Tạ Phù Nguy biết trạng thái của bản thân có chút không ổn.
Sau khi Kim Tiện Ngư rời đi, hắn rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ.
Phần lớn thời gian, khi không rút kiếm, hắn đều rất trầm lặng, trầm lặng đến mức gần như không có chút cảm giác tồn tại nào.
Lý trí mách bảo hắn nên rời khỏi địa lao, Thập Nhị Động Thiên còn cần hắn, nhưng ánh mắt lại rơi trên bộ y phục nàng để quên, hắn bỗng nhiên ngẩn người, không thể nào nhấc chân bước đi.
Nàng còn quay lại nữa không?
Liệu có phải sau này hắn sẽ không bao giờ gặp lại nàng được nữa?
Bộ váy lụa trắng tinh, rất rộng, hoàn toàn không vừa người, cũng chẳng hề yêu kiều, nhưng chỉ có hắn biết, bên dưới lớp váy áo kia là làn da mềm mại ấm áp, là vóc dáng yêu kiều động lòng người biết nhường nào.
Cơ thể nữ nhân rất khác so với nam nhân.
Lúc trước, thiếu nữ khẽ mở bờ môi đỏ mọng, mỉm cười cởi bỏ y phục trước mặt hắn. Trắng nõn như chú cừu non ngoan ngoãn, nói là cừu non, chi bằng nói là chó sói con khoác lên mình lớp da cừu còn giống hơn.
Nàng dùng răng nanh cắn nhẹ lên huyệt mạch nơi cổ họng hắn, tay nhẹ nhàng vuốt ve l*иg ngực gầy guộc, nhợt nhạt của hắn.
Cơ thể thiếu nữ mềm mại, thơm ngát đến mức khó tin, có thể uốn cong thành bất kỳ hình dạng nào hắn muốn.
Sự khác biệt này khiến hắn kinh ngạc.
Cũng giống như Ngọc Long Dao, thực ra hắn không thích nữ nhân cho lắm.
Nam nhân cứng rắn, nữ nhân mềm mại.
Nhưng trong sự chán ghét, kháng cự ấy, hắn dần trở nên mơ hồ, thành kính, dịu dàng, nhắm mắt lại nhanh chóng sa vào vực sâu.
Trước kia, hắn không hiểu nàng, hắn cũng không cần phải hiểu nàng, hắn không để ý đến vị Kim phu nhân này, Kim Tiện Ngư đối với hắn mà nói giống như một thứ phiền phức.
"Tên hề nhảy nhót", có lẽ là từ này, hắn tự nhận định nghĩa về Kim Tiện Ngư là chính xác.
Bọn họ "đối đầu" nhau mười mấy năm, hắn cứ nghĩ Kim Tiện Ngư là kẻ hiếm hoi khiến hắn chán ghét.
Nhưng khi hoàn hồn lại, hắn đã nhặt bộ y phục trên mặt đất lên.
Bàn tay to lớn vuốt ve tà váy, dịu dàng như đang dỗ dành tình nhân.
Chất vải mềm mại như sóng nước, thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ.
Tạ Phù Nguy ôm bộ y phục ngẩn người một lúc, sau đó thản nhiên nhét nó vào trong lớp áo choàng trắng muốt của mình, cảm nhận lớp vải cọ xát vào vùng bụng dưới.
Cứ như vậy kéo dài hơn mười ngày, cho đến khi bộ váy lụa không còn ra hình dáng bộ váy lụa nữa, trở thành một thứ nhăn nhúm, đầy vết bẩn.
Hắn nhìn mớ vải vụn trong tay, tiếc nuối buông tay.
...
Trong suốt hơn mười ngày bị giam cầm, Kim Tiện Ngư luôn là người chủ động.
Không ngờ Tạ Phù Nguy lại làm ra loại chuyện này, Kim Tiện Ngư kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp lên tiếng đã bị vẻ mặt si mê, thành kính của Tạ Phù Nguy làm cho sững sờ.
... Điên rồi sao?
Khoảnh khắc hoàn hồn lại, nàng đã giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.
Nàng không hề biết "thương hoa tiếc ngọc", Tạ Phù Nguy bị nàng đánh đến mức đầu hơi nghiêng sang một bên, trên gò má trắng nõn lập tức in hằn dấu tay đỏ ửng.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là nàng là một người thích bạo lực, ngược lại, những thứ nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, Tạ Phù Nguy chủ động thật sự cũng không đến mức khiến nàng phản kháng dữ dội như vậy.
Hành động này càng giống như là một hành động tự vệ theo bản năng, để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân hơn.
Ngoại trừ hàng mi khẽ run, Tạ Phù Nguy không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác.
Đôi mắt lưu ly của hắn càng giống đồng tử rắn hơn, lạnh lẽo đến thấu xương.
Hắn yên lặng quan sát nàng, nhưng lại đang miệt mài suy nghĩ một việc khác, eo của nữ nhân sao mà mềm mại như vậy, tựa như chỉ cần bó nhẹ một cái là gãy, hắn nghi ngờ liệu nàng có chịu đựng nổi hắn hay không.
Liệu nàng có chết không? Sự chênh lệch giữa hắn và nàng chẳng khác nào rồng và cá chép.
Trước kia nàng và Ngọc Long Dao đã làm những gì trên giường? Hắn do dự, nhưng lại không tìm được chút manh mối nào.
Về phần việc cưỡng đoạt thê tử của người khác, hắn cũng không để tâm.
Ánh mắt của hắn quá lộ liễu, như thể con trăn đang tính toán xem có thể nuốt chửng con mồi trong một ngụm hay không.
Suy nghĩ hồi lâu, Tạ Phù Nguy quyết định phải nhẹ nhàng một chút, bàn tay đang ôm lấy eo nàng khẽ động, eo bụng hắn co rút nửa giây, lần đầu tiên chủ động hạ thấp người xuống, đè nàng xuống dưới thân.
Mái tóc bạc của hắn lòa xòa trên cánh tay trần trắng nõn của nàng, lạnh lẽo như vảy rắn.
Hắn giống như một con rồng tuyết quấn chặt lấy nàng, siết chặt đến mức nàng gần như không thở nổi.
...
Cho đến tận bây giờ, Kim Tiện Ngư vẫn không thể hiểu nổi hành động chủ động của Tạ Phù Nguy ngày hôm đó rốt cuộc là vì sao.
Không phải hắn là gay sao?
Người này, Tạ Phù Nguy, đôi khi nàng thậm chí còn nghi ngờ hắn chỉ là một bộ máy gϊếŧ chóc được cài đặt sẵn.
... Nàng mới chỉ hành hạ hắn, thật sự chưa từng công lược hắn, vậy rốt cuộc phải làm sao để công lược hắn đây? Độ hảo cảm âm 100 có được tính không?
Hơn nữa chuyện hành hạ hắn, nhìn thế nào cũng giống như bị cốt truyện sắp xếp rõ ràng rồi.
Gạt bỏ hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Kim Tiện Ngư hít sâu một hơi, nghiêm túc hưởng thụ việc tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Kim Tiện Ngư cảm thấy toàn thân sảng khoái, vừa lau tóc, vừa đi vòng qua bình phong, ngồi xuống trước bàn.
Đúng lúc này, ngọc bài truyền tin mà nàng thuận tay để trên bàn bỗng nhiên sáng lên.
"Nghe nói nàng đã tỉnh? Vừa rồi ta cùng Tạ tiên quân ra bờ sông mua được vài con cá tươi, đã dặn nhà bếp đi nấu rồi. Nàng có muốn cùng đến dùng bữa không?"
Giọng điệu như phu thê bình thường, dịu dàng nói về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, rất ấm áp.
Giống như cuộc cãi vã tranh chấp mấy ngày trước chưa từng xảy ra.
Ngọc Long Dao từ trước đến nay luôn rất khéo ăn nói.
Cách ăn mặc của hắn luôn đề cao sự thoải mái, tiện lợi, lại rất nhanh nhẹn khéo léo, hắn thường thích ra ngoài nhặt nhạnh đồ linh tinh, sửa lại mấy món pháp khí hỏng hóc của mình, thỉnh thoảng còn thích giả ma dọa người.
Nhưng đằng sau vẻ ngoài lịch sự, nho nhã, luôn mỉm cười ấy lại là sự lạnh lùng đến đáng sợ.
Kim Tiện Ngư vuốt ve ngọc bài, không khỏi nhớ lại những ngày tháng nàng khổ sở theo đuổi Ngọc Long Dao.
Lúc đó, nàng mới đến thế giới xa lạ này, cẩn thận từng li từng tí, mọi việc đều cố gắng không mắc sai lầm, làm việc dưới trướng Ngọc Long Dao cũng hết sức tận tâm, coi Ngọc Long Dao như sếp của mình. Thỉnh thoảng cũng có những hành động nịnh hót. Ngọc Long Dao đối xử với thuộc hạ rất tốt, đãi ngộ tốt, phúc lợi nhiều, "lương cao", nhưng đôi khi quả thực cũng rất nguy hiểm.
Có một lần, nàng suýt nữa thì bỏ mạng, cả người chật vật trở lại, Ngọc Long Dao nhìn thấy nàng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hơi mở to mắt: "Nàng vẫn chưa chết?" Hình như hắn cứ tưởng nàng đã chết rồi.
Kim Tiện Ngư ngượng ngùng: ... Xin lỗi vì nàng vẫn còn sống.
Ngọc Long Dao lập tức lộ ra vẻ áy ngại: "Xin lỗi, ta không có ý đó. Chỉ là Tiểu Ngư Nhi mất tích quá lâu, ừ... ta chỉ đang đùa với nàng thôi."
Dứt lời, hắn mỉm cười, khen ngợi: "Ta biết nàng nhất định sẽ bình an trở về, làm rất tốt."
Lừa người.
Lúc đó, Kim Tiện Ngư đột nhiên nảy ra ý nghĩ này trong đầu.
Cho dù hắn có đang lừa nàng hay không.
Lúc này rồi mà hắn vẫn còn trêu chọc nàng, đúng là hành động cặn bã.
Tuy nhiên, mỗi lần "nhặt rác" về, hắn cũng không quên mang về cho nàng một ít đồ lặt vặt lấp lánh, vô dụng.
Có thể là những viên bi thủy tinh được làm từ linh thạch, cũng có thể là con búp bê đất sét bụ bẫm, hay là những viên đá có hình thù kỳ quái.
Vậy mà nàng lại không thể từ chối.
Nàng từng cho rằng bản thân mình đặc biệt, những thứ "rác rưởi" này cũng chỉ có mình nàng có. Những đồng liêu trước kia của nàng cũng nghĩ như vậy.
Cứ như vậy, nàng tự mình đa tình suốt trăm năm, cho đến một ngày, dưới sự xúi giục của "đồng liêu", nàng rốt cuộc cũng lấy hết can đảm tỏ tình với Ngọc Long Dao, hắn hơi kinh ngạc, sau đó dứt khoát từ chối nàng.
Lúc đó, đầu óc Kim Tiện Ngư ong ong hỗn loạn, trống rỗng.
Nàng chỉ biết mình không nên ở lại đây, nàng nên rời đi.
Nàng cảm thấy lạc lõng, thất thểu bỏ đi.
Trong lòng rối bời, nàng cứ thế mà quất ngựa chạy như bay về phía trước.
Nàng đi lòng vòng, như thể đang chờ đợi, nhưng lại không biết đang chờ đợi điều gì, hay là đang chờ Ngọc Long Dao đuổi theo như nam chính trong phim thần tượng?
Đừng ngây thơ nữa, nàng lẩm bẩm phủ nhận chính mình. Đây không phải là phim tình cảm sướt mướt.
Lúc đó, nàng thật sự muốn bỏ đi.
Đi được nửa đường, nàng buông lỏng dây cương, tự mình lang thang, sắc mặt tái nhợt, hồn bay phách lạc.
Đột nhiên nàng phát hiện, đất trời bao la, nàng lại không có nơi nào để đi. Nàng chỉ là một vị khách qua đường trong thế giới này.
Cuối cùng nàng phát hiện, hóa ra nàng vẫn luôn mong chờ Ngọc Long Dao đột ngột xuất hiện. Đúng như dự đoán, Ngọc Long Dao từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện. Nàng tự an ủi bản thân trong ảo tưởng, nhưng lại bị hiện thực lạnh lùng giáng cho một đòn đau điếng, không nói nên lời.
Cuối cùng, nàng vẫn chán nản quay về Ngọc gia, trước ánh mắt lo lắng của đồng liêu, nàng miễn cưỡng nở nụ cười tươi rói như không có chuyện gì xảy ra: "Ta không sao."
Sau đó, nàng nhốt mình trong phòng suốt cả một đêm.
Cũng chỉ có một đêm mà thôi, ngày hôm sau, nàng vẫn bình tĩnh đi theo hầu hạ Ngọc Long Dao như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đồng liêu rất lo lắng cho nàng, mấy ngày tháng đó nàng có gần gũi với mấy người bọn họ, quan hệ cũng khá thân thiết.
Có lẽ, trong góc tối âm u trong lòng nàng, nàng thật sự có ý định chọc tức Ngọc Long Dao.
Cho đến một ngày nọ, Ngọc Long Dao đột nhiên chủ động mở lời muốn thành thân với nàng.
Chuyện này khiến cho tất cả "đồng liêu" của nàng đều kinh ngạc, bọn họ đều mỉm cười chúc mừng nàng, nói rằng chắc chắn trong lòng gia chủ có nàng, lúc trước từ chối có lẽ là bởi vì quá vui mừng nên nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tất cả mọi người đều tin tưởng điều đó, bởi vì nàng rất xinh đẹp.
Ngọc Long Dao sau khi hủy hoại nàng, lại cho nàng đủ mặt mũi.
Nhưng hợp tịch trăm năm nay, đôi khi Kim Tiện Ngư cảm thấy mối quan hệ giữa nàng và Ngọc Long Dao không giống quan hệ phu thê mà giống bạn cùng phòng hơn.
Nàng sẽ lo lắng vô ý đắc tội hắn, theo bản năng tuân theo ranh giới của cuộc sống "ở chung".
Thỉnh thoảng nếu nàng lỡ lời, Ngọc Long Dao sẽ dịu dàng xoa đầu nàng, bao dung tha thứ cho sự thất lễ của nàng.
Nàng vẫn không thể nào bước chân vào thế giới nội tâm của hắn.
Nhưng hôm nay đã khác xưa, nhìn ngọc bài truyền tin trên bàn, Kim Tiện Ngư nhanh chóng gõ một đoạn tin trả lời.
"Được, ngài cho người dặn nhà bếp để dành cá lại cho ta, ta sẽ tự tay nấu."
Không lâu sau, nàng nhận được câu trả lời mang theo ý cười.
"Được, nhưng mà cơ thể nàng còn yếu, đừng cố sức."
Giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra là có thể xóa bỏ được tất cả sao? Nếu Ngọc Long Dao thật sự quan tâm đến sức khỏe của nàng, hắn sẽ không nói chữ "được". Nhưng nếu hắn thật sự tinh tế, chu đáo quan tâm như vậy thì hắn đã không phải là Ngọc Long Dao vô tâm không tim không phổi, lấy việc trêu chọc, xúi giục người khác làm thú vui nữa rồi.