Chương 33

Ban đầu hắn ta không tên là Nông Hoa Vũ, mà là Nông Ngọc, khi xuyên đến thế giới này, hắn ta còn rất nhỏ.

Gia đình Nông Ngọc khá giả, cha mẹ đều là những người có địa vị trong xã hội, từ nhỏ hắn ta đã được nuông chiều, học ở trường "quý tộc". Hắn ta thừa hưởng vẻ ngoài xinh đẹp từ cha mẹ, khi cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, mái tóc mềm mại, mang đến cảm giác ngây thơ vô tội. Gia đình sau khi hắn ta xuyên đến cũng rất tốt với hắn ta, hắn ta cứ thế ngoan ngoãn, hiền lành lớn lên, cho đến trăm năm sau, hắn ta thức tỉnh hệ thống, gặp gỡ một lữ khách họ Ngọc phong độ ngời ngời, nhẹ nhàng dịu dàng, hắn ta tâm đầu ý hợp với người này, cùng nhau làm rất nhiều chuyện thú vị.

Châu Ngọc bĩu môi: "Người kia là Nông Hoa Vũ, Nông Hoa Vũ ấy, bà biết hắn ta không?"

"Nông Hoa Vũ?" Kim Tiện Ngư giả vờ kinh ngạc.

Châu Ngọc kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: "Chính là vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đó."

Kim Tiện Ngư hỏi: "Đệ nhất mỹ nhân này được chọn ra như thế nào? Chẳng lẽ còn đặc biệt tổ chức cuộc thi sắc đẹp sao?"

Giọng nàng không to không nhỏ, vang vọng rõ ràng giữa đám người.

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, quả thực từ " thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" phát ra từ miệng bà lão áo xanh xấu xí kia thật sự kỳ quái. Bà lão này xấu xí như vậy, dường như không bao giờ liên quan đến mấy chữ này.

Châu Ngọc cười nói: "Không phải đâu. Đại điển Thái Nhất, bà hiểu biết rộng chắc chắn đã từng nghe qua rồi, khi đó đệ tử các môn phái đều phải tham gia, lễ hội long trọng như vậy, đương nhiên sẽ có người rảnh rỗi bàn tán về dung mạo của các tiên tử này rồi bình chọn ra người đứng đầu."

Kim Tiện Ngư cười khàn khàn: "Thì ra là vậy."

Nàng cũng không vội vàng tiếp xúc với Nông Hoa Vũ, so với tên "tiểu tam" này, nàng thích gần gũi với Châu Ngọc hơn. Kim Tiện Ngư mơ hồ cảm nhận được thiện cảm của Châu Ngọc dành cho mình, dù không biết từ đâu mà có, nhưng nàng cũng rất thích vị tiểu muội hoạt bát này, trong lòng nàng không khỏi mỉm cười. Vừa cười, vừa tò mò quan sát thành viên trong nhóm tạm thời này.

Vệ Hàn Tiêu ôm đao, lông mi cụp xuống, tóc đuôi ngựa rũ rượi, lộ ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Sống mũi cao, lông mi rất dài, run nhẹ, trông giống như một chú mèo nhỏ.

Vị Đinh Hương sư tỷ trông hơi buồn bã, liên tục nhìn về phía Nông Hoa Vũ.

Nhưng nàng ta không phải là đang nhìn Nông Hoa Vũ, mà là một nam tử cao lớn vạm vỡ đang vây quanh Nông Hoa Vũ.

Châu Ngọc thở dài, nhỏ giọng nói: "Đinh Hương sư tỷ và Lý Thời Thanh sư huynh ban đầu là một cặp trai tài gái sắc, từ khi Nông Hoa Vũ xuất hiện, Lý sư huynh cứ như bị bỏ bùa vậy." Nghe giọng nói của nàng ấy có vẻ khá không ưa Nông Hoa Vũ.

Kim Tiện Ngư nghĩ, có lẽ nàng đã hiểu tại sao Châu Ngọc lại có chút thù địch với Nông Hoa Vũ rồi.

Kim Tiện Ngư hừ lạnh nói: "Loại nam nhân ba tâm hai ý, thay lòng đổi dạ như vậy thì cần làm gì! Phải cảm ơn Nông Hoa Vũ đã làm hòn đá thử vàng."

Châu Ngọc nghe xong cảm thấy rất đúng, nàng ấy không nhịn được vỗ tay cười nói: "Đá thử vàng! Cách nói này hay lắm! Chỉ là một hòn đá hôi hám mà thôi!"

Lúc này, Kim Tiện Ngư không nhìn Châu Ngọc nữa, ánh mắt nàng bỗng chốc cứng đờ lại.

Tất cả là vì bảng hệ thống bỗng nhiên hiện ra trước mặt.

[Nhiệm vụ phụ 1: Tranh đua đọ sắc, tỏa sáng rực rỡ.

Nâng cao độ hảo cảm của mọi người ở Bồng Lai học cung đến mức tâm đầu ý hợp, có lẽ ngài cần phải cướp đi những người theo đuổi của Nông Hoa Vũ]

Đây là gì, mở cống tháo nước cho ao cá của Nông Hoa Vũ sao??

Sắc mặt Kim Tiện Ngư trở nên nghiêm trọng hơn một chút, nàng tiếp tục nhìn xuống dưới.

[Nhiệm vụ phụ 2: Nâng cao độ hảo cảm của Phượng Thành Hàn đến mức nguyện đồng sinh cộng tử]

[Nâng cao độ hảo cảm của Vệ Hàn Tiêu đến mức sinh tử không rời]

Mấy nhiệm vụ phụ còn lại thì bình thường, không có gì lạ.

Nàng có lý do để nghi ngờ nhiệm vụ phụ 1 là cố ý xúi giục những người làm nhiệm vụ tự tàn sát lẫn nhau.

Nhưng... thì sao chứ? Nàng cũng không thể gỡ bỏ liên kết với hệ thống này được.

Quan trọng nhất là, phần thưởng nó cho thật sự quá nhiều.

Ba nhiệm vụ phụ này cộng lại thì phần thưởng lên đến tận 30 nghìn điểm mị lực!

"..."

Nhưng dung mạo hiện tại của nàng rốt cuộc phải "nặng đô" đến mức nào thì mấy người kia mới "thay lòng đổi dạ" chuyển sang nàng đây!!

Đúng lúc Kim Tiện Ngư đang vắt óc suy nghĩ thì bên tai bỗng vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng như tiếng ngọc va chạm.

"Này."

Kim Tiện Ngư quay đầu lại thì thấy Vệ Hàn Tiêu đang xoay xoay chiếc đao trên tay, vẻ mặt buồn chán, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn đặc trưng của tuổi niên thiếu: "Bà lão, ta đổi chỗ với bà được không?"

Kim Tiện Ngư bỗng chốc nhận ra cách sắp xếp chỗ ngồi hiện tại, nàng đang ngồi cạnh Phượng Thành Hàn.

Thiếu niên mới mười sáu tuổi, trên mặt toát lên vẻ kiêu ngạo xấu xa.

Bà lão áo xanh lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái: "Nếu ta không đổi thì sao?"

Thiếu niên nhíu mày, khuôn mặt đẹp lạnh như băng: "Đổi hay không thì tùy."

Hắn ta sở hữu dung mạo xinh đẹp, trên đôi tai trắng nõn thanh tú đeo khuyên tai vòng tròn bằng vàng, khi đi lại y phục tung bay phấp phới.

Hắn ta xoay người muốn chen vào giữa hai người.

Nào ngờ bà lão xấu xí kỳ quặc kia bỗng nhiên nổi khùng, giật lấy đuôi tóc của Vệ Hàn Tiêu!

… Nhanh quá!

Vệ Hàn Tiêu sững sờ, chớp mắt liền bị kéo ngửa đầu ra sau, suýt chút nữa té ngã sấp mặt. Sắc mặt thiếu niên lập tức trở nên u ám.

Hắn ta vừa giận vừa ôm lấy đuôi tóc, nói: "Bà già này, ý bà là sao?!"

Kim Tiện Ngư cười lạnh nói: "Hừ, nhóc con, biết "kính lão đắc nhân" là gì không?"

Nói xong, nàng đá một cái vào mông Vệ Hàn Tiêu, khiến hắn ta loạng choạng suýt chút nữa lăn ra ngoài.

Sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị một nữ nhân đá vào mông!

Vệ Hàn Tiêu vừa kinh hãi vừa tức giận trừng mắt, vô thức ôm lấy mông, mặt lúc xanh lúc đỏ: "Bà già chết tiệt này! Thật không biết xấu hổ!"

Kim Tiện Ngư trợn mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: "Nhóc con lông còn chưa mọc hết, nói chuyện cẩn thận một chút."

Vệ Hàn Tiêu còn muốn cãi lại, nhưng lại bị Phượng Thành Hàn chú ý đến động tĩnh ở bên này.

Đệ tử dưới trướng nghịch ngợm, Phượng Thành Hàn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, lạnh lùng nói: "Hàn Tiêu, quay lại đây! Đừng làm phiền bà lão."

Vị nam chính công này hiện tại chưa hắc hóa, vẫn nhớ đến chuyện kính lão đắc nhân, dù sao cũng là bên mình sai trước, hắn ta lầm bầm hai câu, buồn bực ôm đao ngồi phịch xuống cạnh đó, tỏ ra vẻ người sống chớ gần, không ngừng phát ra khí lạnh.

Phượng Thành Hàn dường như rất áy náy, cúi đầu xin lỗi nàng.

Hắn đang ở độ tuổi giữa một thiếu niên và một nam nhân, hiền lành dịu dàng, da dẻ trắng nõn, cả người tỏa ra ánh trăng yên tĩnh, thanh cao, lạnh lùng.



Nông Hoa Vũ đúng là rất được chào đón, Kim Tiện Ngư nhìn vị tiểu thụ này như cá gặp nước, nàng bỗng chốc hiểu ra điều gì đó, nàng không ngừng cân nhắc sự khác biệt giữa hai người.

Thân hình thiếu niên mảnh khảnh ngồi giữa đám người, eo thon nhỏ, yếu đuối như liễu rủ, dễ gây cho người khác cảm giác muốn che chở, bỗng nhiên hắn ta khẽ mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng khiến người ta không khỏi rung động.

Trăm năm qua, hắn ta đã hiểu rõ ưu điểm của bản thân cũng như biết cách thể hiện sự ngoan ngoãn dễ thương của mình, hắn ta sinh ra đã yếu ớt, không có chút nam tính nào, bờ vai mảnh khảnh, eo thon gọn, đôi chân dài, đối với hắn ta mà nói đều là vũ khí lợi hại bất khả chiến bại.

Âu yếm dung mạo kiều diễm, nhẹ nhàng xinh đẹp, cáo mị tinh ranh của thiếu niên là chuyện phong lưu tao nhã trong mắt nam nhân thời đại này.

Châu Ngọc lén lút thì thầm bên tai nàng: "Nông Hoa Vũ này cũng không phải là nữ nhân, thế mà lại học theo kiểu cách của nữ nhân chúng ta, cái đó thì thôi đi, vậy mà lại còn không thích gần gũi chúng ta, cả ngày quanh quẩn bên cạnh Lý sư huynh."

Lúc này, gió đêm thổi qua, Nông Hoa Vũ không nhịn được khẽ rùng mình, trong mắt ngấn lệ, ánh nước long lanh.

Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, sắc mặt thiếu niên bỗng chốc đỏ bừng, hắn ta xoa xoa mũi, lấy hết can đảm, e thẹn nói: "Xin lỗi, ta không cố ý."

Mắt Kim Tiện Ngư hơi nheo lại, nàng nghi hoặc nghĩ, vị công tử mang phong cách "tiểu thụ" này thật sự đánh bại vị sư phụ hờ kia của nàng sao? Rốt cuộc là do Tề Ngự Phong hay là toàn bộ giới tu chân này đều đồng tính.

Có lẽ cuốn tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết nàng xuyên vào này thật sự không cần logic...

Đúng lúc này, Nông Hoa Vũ hình như nhận ra ánh mắt của nàng, hắn ta cong mắt mỉm cười, nụ cười có chút ngọt ngào quyến rũ, nhưng hình như đó chỉ là ảo giác của người khác, trong nháy mắt hắn ta lại trở nên ngây thơ, hắn ta nghiêng đầu, chạy tới.

Hắn ta tò mò hỏi nàng: "Bà lão, bà thật sự muốn đi Động Đình cùng chúng ta sao?"

Bà lão áo xanh mặt lạnh tanh, không có chút cảm xúc nào.

Nông Hoa Vũ cắn môi, rụt rè nói:

"Bà lão, bà chỉ là người phàm tục, tốt nhất là không nên đi cùng chúng ta, giới tu chân rất nguy hiểm."

"..."

Dù biết rằng đây là Nông Hoa Vũ đang cố ý ép nàng rời đi, có lẽ hắn ta sẽ gϊếŧ chết nàng khi nàng ở một mình.

Nhưng khi đối mặt trực tiếp, Kim Tiện Ngư tức đến nổi mặt mũi tái mét, bộ dạng như thể bị sét đánh vỡ thành từng mạnh, lạnh lùng nói: "Lo chuyện của ngươi đi."

Thiếu niên mím môi lại, bộ dạng như muốn khóc đến nơi.

Nhìn thấy ánh mắt không mấy thân thiện của mọi người, Kim Tiện Ngư trợn mắt, cười gằn, diễn xuất hoàn hảo hình tượng bà lão kỳ quặc.

Nông Hoa Vũ lập tức lúng túng, không làm gì được nàng, hốc mắt hắn ta đỏ hoe, tủi thân bỏ đi.

Châu Ngọc lại vỗ tay cười nói: "Bà lão, ta biết ngay là ta không nhìn lầm người mà!"

Kim Tiện Ngư mỉm cười: "Hừ, nha đầu láu cá."

Tối hôm đó, Kim Tiện Ngư lại không thể ngủ được.

Một là vì Châu Ngọc hình như rất có hảo cảm với nàng, lúc ngủ cứ mơ mơ màng màng lại gần nàng, cái đầu nhỏ bù xù còn cọ vào lòng bàn tay nàng.

Nàng ấy còn nhỏ, lại mồ côi mẹ từ nhỏ, chỉ có cha nuôi nấng, được cưng chiều từ bé, tính cách nàng ấy phóng khoáng, vừa chính trực vừa tinh ranh. Sư tỷ duy nhất Đinh Hương cùng là nữ nhân lại quá hiền lành, Châu Ngọc không nói chuyện được với nàng ta.

Đối với bà lão tính cách kỳ quặc này thì lại rất hợp tính cách của nàng ấy, vì vậy nàng ấy tự nhiên rất gần gũi với bà lão lớn tuổi này.

Hai là vì Kim Tiện Ngư bắt được mấy con ếch nhỏ đang nhảy loanh quanh trên cổ nàng.

Thủ phạm chính là Vệ Hàn Tiêu, hắn ta ngồi trên cây, đung đưa hai chân, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác ý, hắn ta nhướng mày nhìn nàng. Rõ ràng là đang trả thù chuyện không đổi chỗ cho hắn ta hôm nay.

Kim Tiện Ngư cười lạnh, quyết định cho tên gay nhỏ này một trận.

"Nhóc con dám làm phiền giấc ngủ của lão nhân!" Kim Tiện Ngư vung gậy, đuổi theo Vệ Hàn Tiêu đánh một trận: "Có biết người già thiếu ngủ sẽ thế nào không hả?"

"Này!" Thiếu niên vừa giận vừa nhảy dựng lên, nhưng thấy nàng không có tu vi nên cũng không dám đánh trả, chỉ có thể tránh né dưới cây gậy của nàng, khó khăn trốn thoát.

Cơ bắp săn chắc căng ra, giống như một chú mèo cong lưng lên, khuyên tai hìn tròn bằng vàng rơi xuống dưới dái tai thanh tú không ngừng kêu leng keng.

"Người già thì nên ở nhà an dưỡng tuổi già, chứ sao bà lại chạy nhanh như có bánh xe ở dưới chân thế?"

Sau khi đuổi theo Vệ Hàn Tiêu như đuổi chó được hai dặm, Kim Tiện Ngư thở hổn hển quay lại, ngồi phịch xuống đất, đấm đấm chân, buồn bực thở dài.

Công lược là một kỹ thuật, đặc biệt là với khuôn mặt bà lão này, mặc dù dung mạo ban đầu của nàng có thể coi là vũ khí tối thượng nhưng tạm thời nàng chưa muốn lộ diện.

Dù sao hệ thống cũng không quy định độ hảo cảm nhất định phải dựa trên tình yêu, biết đâu kiểu hảo cảm tình bạn vượt qua khoảng cách tuổi tác này cũng có tác dụng thì sao.

Kim Tiện Ngư bẻ một cành cây, vẽ vẽ viết viết trên mặt đất những suy nghĩ lung tung của mình.

Phượng Thành Hàn có tính cách hiền lành, chính trực, có lẽ có thể thử hướng đi bà lão tri kỷ này...

Còn Vệ Hàn Tiêu, tên đồng tính vừa kiêu ngạo vừa nhạy cảm này, biết đâu hướng đi bà lão yêu cho roi cho vọt sẽ hiệu quả hơn.

Nàng thậm chí còn nghi ngờ, nếu nàng dùng dung mạo ban đầu để tiếp cận Vệ Hàn Tiêu thì tên đồng tính này chắc chắn sẽ không bao giờ dây dưa với nàng như bây giờ.

Nói ra thì mấy kiểu công lược bệnh kiều đều rất nhạt nhẽo! Không cẩn thận còn có nguy cơ hi sinh, hãy để Mai bà bà tới sưởi ấm trái tim thiếu thốn tình thương của các cháu trai ngoan nào!

Sau khi đã lên kế hoạch tác chiến, Kim Tiện Ngư ném cành cây đi, nàng đang cảm thấy tràn đầy động lực!

Thấy Phượng Thành Hàn không ở đây, Kim Tiện Ngư cầm cây gậy lên, nhắm mắt lại cảm nhận dòng chảy nhẹ nhàng của linh lực trong gió, đi vòng vèo qua bụi rậm, đến nơi cần đến.

Nơi hoang vắng này thường xuất hiện những hồn ma vất vưởng, hoặc là những người chết xa quê, hoặc là những hồn ma oan ức có chấp niệm sâu nặng lưu luyến ở nơi này hàng trăm năm, hoặc là một số loại chim trĩ, thỏ, chồn trên núi luẩn quẩn ở đây không rời đi.

Phượng Thành Hàn ổn định lại tinh thần, cúi đầu xuống gẩy đàn cổ trong tay để trấn an, dẫn đường cho những hồn ma này.

Ánh trăng trên bầu trời cao rọi xuống cành cây, dải ngân hà sáng rực trên trời.

Tiếng đàn giữa đêm trong trẻo lạnh lùng như dòng suối trong tuyết, khiến lòng người cảm thấy thoải mái.

Mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy tâm trí mình không có ở đây, nhắm mắt lại là nhớ đến lá sen xanh ngát chạm tới chân trời, còn có gương mặt đỏ hồng của người nọ soi bóng bông hoa sen.

Hoặc là hình ảnh thiếu nữ thanh tú yểu điệu, mỉm cười dịu dàng.

Củ ấu đỏ kia không hiểu sao lại được hắn cẩn thận cất giữ, dùng linh lực nuôi dưỡng, xâu lỗ buộc dây, luôn mang bên mình gìn giữ.

Hắn luôn nghĩ đến bây giờ nàng ra sao? Âm Dương tinh quân đối xử với nàng thế nào? Nàng còn lén lút ra ngoài lấy củ ấu ăn không?

... Nàng còn nhớ hắn không?

... Nàng có nhận được món quà mà hắn đã nhờ Ngọc Long Dao chuyển cho nàng trước khi hắn rời đi không?