Chương 16

Kim Tiện Ngư luôn tự tin về tài nấu nướng của mình, đây cũng là do Ngọc Long Dao rèn luyện mà thành. Một khi con người đã yêu ai đó, họ sẽ dốc hết sức để đối xử tốt với người đó.

Lúc trước, nàng ngây ngốc muốn chăm lo cho cuộc sống của Ngọc Long Dao từng li từng tí một, muốn cho hắn những thứ tốt nhất, chỉ tiếc là Ngọc Long Dao chẳng hề quan tâm đến những điều này.

Kim Tiện Ngư thoăn thoắt cho cá vào nồi nước đang sôi, hầm thành một bát canh cá.

Một con cá khác được cắt khúc, chế biến thành món cá nướng.

Một con được thái lát mỏng, làm thành món cá sống.

Nàng lấy hũ mắm cá đã muối từ trước ra để ăn kèm.

Ăn nhiều cá quá dễ ngán, nàng lại làm thêm vài món rau thanh đạm.

Bày biện các món ăn xong đâu vào đấy, nàng cất vào trong giới tử thạch, tay xách đi qua hành lang, đến thẳng "Hạc Minh Tùng Điên".

Nơi đây mái tranh vách đất, hàng rào tre bao quanh, hơn trăm cây tùng xanh tốt um tùm, tiếng gió rì rào, nhất là vào buổi tối, càng thêm thanh tịnh, khi ấy tiếng gió thổi vi vu, ánh trăng sáng tỏ.

Cách đó không xa là một dòng thác đổ xuống, tạo thành một hồ nước nhỏ, bọt tung trắng xóa.

Chim hót líu lo, khung cảnh hữu tình, thanh lọc tâm hồn con người.

Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy đến trước, hai người đang ngồi đối diện nhau trước ba cây tùng cổ thụ đàm đạo, đang nói chuyện đến đoạn cao trào thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân xào xạc.

Giữa con đường mòn trên núi, một thiếu nữ áo trắng bỗng xuất hiện, nàng bước đi trên nền lá tùng mềm mại, tay xách theo một chiếc hộp đựng thức ăn.

Mái tóc đen nhánh, mềm mại, dung mạo xinh đẹp thoát tục, bộ y phục trắng muốt như tuyết càng tôn lên vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết của nàng.

Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm lên tà áo trắng, như dát lên một tầng ánh sáng vàng, khiến cho dung nhan thanh lệ của nàng càng thêm rực rỡ, giống như một loài hoa vừa mới hé nở, lại như viên ngọc phát sáng, giống như tiên nữ áo trắng sắp sửa cưỡi gió bay đi.

Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy không khỏi cùng lúc đưa mắt nhìn về phía nàng.

Thiếu nữ vịn tay vào thân cây, mỉm cười duyên dáng, giọng nói trong veo như ngọc: "Hình như ta đến không đúng lúc?"

Hôm nay, nàng vẫn kiên trì giữ vững màn xuất hiện ấn tượng của Mary Sue!

"..."

Đáng tiếc là hai vị này không hiểu nàng đang nói gì nên đương nhiên cũng sẽ không nói ra câu "Không, nàng đến rất đúng lúc".

"..." Khoảnh khắc ấy, Kim Tiện Ngư bỗng nhiên cảm thấy một nỗi cô đơn đã lâu chưa từng xuất hiện và nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng, nàng cười khổ thở dài.

Nếu, nàng nói là nếu, nếu nàng có thể tận dụng tốt bàn tay vàng mà hệ thống ban tặng, ngày ngày siêng năng tu luyện, không biết có khả năng phá vỡ hư không, trở về nhà hay không.

Trong thế giới này, phi thăng thành tiên, phá vỡ hư không không phải là chuyện hoang đường, mà là mục tiêu mà mọi người ngày đêm theo đuổi.

Nghĩ đến đây, Kim Tiện Ngư bỗng chốc phấn chấn tinh thần, ánh mắt rơi vào Tạ Phù Nguy đang có vẻ mặt điềm tĩnh, bỗng dưng nàng cảm thấy tràn đầy động lực dũng khí.

**

Ngọc Long Dao mỉm cười vuốt ve chiếc đồng hồ nhật quỹ (dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc) trên cổ tay, nói: "Làm khó nàng rồi, thân thể còn chưa khỏe mà đã phải vất vả như vậy."

"Không có gì." Kim Tiện Ngư cười mỉm, nói: "Tạ tiên quân là khách quý, ta đương nhiên phải dốc hết sức chiêu đãi rồi."

Ngọc Long Dao không hề nhắc đến chuyện Kim Tiện Ngư hành động bốc đồng mấy ngày trước, Kim Tiện Ngư cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả ngu đến cùng.

... Kệ cho hình tượng của nàng trong lòng Ngọc Long Dao xuống dốc đến mức nào đi chăng nữa. Có lẽ hắn vẫn nghĩ rằng hành động mấy ngày hôm trước của nàng chỉ là nhất thời xúc động, thực ra nàng yêu hắn đến mức không thể rời xa, Kim Tiện Ngư thầm nghĩ.

Nhưng như vậy lại đúng ý nàng, dù sao thì trong những câu chuyện cẩu huyết ngược tâm ngày xưa, khúc mắc tình cảm của nam nữ chính đều bắt đầu từ việc "cô nương này thế mà lại không quan tâm đến ta"...

Nàng càng tỏ vẻ si tình, Ngọc Long Dao càng coi thường nàng.

Tuy nhiên, hòa ly đúng là ý muốn thực sự của nàng, nàng không muốn có một ngày nào đó, có người nói với nàng rằng: "Phu quân của ngươi là thụ đấy".

Ngọc Long Dao cong môi cười, ân cần nói: "Cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Kim Tiện Ngư cười nói: "Ta biết rồi."

Tạ Phù Nguy vẫn im lặng không nói, Kim Tiện Ngư chủ động lên tiếng, cười nói: "Mời tiên quân nếm thử một chút tay nghề của ta?"

Lúc này hắn mới chậm rãi cúi xuống, thản nhiên đáp: "Được."

Hắn gắp một miếng cá sống trước mặt, miếng cá trong suốt như pha lê, mỏng như cánh ve, tan ngay trong miệng, hương vị vô cùng thơm ngon.

Đối với hắn mà nói, món cá sống này ngon chỉ bởi vì nó là "cá", hắn giống như một con trăn khổng lồ đang ăn, ngay trước mặt Ngọc Long Dao, bình tĩnh gắp từng miếng cá cho vào miệng, ăn sạch sẽ, giống như lúc trước, lưỡi hắn lướt qua eo bụng nàng, ngậm lấy bầu ngực mềm mại của nàng.

Tại sao bầu ngực của nữ nhân lại mềm mại như vậy?

Thật ngọt ngào, hắn ăn một lần là ghiền.

Điều này chẳng khác nào đang ân ái với Kim Tiện Ngư ngay trước mặt Ngọc Long Dao.

Dù tự tin với tài nấu nướng của mình, nhưng Kim Tiện Ngư vẫn không nhịn được hồi hộp.

Nàng không tài giỏi như Hoàng Dung trong tiểu thuyết của Kim Dung, có thể làm ra những món ăn độc đáo như "Ngọc địch thùy gia thính lạc mai", "Hảo cữu thang".

Tục ngữ có câu "Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình*", nàng chỉ là khi nấu ăn, dồn hết tâm huyết vào đó, chỉ mong muốn có thể tạo ra hương vị chân thật nhất từ những nguyên liệu giản dị gần gũi.

(*Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình: Âm thanh lớn nhất thì lại không có âm thanh, hình tượng lớn nhất thì lại không có hình dạng.

Đây là một câu trích trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, ngụ ý rằng: Những điều vĩ đại nhất thường biểu hiện một cách tự nhiên, không phô trương, không cố ý tạo ra hình tướng hay âm thanh ồn ào. Giống như âm thanh của vũ trụ, của tự nhiên, rất hùng vĩ nhưng chúng ta không nghe thấy, hoặc hình dạng của trời đất, rất bao la nhưng mắt thường không thể nhìn thấy hết được.)

Tạ Phù Nguy đặt đũa xuống, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong đôi mắt lưu ly lại phản chiếu hình ảnh thiếu nữ không mảnh vải che thân: "Hương vị rất tuyệt, đa tạ phu nhân chiêu đãi."

Nếu nàng biết những suy nghĩ trong lòng hắn, liệu nàng có sợ hãi không?

Mọi người đều biết Tạ Phù Nguy là người ít nói, Kim Tiện Ngư mím môi cười, trong lòng không khỏi vui mừng, lại cầm đũa, gắp một miếng cá nướng cho vào bát hắn.

"Tiên quân thử món này xem sao?"

Ngọc Long Dao mỉm cười nhìn cảnh tượng này, dường như không hề nghi ngờ gì.

Ánh mắt hắn lướt qua đuôi tóc mai của Kim Tiện Ngư, vô thức đưa tay lên xoa cằm, trong lòng có chút tiếc nuối.

Hắn cứ tưởng sau khi Kim Tiện Ngư tỉnh lại sẽ lại cãi nhau với hắn về chuyện hòa ly, hắn đã nghĩ kỹ lý do để từ chối rồi, nhưng không ngờ nàng lại không nói gì cả.

Có lẽ nàng thật sự rất yêu hắn.

Ngọc Long Dao thầm nghĩ, tuy rằng hắn không yêu nàng cho lắm, nhưng Kim Tiện Ngư cũng được xem là một trong hai người khiến hắn có chút để tâm.

Nói thế nào nhỉ, người có thể khiến hắn hứng thú vốn đã rất ít, người khiến hắn cam tâm tình nguyện thành hôn lại càng hiếm hoi hơn.

Chỉ là, đó không phải là tình yêu. Không đồng ý hòa ly cũng chỉ là vì cảm thấy không cần thiết phải ồn ào đến mức đó.

Ngọc Long Dao tin chắc rằng tất cả những điều này chỉ là Kim Tiện Ngư đang cố gắng duy trì mặt mũi mà thôi, mà thứ mặt mũi này, sớm muộn gì cũng có ngày bị xé toạc.

Đúng lúc Kim Tiện Ngư đang suy nghĩ xem phải làm sao để tiếp tục rút ngắn khoảng cách, vun đắp tình cảm với Tạ Phù Nguy thì hắn đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay được phu nhân chiêu đãi, tại hạ vô cùng cảm kích. Không biết phu nhân có nguyện vọng gì không? Cứ nói ra, để tại hạ được biết."

Kim Tiện Ngư ngẩn người.

Thứ nhất, nàng không ngờ Tạ Phù Nguy lại nói ra những lời khách sáo xã giao như vậy, thứ hai là bởi vì, chẳng phải đây chính là nước đến chân rồi sao?

Nàng lắc đầu cười nói: "Tiếp đãi khách quý là chuyện đương nhiên của gia chủ, tiên quân khách sáo rồi."

Tạ Phù Nguy không nói đồng ý hay không, hàng mi dài buông xuống, lạnh lùng nói: "Hôm nay phu nhân bị bệnh mà vẫn phải vất vả như vậy, tại hạ không muốn nợ ân tình của ai cả."

"Nếu vậy..." Kim Tiện Ngư ồ lên một tiếng, do dự hồi lâu, trên mặt lộ vẻ khó xử: "Ta quả thực có một nguyện vọng, nhưng mà nói ra sợ là mạo phạm."

Tạ Phù Nguy dừng một chút: "Phu nhân cứ nói đừng ngại."

Kim Tiện Ngư mỉm cười, nói: "Ta nghe đồn kiếm thuật của tiên quân là nhất nhì thiên hạ, không biết nếu so tài với phu quân ta, ai thắng ai thua?"

Câu này khiến Ngọc Long Dao cũng phải bất ngờ? Hắn khẽ cười, không đáp lại, biểu hiện giống như một người phu quân dung túng cho nương tử.

"Ý ta là," Kim Tiện Ngư cười nói, "nếu như Tạ tiên quân muốn đưa ta đi, không biết phu quân ta có cản được hay không."

Quả nhiên.

Đang muốn chọc hắn ghen sao?

Ngọc Long Dao chớp chớp mắt, không hề bất ngờ.

Hắn thừa nhận mình là một lão quái vật, vạn vật trên thế gian này đều là đồ chơi của hắn, nói ra thì có hơi ác độc, nhưng trong đó bao gồm cả phụ mẫu, huynh đệ của hắn. Tiểu Ngư Nhi cũng vậy, Tạ Phù Nguy cũng thế.

Hắn cưng chiều nhìn Kim Tiện Ngư.

Cũng giống như lúc trước, sau khi hắn từ chối nàng, nàng liền cố ý thân thiết với mấy tên đồng liêu kia.

Thực ra, hắn chưa bao giờ để tâm đến chuyện này, một hai lần hắn còn hứng thú phối hợp diễn trò với nàng, nhưng nhiều lần rồi cũng thấy chán.

Lần này, ý đồ lợi dụng Tạ Phù Nguy của Kim Tiện Ngư quá rõ ràng. Hắn có chút không vui vì Kim Tiện Ngư không biết trời cao đất dày, lại dám mạo phạm Tạ Phù Nguy. Món đồ chơi mà hắn vất vả lắm mới kiếm được, sao có thể để nàng nhanh tay cướp mất?

"Ta chỉ đùa thôi." Kim Tiện Ngư mỉm cười, nói, "Ý ta là, kiếm thuật của ta rất kém cỏi, không biết có thể được tiên quân chỉ dạy một chút hay không?"

Lời này của nàng rất hợp tình hợp lý, hơn nữa kiếm thuật của nàng vốn dĩ rất kém, ngay cả Ngọc Long Dao cũng không hề nghi ngờ.

Đã là do Tạ Phù Nguy tự mình đề nghị, hắn sao có thể từ chối.

Kiếm trao ánh mắt, đao gửi tình ý, ngoài mặt là tu luyện, kỳ thực là ve vãn. Dù sao thì nam nữ chính thường giao lưu với nhau như vậy.

Kế hoạch thành công. Kim Tiện Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm.

Câu "không biết nếu so tài với phu quân ta, ai thắng ai thua", cũng không phải là nàng thuận miệng nói ra, nàng thật sự định đợi đến lúc thích hợp sẽ kích động mâu thuẫn giữa hai người bọn họ để nhân cơ hội bỏ trốn.

Vì vậy mọi người tiếp tục ăn uống, cười nói vui vẻ, vừa ăn vừa luận đạo, vừa thưởng thức cảnh đẹp, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn trêu chọc mấy con chim hạc, vô cùng thoải mái.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà dần tắt, mọi người mới buông đũa ra về.

Trở về phòng, Kim Tiện Ngư không lập tức tắm rửa nghỉ ngơi mà lại soi gương "rơi lệ" một phen, sau đó cầm ngọc bài truyền tin viết gì đó.

Ngọc gia, bên trong Thiên Cơ Các.

Một nam tử mặc áo chẽn, quần dài, chân đi đôi giày ống đen có chút bụi bặm đang đứng trước gương.

Mái tóc đen hơi xoăn buông xuống hai bên thái dương, đôi mắt đen láy, cằm thon gọn, nụ cười dịu dàng, nho nhã.

Lúc này hắn đang mỉm cười, nhìn hình ảnh phản chiếu của thiếu nữ đang rơi lệ trong gương.

Ngọc Long Dao nhìn một lúc, sau đó thản nhiên mở chiếc đồng hồ trên tay ra xem giờ. "Cạch" một tiếng đóng nắp lại, hắn khẽ cười, xoay người trở về bàn, tiếp tục nghiên cứu đống đồ kim loại trên đó.

Căn phòng yên tĩnh này cũng là phòng làm việc của hắn. Bên trong chứa đầy những bảo vật quý hiếm từ Đại Tiên Châu, Tiểu Tiên Châu và cả Tây Vực.

Trần nhà được thiết kế giống như bầu trời đêm với vô số vì sao lấp lánh, bản đồ sao hiện lên rõ ràng. Dưới chân là lục thập tứ quái trong Kinh Dịch, trời đất sắp xếp thành hình thù khác nhau.

Trong phòng ngổn ngang các bộ phận, đồng hồ mặt trời, hỗn thiên nghi, kính viễn vọng, góc phòng chất đống diều, búp bê đất sét, cành cây, trống bỏi, thuyền giấy,... cùng những món đồ chơi kỳ quái khác.

Ngọc Long Dao đeo găng tay đen, cầm kính lúp soi các thứ đồ trên bàn, vừa nghiêng đầu nói chuyện với yêu quái ma núi trong không gian.

"Bỏ cuộc? Không, đương nhiên là không thể bỏ cuộc rồi."

Ngọc Long Dao lẩm bẩm: "Ta đã tốn nhiều công sức như vậy, kịch hay vẫn chưa bắt đầu, làm sao có thể bỏ cuộc được."

Tuy rằng hôm đó Kim Tiện Ngư đã phá hỏng bàn cờ của hắn, nhưng như vậy lại càng thú vị hơn không phải sao?

Bản thể của hắn bị nhốt bao lâu nay, dù sao cũng phải tìm chút chuyện vui chứ.

"Bên phía Vệ Hàn Tiêu nhờ các ngươi chú ý thêm, đến lúc cần thiết thì thêm dầu vào lửa."

"Có phải quá nhân từ rồi không?" Ngọc Long Dao mặt không đổi sắc, mở đồng hồ ra, cười nói: "Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ đi trên con đường đối đầu với Thập Nhị Động Thiên, ta chỉ là đẩy nhanh tiến độ một chút, giống như chiếc đồng hồ bỏ túi của Tây phương này."

"Dù sao thì càng sớm tan rã, càng sớm thoát ra không phải sao?"

Còn về Tạ Phù Nguy...

Ngọc Long Dao cười khẽ, suy nghĩ một lúc, hắn phải sắp xếp hắn ta ở vị trí thích hợp nhất, xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất.

Sử dụng một "vũ khí gϊếŧ người" như Tạ Phù Nguy để khuấy đảo phong vân chắc chắn sẽ càng thêm thú vị.

Ngọc bài truyền tin bên cạnh bỗng nhiên phát sáng, Ngọc Long Dao liếc mắt nhìn, khóe môi khẽ nhếch.

Tin nhắn Kim Tiện Ngư gửi đến không ngoài những lời giải thích, cầu hòa về chuyện đã xảy ra mấy ngày trước.

Nàng hỏi: [Ngọc Long Dao, ngài có yêu ta không?]

[Ta không hiểu ý ngài là gì, sao ngài có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vậy?]

[Đứa bé thì sao? Ngài thật sự không quan tâm đến hài tử của chúng ta sao?]

"Còn muốn tiếp tục theo dõi phu nhân nữa không?" Ngọc Long Dao lẩm bẩm, vừa xoa xoa tay, bỗng nhiên cười nhạt, phẩy tay xóa đi hình ảnh trong gương: "Không cần phiền phức như vậy, nàng ta vẫn chẳng thay đổi gì cả."

Ngọc Long Dao sờ cằm, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Nếu bây giờ ta trả lời nàng ta, đồng ý hòa ly, không biết nàng ta sẽ có biểu cảm gì đây?"

Nam nhân kéo dài giọng nói, khóe môi phát ra một tiếng thở dài: "Thành hôn quả thật rất phiền phức. Chỉ đáng tiếc cho bộ thân xác ta đã tốn nhiều công sức nuôi dưỡng như vậy."

Nói xong, hắn liền kéo thông báo của Kim Tiện Ngư xuống dưới.

Về phần Kim Tiện Ngư đã gửi những gì, hắn hoàn toàn không thèm đọc.

Hắn chỉ trả lời máy móc, dịu dàng ngọt ngào đáp lại: [Đương nhiên là ta yêu nàng.]