Chương 30

Tim Kim Tiện Ngư lỡ một nhịp, nàng sững sờ, giả vờ mờ mịt sờ cổ: “Chỗ này làm sao vậy?”

Ngọc Long Dao cười nhìn nàng một lúc: “Đỏ lên rồi.”

Kim Tiện Ngư tỏ vẻ không mấy để ý: “Chắc là bị muỗi đốt thôi.”

Ngọc Long Dao mỉm cười tiến lại gần: “Để ta xem cho nàng.”

Kim Tiện Ngư vô thức lùi về sau một bước, trước mắt như có tấm lụa móng lướt quá, tim đập thình thịch.

"Nɠɵạı ŧìиɧ" quả thật là một kỹ năng thử thách tinh thần. Kim Tiện Ngư thầm nghiến răng, cố gắng không để bản thân cư xử quá cứng nhắc.

Ngọc Long Dao nở nụ cười kỳ lạ với nàng, ngón tay thon dài chạm vào nàng.

Đây là những vết hôn do Tạ Phù Nguy để lại.

Ngọc Long Dao chậm rãi vuốt ve vết hồng ấy, nhìn chằm chằm một lúc lâu, nụ cười hơi cứng lại.

... Hắn phát hiện ra hắn không thể phân biệt được.

Ban đầu Kim Tiện Ngư cũng khá căng thẳng, Ngọc Long Dao lại không nói gì, khiến nàng hơi thấp thỏm bất an.

Một cơn đau nhói nhẹ truyền đến từ cổ khiến Kim Tiện Ngư như tỉnh mộng, nàng giả vờ không có chuyện gì đẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Mì sắp cháy rồi."

Vì quá căng thẳng, ngón tay nàng gần như co quắp lại.

Ngọc Long Dao lùi lại nửa bước, cười như để che giấu điều gì đó.

Nhìn thấy bộ dạng của Ngọc Long Dao, Kim Tiện Ngư bỗng nhiên thấy yên tâm.

Người chỉ biết một tư thế truyền giáo khi ân ái chắc là cũng không biết đến sự tồn tại của dấu hôn đâu nhỉ?

**

Ngọc Long Dao không cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề gì, dù hắn không yêu Kim Tiện Ngư, nhưng Kim Tiện Ngư vẫn là thê tử duy nhất của hắn.

Chẳng phải người ta nói, kết tóc se duyên, ân ái không nghi ngờ sao?

Trước đây, thật ra hắn rất ít khi quan tâm đến Kim Tiện Ngư, trong một ngày nàng gặp ai, nói gì, làm gì, hắn đều không hề hứng thú.

Đây không phải là sự tin tưởng, chỉ là không để tâm mà thôi.

Nhưng hiện tại, Ngọc Long Dao hiếm có khi để ý đến Kim Tiện Ngư.

Mấy ngày nay nàng rất ít khi ở nhà, thường xuyên đến chùa Bồ Đề trên Linh Sơn tu luyện công pháp Thiền môn.

Mà ở những nơi Ngọc Long Dao không nhìn thấy, nàng đang vụиɠ ŧяộʍ với Tạ Phù Nguy.

Bọn họ hẹn hò ở chùa Bồ Đề, ôm hôn nhau trên hồ sen của Thiên Tinh Lâu, ân ái ở mọi ngóc ngách vắng vẻ trong Ngọc gia.

Chỉ là, nàng chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.

Ngả người trong vòng tay Tạ Phù Nguy, nắm lấy tay hắn đang định cởi thắt lưng của nàng, mặt Kim Tiện Ngư hơi đỏ, nhẹ giọng nói: "Chờ một chút."

Tạ Phù Nguy ngẩng đầu lên, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng trong mùa đông, lặng lẽ hỏi.

Thiếu nữ mặt đỏ bừng, cổ trắng nõn, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta muốn chọn một thời điểm thích hợp nhất, trao bản thân cho ngài."

Hôm nay, Bạch Bình Hương khàn giọng nói: "Ta đã truyền thụ toàn bộ "Phong Hà Cử" cho ngươi rồi, tên tiện nhân đó chỉ biết đến nam nhân thôi, với võ công của ngươi, đối phó với hắn ta không thành vấn đề, rốt cuộc ngươi định khi nào mới đi?"

"Là không muốn đi, hay là không dám đi?"

Kim Tiện Ngư không hề bị lời kích động này khıêυ khí©h, nàng cười nói: "Chờ thêm một chút nữa."

Bạch Bình Hương hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không muốn hỏi Kim Tiện Ngư đang chờ cái gì.

Kim Tiện Ngư chớp mắt.

Ở chung với nhau bao lâu nay, nàng thật sự đã nảy sinh tình cảm với Bạch Bình Hương. Bà ta kiêu ngạo và khó chiều, nhưng cũng có chút đáng yêu. Nhận nàng làm đồ đệ, truyền thụ công pháp rất tận tâm, không hề giấu giếm.

Không chỉ dạy nàng võ công, mà còn dạy nàng cách duy trì vóc dáng, dung mạo, tư thế, cách ăn mặc, phong thái của một mỹ nhân. Cũng không quên dạy nàng tình cảm, kiến thức, sự tu dưỡng.

Mấy tháng nay, dưới sự giáo dục nhồi nhét toàn diện, Kim Tiện Ngư đã có bước tiến vượt bậc.

Không Động phái thuộc phái Đạo gia, nàng lại theo Tuệ sư tu luyện công pháp chính thống của Thiền môn. Có thể nói là nàng đã tu luyện cả ba lối tu hành: Phật giáo, Đạo giáo và Thế tục.

Nàng khẽ thở dài, đặt thứ trên tay xuống đất: "Cái này cho bà, ta đi đây."

Bạch Bình Hương hơi ngạc nhiên: "Đây là... Long Nhĩ Lý?"

Nghe nói rồng bị trời phạt nhất định sẽ bị cắt tai, máu tai rơi xuống đất, sinh ra quả Long Nhĩ Lý, vừa ngon vừa ngọt. Dù sao thứ này cũng được tạo ra từ máu rồng, ăn vào có thể tăng tu vi.

Bạch Bình Hương vừa kinh ngạc vừa cảm động, nhưng lại không muốn cúi đầu cảm ơn, chỉ hừ lạnh: "Cũng biết hiếu kính sư phụ rồi đấy."

Cướp lấy quả Long Nhĩ Lý, bà ta ăn ngấu nghiến.

Kim Tiện Ngư nhìn thấy vậy, không nhịn được cười, cũng không vạch trần bà ta.

Mấy ngày nay nàng vẫn giống như mọi khi, sớm sớm trở về phòng ngủ, nấu một bàn thức ăn chờ Ngọc Long Dao về.

"Tiểu Ngư Nhi?" Ngọc Long Dao gọi tên nàng.

Kim Tiện Ngư hoàn hồn: "Sao vậy?"

Ngọc Long Dao cười nói: "Vừa rồi ta nói gì vậy?"

Nói gì cơ??

Kim Tiện Ngư chớp mắt một cái.

Nàng đột nhiên nhận ra, vừa rồi nàng hoàn toàn không nghe Ngọc Long Dao nói gì cả.

Nàng tránh ánh mắt hắn: "Xin lỗi, vừa rồi ta hơi lơ đãng."

Nàng đứng dậy, lắc đầu: "Ta không có khẩu vị, không ăn nữa, ngài tự mình ăn đi."

Nàng đi thẳng vào phòng trong.

Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ để lại dấu vết.

Kim Tiện Ngư vừa đi, Ngọc Long Dao liền gọi tâm phúc ở cửa vào.

Hạ nhân của Ngọc gia do dự: "Gia chủ, dạo này phu nhân và Tạ tiên quân hình như rất thân thiết."

Nếu không phải là tâm phúc của Ngọc Long Dao, hắn ta cũng không dám nói những lời này.

Ngọc Long Dao thu hồi ánh mắt, đặt đũa xuống, thản nhiên cười nói: "Thật sao?"

"Gia chủ?"

Ngọc Long Dao đi thẳng về phía cửa, nghe vậy liền quay mặt lại nói: "Canh chừng phu nhân cho tốt, chờ ta trở về."

Mãi đến nửa đêm, lúc sương đã rơi dày đặc, Ngọc Long Dao mới vội vã trở về nhà, đôi ủng da trâu đen cũ kỹ ướt sũng, mái tóc xoăn nhẹ dính vào trán.

Trông có vẻ luộm thuộm, nhưng ánh mắt lại sáng quắc đáng sợ, như viên ngọc lấp lánh trong đêm tối. Hắn chậm rãi cởϊ áσ choàng ra.

Hắn là người rất tò mò, đã không thể phân biệt giữa vết cắn và vết muỗi đốt, hắn liền đi tìm câu trả lời.

Ngọc Long Dao mặt không đỏ tim không đập, lẻn vào kỹ viện, lén lút quan sát cả đêm, nghiên cứu kỹ lưỡng, cuối cùng cũng nắm được đại khái.

Tiếng bước chân của hắn rất nhẹ, phong thái tao nhã, gần như không phát ra tiếng động, hắn đi qua bình phong thấy Kim Tiện Ngư đang ngủ say.

Sau đó hắn đi đến bên giường, bình tĩnh cởϊ qυầи áo của nàng ra.

Kim Tiện Ngư bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.

"Ngọc Long Dao???"

Bóng hình Ngọc Long Dao dưới ánh nến trở nên mờ nhạt, khuôn mặt nghiêng nghiêng mơ hồ.

Kim Tiện Ngư sững sờ nhìn hắn, bất ngờ hoảng sợ, sắc mặt nàng thay đổi chóng mặt, vội vàng kéo quần áo lại.

Điên rồi sao??

Lần trước hắn cởϊ qυầи áo của nàng có thể nói là để bôi thuốc cho nàng, cũng hợp lý, nhưng lần này lại là làm gì?

Ánh mắt của Ngọc Long Dao khiến nàng sởn gai ốc, giây tiếp theo, Ngọc Long Dao nhếch môi, mỉm cười.

Quần áo trên người nàng đột nhiên vỡ thành từng mảnh, không thể che đậy cơ thể xinh đẹp trắng nõn của nàng, cũng như những vết hồng lấm chấm trên người nàng.

Kim Tiện Ngư dường như đứng hình, giữ nguyên tư thế ôm ngực.

Mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng, cắn môi chống cự ánh mắt nhìn chằm chằm không kiêng nể của Ngọc Long Dao.

Trên bộ ngực trắng nõn, lưng, trước tim, những vết đỏ đặc biệt rõ ràng. Lấm chấm như hoa mai rơi trên tuyết, eo, mắt cá chân, thậm chí cả đùi.

Ngọc Long Dao vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, từ từ nhìn ngắm cơ thể nàng.

Kim Tiện Ngư vừa xấu hổ vừa lo lắng: "Ngài thả ta ra!"

Ngọc Long Dao nhẹ giọng nói: "Được."

Ngay khi Kim Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm, hắn đột nhiên bế nàng lên.

Kim Tiện Ngư ngạc nhiên nhìn hắn.

Tóc đen của Ngọc Long Dao xõa trên vai, môi nhuộm ý cười: "Ta đưa nàng đi rửa một lượt."

Nói xong, hắn liền bình tĩnh thi triển pháp thuật, ném Kim Tiện Ngư vào bồn tắm.

Ào --- nước bắn tung tóe, có thể nói là không hề thương hoa tiếc ngọc.

Hắn cũng bước vào, mái tóc đen ướt sũng dính vào má, trông rất đáng yêu nếu bỏ qua hành động của hắn.

Hắn vén mái tóc đen của thiếu nữ lên, chà xát vết cắn trên cổ nàng.

Ngón tay cái của Ngọc Long Dao dùng sức rất mạnh, không lệch đi đâu được, đầu ngón tay dừng lại ngay trên động mạch của nàng.

"Chỗ này." Ngọc Long Dao nói.

Sau đó là huyệt Đại Chùy, huyệt Hồn Môn, huyệt Trung Thư, huyệt Khí Hải...

Hắn ngẩng đầu lên cười nói: "Còn chỗ này nữa, chỗ này cũng là bị muỗi đốt sao?"

Mỗi chỗ hắn dừng lại đều là huyệt đạo quan trọng trên cơ thể, chỉ cần hơi sơ ý một chút là có thể khiến nàng tử vong.

Kim Tiện Ngư cố gắng giữ bình tĩnh, mặt dày nói: "Phải."

Ngọc Long Dao hình như biết Kim Tiện Ngư đang lo lắng, đầu ngón tay lướt qua một lượt, rồi bắt đầu chà xát những vết hôn lớn nhỏ trên người nàng.

Vết hôn thì làm sao có thể dễ dàng chà sạch được?

Cả người Kim Tiện Ngư nóng ran đau rát. Nếu không phải nàng có chút thành tựu trong võ công ngoại luyện, nàng thậm chí còn tưởng Ngọc Long Dao có thể chà ra máu.

Ánh mắt Ngọc Long Dao bình tĩnh lướt qua người Kim Tiện Ngư một lượt.

Cảm giác này rất kỳ lạ, trong mắt Ngọc Long Dao thậm chí còn lộ ra chút kinh ngạc bối rối.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy vết hôn của Tạ Phù Nguy thật ghê tởm, hay nói cách khác, Tạ Phù Nguy thực sự rất ghê tởm.

Kim Tiện Ngư có phản kháng thế nào, Ngọc Long Dao cũng chỉ mỉm cười, không nói thêm gì, chà xát rồi thay nước.

Hai cánh tay ấm áp của hắn ôm lấy vai nàng, hắn cụp mắt xuống, hôn lên môi trên của nàng, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng đôi môi lại lạnh.

Lúc này Ngọc Long Dao vậy mà vẫn còn cười: "Không ngờ, Tiểu Ngư Nhi, nàng lại quyến rũ đến vậy, khiến Tạ Phù Nguy thần hồn điên đảo vì nàng, bỏ qua thể diện và lòng tự trọng để lén lút với nàng."

Kim Tiện Ngư sững sờ một lúc, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Nàng buông tay đang ôm ngực xuống, thản nhiên nói: "Vẫn hơn ngài có thói "đoạn tụ"."

Ngọc Long Dao nhếch môi: "Vậy ra, phu thê chúng ta thực sự là trời sinh một đôi."

Kim Tiện Ngư cười lạnh: "Sao hả? Bị ta cướp trước nên ghen tị sao? Đáng tiếc là Động Chân tiên quân không có sở thích ở trên nam nhân."

Ngọc Long Dao nói: "Quả thực là ghen tị."

Sự thẳng thắn của hắn khiến Kim Tiện Ngư hơi ngạc nhiên.

Ngọc Long Dao là kiểu người không liên quan gì đến "ghen tị". Bọn họ là hai thực thể hoàn toàn khác biệt, không liên quan đến nhau.

Nàng đứng dậy, phơi bày ra toàn bộ cơ thể của mình trước mặt Ngọc Long Dao.

Điều này như một lời tuyên bố, tuyên bố rằng cơ thể này là của nàng, nên do nàng quyết định.

"Tránh ra, ta muốn ngủ rồi."

Ngọc Long Dao lùi lại nửa bước, cho đến khi Kim Tiện Ngư đi về phía giường, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt kia dừng lại trên gáy nàng.

Ngọc Long Dao không đi theo, cũng không ngủ cùng nàng.

Kim Tiện Ngư không hề ngạc nhiên, nàng vẫn rửa mặt chải đầu như mọi khi, ngồi trước bàn trang điểm, nàng không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Diễn kịch nhiều ngày như vậy, có thể bỏ trốn thành công hay không chỉ còn phụ thuộc vào lần liều mạng này.

Vẫn là căng thẳng quá, nàng loay hoay nửa ngày, thoa thoa rồi lại rửa sạch sẽ.

Trong gương là một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết như hoa sen vừa nở, đôi mày đen nhánh, khuôn mặt vẫn còn ướt, như những viên ngọc trai, lại như hoa sen đọng sương.

Nàng nhìn mình trong gương một lúc, trong khoảnh khắc đó, nàng như nghe thấy tiếng "tiết tháo" của mình vỡ nát.

Thay một bộ y phục trắng rộng rãi, Kim Tiện Ngư ra khỏi cửa như mọi khi, nàng chờ Tạ Phù Nguy trên đỉnh Ngọc Nữ của Thiên Tinh Lâu.

Đỉnh Ngọc Nữ không cao lắm, Tạ Phù Nguy leo lên núi.

Suối trong leo lỏi qua khe đá, cảnh sắc tươi đẹp, hàng trăm cây tùng bách che bóng mặt trời càng thêm xanh tươi mát mẻ, yên tĩnh thanh bình.

Đi theo con đường mòn rải rác quả thông, vén màn dây leo, đi qua rừng cây cổ thụ, khung cảnh bỗng nhiên trở nên rộng mở, chỉ thấy thác nước như dải lụa trắng rơi xuống từ vách núi cheo leo, rơi xuống hồ nước sâu bên dưới, như hạt ngọc văng tung tóe, dải Ngân Hà đổ ngược.

Cách đó không xa là một hố sâu hình cối xay, nước trong vắt màu xanh biếc.

Một thiếu nữ mặc áo trắng quỳ trước một tảng đá lớn, xung quanh thoang thoảng hương hoa lan thơm ngát.

Mái tóc đen nhánh của nàng như thác nước buông xuống, còn mượt mà hơn cả thác nước trước mặt.

Cổ nghiêng sang một bên, nàng đang chải tóc, năm ngón tay như chiếc lược, luồn vào tóc, nghe thấy tiếng động, Kim Tiện Ngư ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên nụ cười vui mừng: "Ngài đến rồi?"

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tạ Phù Nguy bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bình yên.

"Ừ."

Hắn bước đến, cúi người xuống định vùi mặt vào ngực nàng, nhưng lại bị Kim Tiện Ngư đẩy ra.

Tạ Phù Nguy lặng lẽ nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

Kim Tiện Ngư vuốt ve mái tóc bạc trắng bên má hắn, đầu ngón tay miêu tả đường nét xinh đẹp của hắn, hơi thở của hắn lạnh lẽo, hơi chậm chạp nắm lấy ngón tay nàng, nắm chặt.

Kim Tiện Ngư lùi lại mấy bước, cởϊ áσ choàng ra.

Ánh mắt Tạ Phù Nguy bỗng nhiên không thể rời khỏi nàng, con ngươi chuyển động một chút, dần dần nhuốm màu sương trắng.

Cơ thể mảnh mai trắng nõn trong áo, dưới ánh mắt của hắn càng thêm hồng hào ướŧ áŧ.

Mặt thiếu nữ đỏ bừng, đôi mắt long lanh đa tình, nụ cười e ấp, cổ tay xoay nhẹ, bỗng nhiên rút ra một con dao găm bằng vàng ra, nụ cười của nàng còn ngọt ngào hơn cả mật ong.

Nàng nhét con dao vào tay Tạ Phù Nguy, môi hồng hé mở, giọng nói trong trẻo như ngọc.

"Gϊếŧ Ngọc Long Dao cho ta, ta sẽ là của ngài."