Chương 27

Chưa bao giờ hôn nồng nhiệt như vậy, mặt Kim Tiện Ngư đỏ bừng, trong lòng lúng túng nửa ngày.

Nào có ngờ Tạ Phù Nguy lại mạnh bạo đến thế. Không phải nói là tiên quân lạnh lùng không hiểu tình yêu thì sẽ thích kiểu yêu tinh tính tình thất thường sao? Chẳng lẽ Tạ Phù Nguy lấy nhầm kịch bản rồi??

Không đúng, Tạ Phù Nguy của tương lai rõ ràng cần nàng "chăm sóc dạy bảo". Mí mắt Kim Tiện Ngư giật giật, mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng rơi xuống, đôi mắt long lanh như nước.

Trong lúc đang say sưa, Kim Tiện Ngư đột nhiên đẩy hắn ra.

Tạ Phù Nguy thở hổn hển, nhướng mày nhìn nàng, lông mi run rẩy, mái tóc bạc rủ xuống đầu gối, trông vô cùng hiền lành dịu dàng.

Trừ đôi môi sưng tấy, ánh lên ánh nước mơ hồ, đôi mắt trắng như tuyết cuồn cuộn du͙© vọиɠ vô tận.

Trong lúc nhất thời, Kim Tiện Ngư cũng quên mất tiết tháo, cố gắng nặn ra nụ cười ngây thơ như hoa xuân, chớp mắt, nhẹ nhàng nhảy xuống hồ từ mũi thuyền, biến mất như một con cá.

Cả người ướt sũng, nằm nhoài bên bờ, Kim Tiện Ngư lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, bất lực vùi mặt vào những chiếc lá sen mát lạnh, như một con đà điểu đang cố gắng chôn vùi bản thân.

Một lúc lâu sau nàng mới hoàn hồn lại.

Mẹ kiếp, thật kỳ lạ. Không ngờ nàng đã chuẩn bị đầy đủ, vậy mà lại bị Tạ Phù Nguy lúc nào cũng mất tín hiệu đánh úp bất ngờ.

Sao tự dưng lại mạnh bạo đến vậy?!

Mặc dù hiện tại nàng đã không còn tơ tình, nhưng điều đó không liên quan đến rung động của một thiếu nữ, tiết tháo cơ bản nàng vẫn phải giữ.

Đây là cái quái gì vậy? Kim Tiện Ngư bối rối nghĩ không ra, nàng mở bảng hệ thống xem thử, độ hảo cảm vẫn hiển thị [???].

Nàng cảm thấy đây có lẽ là trò đùa của hệ thống, nhưng hệ thống của nàng không thể giao tiếp được, đương nhiên cũng không thể xác minh.

Bò dậy khỏi mặt nước, Kim Tiện Ngư thở dài, sờ sờ đôi môi sưng tấy của mình.

Nói tóm lại, việc Tạ Phù Nguy chủ động là chuyện tốt đối với nàng.

Mở rộng tầm nhìn ra một chút, dũng cảm lên một chút, nói không chừng ánh hào quang Mary Sue của nàng đã phát huy tác dụng, giống như quảng cáo nam khoa, khiến cho trí thông minh của Tạ Phù Nguy vốn đã nguy hiểm, lại giảm thêm mười điểm, thuận lợi quỳ gối dưới váy nàng ...

Màn độc thoại nội tâm này cuối cùng cũng khiến Kim Tiện Ngư bình tĩnh lại.

Vắt nước trên váy, Kim Tiện Ngư vừa lẩm bẩm vừa đi về phòng.

Thật ra Ngọc Long Dao cũng không giỏi hôn.

Lần đầu tiên hôn Ngọc Long Dao cũng là do nàng chủ động.

Không có bầu không khí lãng mạn như hôm nay.

Chỉ là trong Thiên Cơ Các, Ngọc Long Dao đang mày mò mấy món linh khí cũ nát của hắn, còn nàng nằm bệt xuống đất đọc thoại bản, đọc đến mức tim đập thình thịch.

Thiếu nữ hiện đại, chỉ có tiểu thuyết là không thể phụ bạc.

Vừa đọc, nàng bỗng nhiên nhận ra, hình như nàng chưa từng hôn Ngọc Long Dao.

"Muốn thử không?" Kim Tiện Ngư lấy hết dũng khí, cầm cuốn thoại bản trong tay, ngập ngừng hỏi.

"Thử gì?" Ngọc Long Dao ngạc nhiên nhìn nàng, ánh mắt lóe lên chút hiểu biết, mặt không đỏ tim không đập, sửa lại đồng hồ trên cổ tay, mỉm cười nói: "Nếu nàng muốn thì cũng được."

Thế là hắn nâng trán nàng lên, cúi người xuống hôn.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, chớp nhoáng.

Chỉ một nụ hôn này thôi cũng đủ khiến Kim Tiện Ngư choáng váng.

". . . Cảm giác thế nào." Ngọc Long Dao mỉm cười hỏi nàng.

Kim Tiện Ngư cố gắng điều chỉnh hơi thở, hỏi ngược lại: "Ngài cảm giác thế nào?"

"Ừm . . ." Ngọc Long Dao sờ sờ cằm, suy nghĩ một lúc, lộ ra nụ cười kỳ lạ, cho ra một câu trả lời chân thực: "Rất kỳ lạ."

Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, ngây thơ chớp mắt, lại cúi người xuống: "Vậy thử lại xem."

Kim Tiện Ngư: "Lần này cảm giác thế nào?"

Ngọc Long Dao suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói: "Có chút ngọt ngào."

Hai đôi môi chạm vào nhau, sau đó lại tách ra.

Hắn dường như cảm thấy đây là một trò chơi không tệ, mỉm cười, lại hứng thú hôn thêm mấy lần mới chịu dừng lại.

Bọn họ cũng từng trải qua một khoảng thời gian vô cùng hòa hợp và ăn ý.

Cho đến khi Tạ Phù Nguy xuất hiện.

Trực giác của phái nữ luôn nhạy bén.

Kim Tiện Ngư cười khổ, nhưng nàng thà rằng mình đần độn một chút.

Nàng và Ngọc Long Dao ngủ cùng giường nhiều năm như vậy, Kim Tiện Ngư không những không cảm thấy hiểu hắn hơn, mà ngược lại còn cảm thấy Ngọc Long Dao ngày càng xa cách, xa lạ với nàng.

Nàng thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ. Ngọc Long Dao không yêu nàng.

...

Ngọc Long Dao không yêu nàng.

Hắn rất ít khi quan tâm đến chuyện của nàng, lúc đầu nàng còn thở phào nhẹ nhõm, dù sao tính cách của nàng cũng khá độc lập, nhưng dần dần, nàng bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hắn rất ít khi muốn gần gũi nàng, phần lớn thời gian đều là nàng chủ động, hắn chỉ mỉm cười chấp nhận, động tác vô cùng dịu dàng.

Vừa nảy sinh ra ý nghĩ này, Kim Tiện Ngư liền vội vàng dập tắt nó.

Kim Tiện Ngư nhớ đến bộ phim "Kẻ đánh cắp giấc mơ" mà nàng từng xem cùng bạn bè, trong đó có một câu thoại khiến nàng ấn tượng sâu sắc.

Suy nghĩ giống như virus có khả năng lây nhiễm cao.

Khi bạn cố gắng không nghĩ đến con voi, thì điều đầu tiên bạn nghĩ đến chính là con voi.

Tóm lại, hiệu quả rất thấp, nàng không những không bình tĩnh được, mà ngược lại còn rơi vào hỗn loạn.

Hít sâu một hơi, Kim Tiện Ngư bước vào Thiên Cơ Các, tim đập thình thịch.

Nàng không biết mình đang làm gì, tay chân nàng như bị một luồng khí điều khiển.

Lẽ ra nàng không nên nghi ngờ, Ngọc Long Dao là một người phu quân hoàn hảo. Trong thế giới mà việc có tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường này thì hắn luôn giữ mình rất tốt, chưa bao giờ nạp thϊếp.

Hắn...

Kim Tiện Ngư nghĩ suy mông lung.

Nàng giống như tất cả những thê tử đáng thương kia, đến gần chiếc giường nhỏ trong Thiên Cơ Các, cúi người xuống tìm kiếm bất cứ dấu vết nào.

Nàng hình như ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng của gió tuyết, nhẹ đến mức khiến Kim Tiện Ngư tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng rất nhanh, nàng đã tìm thấy một sợi tóc màu trắng như tuyết.

Cảnh tượng trước mắt nàng lung lay, như thể bị dao cắt đứt, vỡ nát và tan biến, trong đầu Kim Tiện Ngư trống rỗng, như thể không chỉ cảnh tượng trước mắt bị cắt đứt, mà cả cuộc sống ổn định của nàng suốt mấy trăm năm qua cũng tan vỡ.

Nàng đờ đẫn ngồi bệt xuống đất, cho đến khi Ngọc Long Dao bước vào Thiên Cơ Các.

Ngọc Long Dao ngạc nhiên nhìn nàng đang ngồi bệt trên đất, trong lòng nghi hoặc, muốn vươn tay kéo nàng dậy.

"Tiểu Ngư Nhi?"

Kim Tiện Ngư lại đẩy hắn ra.

Cơ thể nàng run rẩy dữ dội, đến nỗi Ngọc Long Dao cũng nhìn ra điều bất thường, hắn ngạc nhiên hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

"Tự ngài xem đi." Kim Tiện Ngư khó khăn nói, câu cứ ngắt quãng, nàng sợ rằng câu nói tiếp theo của mình sẽ biến thành tiếng khóc thét giận dữ.

Ngọc Long Dao hỏi: "Xem gì?"

Giọng nói của hắn quá bình thường, vô cùng dịu dàng.

Kim Tiện Ngư ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt dịu dàng khó hiểu của hắn.

Trong lòng nàng bỗng chuyển động, nảy sinh một tia hy vọng, nàng chỉ vào sợi tóc trên giường, hỏi: "Sợi tóc này của ai?" Nàng không nhìn vào sợi tóc đó, như thể đó là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Nhưng Ngọc Long Dao không trả lời nàng.

Kim Tiện Ngư cảm thấy mình như rơi xuống hố băng, giọng nói của nàng cũng cực kỳ lạnh lùng: "Ngài muốn nói là tóc của chính ngài sao?"

Giọng nói Ngọc Long Dao êm dịu, thong thả nói: "Đây là tóc của Tạ Phù Nguy, hôm qua hắn từng nghỉ ngơi ở đây."

Kim Tiện Ngư trợn to mắt, môi run rẩy dữ dội, không dám tin hắn lại có thể thản nhiên như vậy.

Một ý nghĩ kỳ quặc nhanh chóng lướt qua đầu óc nàng, lại nhanh chóng liên kết với những chi tiết ẩn giấu trong thường ngày.

"Ngài và hắn ??"

Nhưng Ngọc Long Dao lại có chút nghi hoặc, hắn suy nghĩ một lúc, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Có vấn đề gì?" Kim Tiện Ngư gào lên: "Ngài nói xem có vấn đề gì? Ngài và hắn có quan hệ gì?!"

Ngọc Long Dao không trả lời, lặng lẽ nhìn nàng, như thể hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Ngài... Ngài thích hắn có phải không? Ngài thích nam nhân đúng không?!"

Chẳng trách Ngọc Long Dao không bao giờ nạp thϊếp, chẳng trách hắn luôn dịu dàng, sạch sẽ, tao nhã lịch thiệp.

Chẳng trách mấy trăm năm qua hắn rất ít khi muốn gần gũi nàng.

"Ngài, ngài không thể..." Kim Tiện Ngư nhịn không được khóc òa lên, nức nở nói: "Ngài không thể... phản bội ta."

Nàng trợn to mắt, muốn nhìn ra bất kỳ manh mối nào từ trong mắt hắn.

Nhưng chỉ nhìn thấy Ngọc Long Dao vẫn im lặng, bình thản, dịu dàng mỉm cười nhìn nàng.

Nàng đã gả cho một con quỷ.