng lúc đó, Vệ Hàn Tiêu hình như cuối cùng cũng nhận ra nàng có điểm kỳ lạ, thiếu niên sững sờ một chút, hỏi lại: "Này... ngươi có nghe ta nói không... Này! Vẻ mặt của ngươi là sao vậy?"
Hắn ta vội vàng bước đến xem tình hình của nàng, ngón tay vừa chạm vào cổ tay nàng thì lập tức bị nhiệt độ truyền tới khiến hắn ta phải rụt lại.
Thiếu niên như bị giật mình, lùi về sau một bước, dường như hoảng sợ nhìn nàng: "Ngươi... ngươi có phải là bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© không?"
Nàng sắp đứng không vững nữa rồi.
Kim Tiện Ngư nhíu mày: "Ngươi nhìn ra được sao?"
Thiếu nữ ho một tiếng, xoay người bỏ đi: "Tránh xa ta ra."
"..."
"Ta sợ mình chưa kịp ra tay với sư phụ ngươi thì đã ra tay với ngươi rồi."
Vốn dĩ là muốn đe dọa, tuyên bố chủ quyền, ai mà ngờ sự việc lại biến thành ra thế này, Vệ Hàn Tiêu sững sờ, hai tai nhanh chóng đỏ bừng, tức giận gầm lên: "Nói nhảm! Ai mà không nhìn ra chứ!"
Bình thường hắn ta cũng từng lén lút xem xuân cung đồ!
Phiền phức quá.
Vệ Hàn Tiêu trợn trừng đôi mắt phượng, trong đôi mắt đỏ dường như lóe lên vẻ do dự.
Hắn ta muốn đánh ngất nàng đi cho rồi.
Kim Tiện Ngư bỗng nhiên lẩm bẩm: "Nước."
"Cái gì?" Vệ Hàn Tiêu nhíu mày.
Kim Tiện Ngư nhắc lại: "Nếu không muốn bây giờ ta ra tay với ngươi thì ném ta xuống nước đi, biết chưa?"
Thiếu niên nhìn bộ dạng của nàng, hình như đã mất đi khả năng nói chuyện và hành động. Tóc mai rủ xuống, đôi mắt đỏ tròn xoe, hắn ta có chút hoang mang, giống như bị lời nói sói già ăn thịt thỏ non của nàng dọa sợ.
Nhìn Vệ Hàn Tiêu như vậy, Kim Tiện Ngư cũng biết không thể trông cậy vào hắn ta, thái dương nàng đập thình thịch, may là nàng nhớ mang máng hình như ở phía nam có một con suối nhỏ, lúc này nàng không dám chần chừ nữa, cố gắng vận khí, nhanh chóng chạy tới đó.
Nhưng càng để lâu độc càng ngấm sâu, dù nàng đã cố gắng vận công Thái Huyền Nê Hoàn để chống cự, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.
Kim Tiện Ngư hối hận không thôi.
Nàng đáng lẽ nên sớm nghĩ đến, tên Nông Hoa Vũ kia sẵn sàng làm mọi việc để công lược người khác, ngay cả khi võ công của hắn ta không cao cường, hắn ta nhất định cũng sẽ chuẩn bị một đan dược, bảo khí trong giới tử, sử dụng một số thủ đoạn bàng môn tà đạo.
Vẫn là nàng sơ suất.
Chưa đi được mấy bước thì tay Kim Tiện Ngư lại bị người khác kéo lại.
Nàng vô thức ngẩng đầu lên hỏi.
Đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ kia liền đập vào mắt hắn ta, đôi mắt đen trắng rõ ràng, dưới ánh trăng càng thêm rực rỡ như sao trời.
Tính tình nàng kỳ quặc, lạnh lùng, nhưng lúc này trên mặt đỏ bừng lại càng thêm vài phần xinh đẹp, dễ thương của thiếu nữ.
Tim Vệ Hàn Tiêu nhảy lên một cái.
Nóng quá!
Thiếu niên không tự chủ được mà dời mắt đi.
Nhưng hắn ta lại ngây ngẩn người.
Nóng quá? Là nóng cái gì?
Không biết có phải là bị Kim Tiện Ngư lây nhiễm không, thế mà hắn ta cũng cảm thấy hơi thở của mình nóng bỏng.
Cố gắng kiềm chế những suy nghĩ lung tung, Vệ Hàn Tiêu nhíu mày nói: "Nếu ta không kéo ngươi thì chẳng lẽ ngươi muốn bò tới đó sao?"
Nói xong, hắn ta nắm tay Kim Tiện Ngư kéo lên.
"Đã không đi vững thì đừng cố chấp nữa."
Hắn ta không dám chần chừ, kéo tay Kim Tiện Ngư, bay nhanh lướt qua rừng cây, nhảy lên cao, không bao lâu sau đã đến bên suối.
Vệ Hàn Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn ta không dám kéo nữa, giống như vứt bỏ củ khoai lang nóng phỏng tay, hắn ta run rẩy, không chút nương tay ném Kim Tiện Ngư xuống dòng suối lạnh lẽo!
Ùm ——
Nước suối bắn tung tóe đập vào mắt, Kim Tiện Ngư chớp chớp mí mắt, cảm giác được nước suối lạnh buốt lúc nửa đêm tràn lên da thịt, mát lạnh, thật dễ chịu.
Đầu óc đang mơ màng cũng bắt đầu tỉnh táo lại.
Nhưng lúc này vẫn không thể lơ là, nắm bắt được tia sáng này, Kim Tiện Ngư bình tĩnh lại, nhanh chóng vận công, tiếp tục chống cự lại cơn sóng tìиɧ ɖu͙©.
Cảm giác hơi khỏe hơn một chút, nhưng Vệ Hàn Tiêu lại bỗng nhiên im lặng.
Kim Tiện Ngư sững sờ, nhìn về phía Vệ Hàn Tiêu.
Thanh đao trên tay thiếu niên không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, mặt hắn ta đỏ bừng, cả người không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ có chút hoang mang, ánh mắt hơi mờ mịt, ướŧ áŧ.
Kim Tiện Ngư thầm giật mình, bỗng nhiên có loại dự cảm không lành.
Không, không thể nào...
Chẳng lẽ con cổ trùng kia còn có tác dụng lây nhiễm sao?
Nàng tiến lên vài bước, để đảm bảo an toàn, nàng chỉ đứng từ xa, cẩn thận hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Vệ Hàn Tiêu run rẩy một cái, hình như cuối cùng cũng hoàn hồn lại, khóa mắt hơi đỏ lên, cắn răng nói: "Ngươi... ngươi đã làm gì ta?"
Nước suối ngập đến eo nàng, thiếu nữ ngâm mình trong nước, mái tóc đen mềm mại xõa tung trên mặt nước, giống như một con thủy yêu quyến rũ.
Da trắng, tóc đen, khiến Vệ Hàn Tiêu nhìn đến cay mắt.
Thiếu niên run rẩy, cắn môi đến chảy cả máu.
Hắn ta đang run rẩy, miệng không tự chủ được mà lẩm bẩm.
"Sư phụ."
"Sư phụ."
Dung mạo của thiếu nữ dần dần chồng lên hình ảnh Phượng Thành Hàn.
Vệ Hàn Tiêu cũng phát hiện ra một sự thật không thể nói ra, thế mà hắn ta lại muốn ôm Kim Tiện Ngư.
Kim Tiện Ngư nhìn thấy biểu cảm của Vệ Hàn Tiêu bỗng nhiên thay đổi từ xa.
Đôi mắt phượng tròn xoe của thiếu niên kia trong phút chốc như mất đi ánh sáng, hoang mang mờ mịt, mất đi tiêu cự, giống như con rối gỗ bị người ta điều khiển, hắn ta lạnh lùng bước về phía nàng.
Bản thân nàng vừa mới cảm thấy khá hơn một chút, thế mà Vệ Hàn Tiêu lại trở nên như vậy, dù Kim Tiện Ngư có ngốc đến đâu cũng biết không thể để Vệ Hàn Tiêu đến gần mình.
Nhưng ngay khi thiếu niên bước xuống nước, hình như có một luồng hơi nóng lan ra theo dòng nước, leo lên da thịt nàng.
Hai chân nàng bủn rủn mềm nhũn, nàng khó chịu kêu lên.
Trong đầu "ầm" một tiếng, lý trí như bị hủy diệt ngay lập tức.
Chỉ còn cảm giác hai người bọn họ như hai viên nam châm hút lấy nhau, cuối cùng hòa làm một.