Nói thật thì hiện giờ đoạn ký ức này đã không còn khiến nàng rung động nữa, ngoại trừ xúc động muốn đánh cho Ngọc Long Dao một trận.
Vừa nghĩ mông lung, vừa đi vào phòng, Kim Tiện Ngư bỗng nhiên sững người.
Nam nhân trẻ tuổi có mái tóc đen, dung mạo đẹp như nữ nhân đang thư thái ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng động thì liền nhìn về phía nàng.
Hắn nhếch đôi môi mỏng, không hề cảm thấy bất an vì đã "xông vào phòng người khác", mặt không đỏ tim không đập, sờ sờ cổ tay, mỉm cười nói: "Nàng về rồi?"
Ánh trăng rọi lên đôi môi sưng tấy của nàng.
...
Kim Tiện Ngư sững sờ một lúc, mí mắt giật giật, vô thức tránh ánh mắt đi.
"Sao ngài lại ở đây?"
Thậm chí trong mắt nàng còn lộ ra chút hoảng loạn mà nàng không hề nhận ra.
Ngọc Long Dao rất ít khi trả lời câu hỏi, hắn thường nắm bắt hướng đi của câu chuyện, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại: "Sao người nàng ướt hết rồi?"
Sau lưng nam nhân là một bàn đầy món ăn, đủ sắc hương vị, trình bày rất đẹp mắt.
Kim Tiện Ngư lại bị phân tâm không đúng lúc, nàng bỗng nhiên nghĩ, liệu việc làm kia của nàng có tính là "nɠɵạı ŧìиɧ" không?
Trước đây luôn là nàng nấu một bàn thức ăn chờ Ngọc Long Dao trở về.
Tu sĩ ít khi ăn uống, Ngọc Long Dao càng ăn ít hơn.
Nhưng cô gái hiện đại đã quen với việc ăn ba bữa một ngày, không ăn một bữa cũng cảm thấy thiếu thốn, trong lòng trống rỗng.
Ngọc Long Dao tuy không hiểu nhưng vẫn cùng nàng duy trì thói quen ăn ba bữa một ngày.
Hình như đây đã là lần thứ hai hắn chủ động chờ nàng trở về.
Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên hình ảnh nàng đau khổ ngồi bệt dưới đất khóc nức nở.
Ngọc Long Dao chỉ lịch sự, lặng lẽ, nuông chiều nhìn nàng.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã đảo ngược, nàng đang đứng thẳng lưng ở cửa, còn Ngọc Long Dao lại ngồi trên ghế chờ nàng trở về.
Hôn nhân, ban đầu được gắn kết bởi tình cảm giữa phu thê, tình cảm nhạt nhòa thì dùng đạo đức làm dây trói.
Kim Tiện Ngư bình tĩnh lại, tự nhủ rằng Ngọc Long Dao mới là người phản bội cuộc hôn nhân của bọn họ.
Sau lớp hoảng loạn đó ẩn giấu một chút hả hê.
Cũng giống như lúc đầu nàng chưa bao giờ nghĩ Ngọc Long Dao lại là gay, đã có âm mưu với Tạ Phù Nguy từ lâu.
Ngọc Long Dao cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng nàng dám vụиɠ ŧяộʍ với Tạ Phù Nguy ngay trước mặt hắn.
"Vô tình rơi xuống nước."
Nàng thật sự không hợp với việc nói dối, hoặc có thể nói là lần đầu tiên nɠɵạı ŧìиɧ không có kinh nghiệm, thậm chí quên luôn cả việc dùng thuật pháp tránh nước.
Kim Tiện Ngư cố gắng giảm tốc độ bước đi, làm mình tự nhiên một chút, đi đến giá treo quần áo lấy khăn lau tóc và tay chân.
Giọng nói của Ngọc Long Dao mang theo ý cười truyền đến từ phía sau.
"Thân thể nàng chưa khỏe hẳn, lại bận tu luyện mấy ngày nay, chẳng được nghỉ ngơi tử tế, ta đặc biệt nấu một bàn thức ăn, nàng nếm thử xem?"
Mái tóc đen nhánh mềm mại của hắn rủ xuống trán và thái dương, đôi mắt trong vắt như thủy tinh, nhìn có vẻ ngây thơ vô tội.
Trong mắt hắn không hề lộ ra bất cứ điều gì bất thường.
Mặc dù sợi tơ tình đã bị cắt đứt, nhưng cảm giác thống khoái khi trả thù vẫn chưa tan biến, Kim Tiện Ngư thầm cười trong lòng, nâng ly trà lên nhấp một ngụm: "Được."
Đã trói buộc với cái hệ thống nát này, quyết tâm đi theo con đường Mary Sue, nàng nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng, Mary Sue chính là người có thể xoay sở trong mọi tình huống.
Kim Tiện Ngư ổn định lại tâm trạng, cười nói: "Ngài vậy mà cũng nấu ăn, thật là chuyện hiếm thấy."
Ngọc Long Dao lấy một đôi đũa đưa cho nàng, cười híp mắt thúc giục: "Nàng thử đi."
Vừa cho vào miệng, Kim Tiện Ngư liền cứng đờ, nàng không thể tin nổi cảm nhận hương vị kỳ lạ trong miệng.
... Cái quái gì thế này!!
Vừa mặn vừa cay vừa chua, thực sự là món ăn dành cho con người sao?
Ngọc Long Dao ngạc nhiên: "Ta làm đúng cách mà."
Hắn lẩm bẩm, tò mò gắp một miếng cho vào miệng.
Sau đó, biểu cảm của hắn thay đổi liên tục.
Hắn khẽ mỉm cười, nuốt thức ăn trong miệng xuống, đặt đũa xuống, giọng nói trầm bổng du dương: "Hãy tin ta, đây chỉ là một sai lầm nhỏ."
[Độ hảo cảm của Ngọc Long Dao -20, độ hảo cảm hiện tại -40]
... Đệch, chuyện này cũng tính sao??
Nói thật, nàng chưa bao giờ hiểu nổi tại sao lại có người nấu ăn dở tệ đến vậy.
Nấu ăn không phải chỉ cần cho muối, đường, nước tương vào là được sao? Còn về lượng thì thà ít còn hơn nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy Ngọc Long Dao, nàng đột nhiên hiểu ra trên đời thực sự có loài sinh vật như vậy.
Hơn nữa, nàng còn bị giảm độ hảo cảm vì chỉ trích nấu ăn dở.
"..."
Kim Tiện Ngư: "Trước khi dọn ra, ngài không thử trước sao?"
Ngọc Long Dao xòe tay ra, thản nhiên hỏi ngược lại: "Tại sao phải thử?"
... Ngươi tưởng ngươi là nữ chính trong phim ngôn tình ngớ ngẩn hả?
Kim Tiện Ngư bực bội đặt đũa xuống, chủ động vào bếp nấu thêm bốn món mặn, một món canh. Lúc nấu ăn, nàng đột nhiên nhớ đến câu nói đùa mà nàng từng thấy trên mạng.
"Sau khi ăn cơm nhà cậu, con chó nhà tôi đã chủ động vào bếp nấu bốn món mặn và một món canh."
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được cười.
Ngọc Long Dao như một hồn ma lượn lờ phía sau nàng, hào hứng nhìn ngó.
"Hóa ra nấu ăn cũng có nhiều thứ phải chú ý như vậy."
"Nàng cười gì thế?"
"Không có gì." Cười xong, Kim Tiện Ngư bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn man mác.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa được ăn đồ ăn mang về, uống trà sữa.
Nếu cái hệ thống rách nát này thực sự có thể giúp nàng phá vỡ hư không...
Nghĩ nhiều vô ích.
Nàng bình tĩnh lại, chỉ huy Ngọc Long Dao dọn món ăn lên bàn.
Khi món ăn cuối cùng đã được dọn lên bàn, Ngọc Long Dao đã ngoan ngoãn cầm đũa ngồi chờ sẵn.
"Nàng không ăn sao?" Hắn nhìn nàng một cái, ngạc nhiên hỏi.
Tối nay... Kim Tiện Ngư có chút mệt mỏi bất lực, không có hứng thú lắm, nàng lắc đầu nói: "Ta không đói, ngài ăn đi."
Không chờ Ngọc Long Dao trả lời, nàng liền đi thẳng vào phòng trong.
Tắm rửa qua loa, nàng liền chui vào chăn, ngủ say như chết.
Ngọc Long Dao không động đũa vào bàn thức ăn này, hắn cởi cổ áo ra, cởϊ áσ choàng màu đen xuống, khi bước vào phòng ngủ thì Kim Tiện Ngư đã ngủ say.
Nàng không chờ hắn, quay lưng về phía hắn ngủ rất say, không thể nhìn rõ dung mạo của nàng trong tư thế nằm nghiêng.
Nàng cuộn tròn như con tôm, đây là tư thế ngủ của những người không có cảm giác an toàn và cực kỳ phòng bị, giống như một con nhím xù lông.
Đêm khuya thanh vắng, trăng lên cao, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy.
Ánh trăng mờ ảo.
Kim Tiện Ngư nằm trên mái tóc đen nhánh mềm mại như lụa, tóc nàng vừa dài vừa mềm, da trắng như tuyết.
Ánh trăng chiếu lên làn da nàng, lóe lên ánh sáng mềm mại ngọt ngào.
Bên cạnh giường nàng có một ngọn đèn nhỏ được bao bọc bởi lớp lụa màu xanh biếc khiến người ta nhìn vào cảm thấy như rơi vào giấc mộng dịu dàng.
Ngọc Long Dao nghiêng đầu, duỗi ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi sưng tấy của thiếu nữ, hắn nghi ngờ chớp mắt, thậm chí chính hắn cũng không nhịn được cười.
Không ngờ hắn lại bị lời nói của người qua đường ảnh hưởng đến tâm trạng, làm ra hàng loạt hành động kỳ quái như chờ nàng trở về, tự tay nấu ăn.
Kim Tiện Ngư lặng lẽ cuộn tròn trên giường, dường như sẽ không bao giờ rời đi.
Hắn chắc chắn rằng nàng sẽ không rời xa hắn, vì thế cảm thấy hài lòng và vui mừng, hắn khẽ mỉm cười, kéo chăn lên cho nàng.
Ngọc Long Dao nghĩ như vậy, đứng thẳng người dậy, định đi rửa mặt.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy hai bóng hình mờ nhạt phản chiếu trên hành lang ngoài cửa sổ.
Bóng hình mờ nhạt nhưng vóc người rất cao, tóc bạc dài đến eo.
Bóng hình khác cầm đèn, hoảng hốt kinh ngạc hỏi: "Tiên quân? Sao người ngài lại ướt hết thế này?"
Người kia dừng lại một lúc, dường như đang suy nghĩ, sau đó lạnh lùng nói: "Vô tình bị rơi xuống nước."
Gã sai vặt vội vàng lấy khăn sạch lau người cho hắn.
Nhưng Tạ Phù Nguy lại cúi đầu xuống, đi thẳng vào trong.
Hành lang chỉ còn lại tiếng ve sầu kêu râm ran, không nghe rõ, lặp đi lặp lại.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi nam nhân mặc áo trắng tóc đen dưới ánh đèn.
"Yêu đương trên thuyền" cũng cần phải có kỹ thuật, ngày hôm sau, Kim Tiện Ngư bất ngờ ngã bệnh.
Đây không phải là do nàng là tu sĩ nhưng lại quá yếu ớt, mà là do mấy ngày nay vết thương của nàng chưa lành hẳn, lại ngày đêm chăm chỉ luyện tập, bị đánh như bao cát.
Một lần gió lạnh xâm nhập cơ thể, nàng liền ngã bệnh.
Ngồi bên giường, Ngọc Long Dao nói rõ ràng, mỉm cười sờ lên gò má nóng bừng của nàng: "Thật sự không cần ta chăm sóc nàng sao?"
Kim Tiện Ngư vốn đã lười để ý đến tên gay lừa hôn này, lúc này càng không muốn phí sức ứng phó nữa.
Nàng lí nhí trả lời: "Không cần, ngài bận thì đi đi."
Ngọc Long Dao không trả lời.
Kim Tiện Ngư do dự một lúc.
Chẳng lẽ hắn muốn ở lại chăm sóc nàng, nàng hơi ngạc nhiên.
Hình như Ngọc Long Dao thật sự có ý đó, nhưng nàng đã kéo chăn lên trước khi hắn kịp mở miệng, vùi mình trong chăn, giả vờ ngủ say.
Trong cơn mê man, Kim Tiện Ngư hình như nghe thấy tiếng bước chân từ gần đến xa, nàng thở phào nhẹ nhõm, Ngọc Long Dao cuối cùng cũng đi rồi.
Uy lực của tiễn bán nguyệt thực sự rất thần kỳ, nếu là trước kia, khi bị ốm, nàng nhất định sẽ vô thức nghĩ đến Ngọc Long Dao, muốn hắn ở bên cạnh, càng nghĩ càng tủi thân.
Đáng tiếc là Ngọc Long Dao không làm vậy, mà bây giờ nàng cũng không cần hắn ở bên nữa rồi.
Nàng ngủ một mạch đến chiều, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.
Đang chống tay ngồi dậy thì nàng lại nhìn thấy một bóng người không ngờ tới.
"Tạ Phù Nguy?"
Trên cửa sổ phản chiếu một bóng hình lạnh lùng.
Tạ Phù Nguy không biết từ bao giờ đã ngồi bên giường nàng, lông mi rủ xuống tạo thành bóng râm nhạt trên mí mắt.
Điều kỳ lạ nhất là hắn đang ôm một bó hoa nhỏ màu trắng tinh khiết, giống như hoa mai xanh, nhưng trong suốt như thủy tinh, như hạt ngọc trai, khi gió thổi qua thì phát ra tiếng động xào xạc như gió thổi qua rừng cây.
Lúc này, mặt trời sắp lặn, ánh nắng chiều tàn toát ra vẻ đẹp thanh tao.
Không biết là hoa đẹp hơn, hay người đẹp hơn.
... Sao Tạ Phù Nguy biết đến thăm bệnh phải mang theo hoa vậy?
"Nàng tỉnh rồi?" Tạ Phù Nguy nhìn nàng một cái, thần sắc bình tĩnh dịu dàng, hắn đặt bó hoa trong tay vào giỏ treo bên cạnh gối nàng, lần đầu tiên nhìn ra vẻ ngơ ngác của nàng, hắn liền giải thích thêm một câu.
"Đây là hoa Ngọc Tiên, có tác dụng an thần."
Lúc này Kim Tiện Ngư mới phát hiện mình đã mất trí rồi. Cũng đúng thôi, Tạ Phù Nguy làm sao có thể có thói quen đến thăm bệnh của người hiện đại được.
Nàng "ồ" một tiếng, che giấu sự xấu hổ, hỏi ngược lại: "Sao ngài lại ở đây?"
"Đến thăm nàng." Hắn nhẹ nhàng nói.
Mái tóc bạc của hắn phản chiếu ánh nắng chiều, như tuyết tan trong vàng.
Tạ Phù Nguy lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói dịu dàng, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, không hề có ý thức là đang vào nhà người khác thì phải biết điều.
Kim Tiện Ngư sững sờ, trong lòng kinh ngạc.
... Đã chủ động tặng hoa rồi, coi như là công lược thành công rồi sao?
Kim Tiện Ngư nghĩ mông lung.
"Cảm ơn ngài vì bó hoa."
Nhưng không nên là trong tình huống này.
Nàng không biết Ngọc Long Dao sẽ trở về lúc nào, nàng bất ngờ cảm thấy lo lắng vì đang "nɠɵạı ŧìиɧ".
Kim Tiện Ngư nuốt nước bọt làm ướt cổ họng, cố gắng bình tĩnh nói: "... Ngài còn việc gì không?"
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, mái tóc bạc rủ xuống eo, như những con rắn nhỏ màu bạc uốn lượn.
Tạ Phù Nguy có một đôi mắt rất bình tĩnh và sắc sảo, trong vắt như gương, đủ để phản chiếu mọi thay đổi cảm xúc của người khác.
Ánh mắt của Tạ Phù Nguy khiến Kim Tiện Ngư sởn gai ốc, nàng không chắc là hắn có nhìn ra điều gì không.
"Ừ." Tạ Phù Nguy đột nhiên cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
Hắn là người hành động rất quyết đoán, còn chưa nói hết câu, hắn đã đứng dậy rời đi.
Sau khi Tạ Phù Nguy rời đi, Kim Tiện Ngư nhìn bó hoa trong giỏ, tim đột nhiên đập nhanh, nàng có chút phiền não.
Nàng định vứt nó đi, giống như một tên trộm đang cố gắng phi tang tang vật.
Ngọc Long Dao bản tính đa nghi, trước khi kế hoạch bỏ trốn của nàng thành công, nàng sợ hắn nhìn ra điều gì.
Nhưng... Dù sao cũng là lòng tốt của Tạ Phù Nguy, nàng vừa nhận được liền vứt đi, không khỏi cảm thấy có lỗi.
Dù sao bây giờ nàng và Tạ Phù Nguy cũng chẳng có ân oán gì với nhau.
Lấy lại tinh thần, Kim Tiện Ngư bò dậy khỏi giường, ăn vài miếng qua loa, sau đó nằm úp sấp trên bàn trang điểm lật xem tiểu thuyết tình cảm.
Một sự thật đáng buồn là, đối với người đã trăm tuổi như nàng này, những cuốn tiểu thuyết tình cảm cũ kỹ thiếu sáng tạo của giới tu tiên chỉ có tác dụng gϊếŧ thời gian mà thôi.
Kim Tiện Ngư có chút buồn ngủ, nhưng lúc này Ngọc Long Dao lại trở về phòng.
Mấy ngày nàng bị ốm, Ngọc Long Dao đến thăm nàng càng ngày càng thường xuyên.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt nhẹ nhàng khi hắn cởϊ áσ choàng ra, nhưng không có tiếng động gì khác.
Khi Kim Tiện Ngư nhìn qua, nam nhân đang lặng lẽ đứng trong phòng, hơi ngẩng đầu, như đang suy tư nhìn giỏ hoa treo trên màn che.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, Ngọc Long Dao mới chuyển ánh mắt từ giỏ hoa sang Kim Tiện Ngư.
Nàng đã tỉnh dậy, đang ngồi trên bàn trang điểm đọc thoại bản.
Ngọc Long Dao đặt bó hoa Ngọc Tiên trong tay xuống cạnh nàng.
Kim Tiện Ngư sững sờ một lúc: "Ngọc Long Dao? Ngài về rồi?"
"Nàng đổi hoa mới sao?" Hắn khẽ mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại, ngụ ý cũng giống như là thuận miệng hỏi.
Hắn đang nói về bó hoa Ngọc Tiên trong giỏ treo do Tạ Phù Nguy tặng.
Hắn rõ ràng vẫn còn nhớ hoa sơn chi trong giỏ treo đã khô héo, gần nửa tháng rồi nàng không thay hoa mới.
Kim Tiện Ngư cười nói: "Thay hoa thay tâm trạng."
"Thật sao?" Ngọc Long Dao mỉm cười ôn hòa, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh nhạt: "Hình như chúng ta cùng nghĩ đến một chuyện rồi."
"Hoa Ngọc Tiên vốn có tác dụng an thần, có gì mà phải nghĩ đến cùng một chuyện hay không?" Nàng cố gắng biện minh cho sự trùng hợp này.
Ngọc Long Dao bình tĩnh nhìn nàng một lúc, dường như hắn đang suy nghĩ, sau đó lại chăm chú nhìn nàng: "Nói cho nàng một tin vui."
Ngọc Long Dao tùy ý ngồi xuống bên giường, mỉm cười nói: "Ngày mai ta sẽ không đến Thiên Cơ Các nữa, ta ở lại bầu bạn với nàng."
Kim Tiện Ngư bình tĩnh dời ánh mắt đi, tự đi rửa mặt, không thèm nhìn hắn lấy một cái: "Tùy ngài."
Sau khi Kim Tiện Ngư rời đi, Ngọc Long Dao đi đến thu dọn giường nhỏ, hắn cúi người, nhặt từng sợi tóc đen trên gối lên, xếp chúng lại với nhau, cụp mắt suy nghĩ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Ngọc Long Dao mới thản nhiên phủi mấy sợi tóc đi, trước khi Kim Tiện Ngư đến đã kịp thời khôi phục mọi thứ như cũ.