Chương 12

Không biết từ lúc nào, Phượng Thành Hàn đã ôm đàn bay ra, vội vàng chạy đến đỡ lấy Kim Tiện Ngư, đưa tay muốn điểm huyệt cho nàng, nhưng đã muộn một bước.

Còn Tạ Phù Nguy, vốn dĩ hắn có thể ra tay ngăn cản, nhưng hắn yên lặng suy nghĩ một chút, đầu ngón tay động đậy, nhưng lại lựa chọn đứng xem.

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, khi nhìn thấy hắn, đôi mắt lại không khỏi sáng lên, ánh mắt cong cong.

Vừa mở miệng, nàng lại nói: “Xin lỗi, ta lừa ngươi rồi.”

“Ta không phải tiểu nha hoàn.”

Nàng cúi đầu, cổ hơi cúi xuống, nhỏ giọng nói.

Nụ cười này vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, mắt ngọc mày ngài, rực rỡ chói lọi, chỉ là trong nụ cười có chút mất mát, có chút buồn bã lạc lõng, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm Phượng Thành Hàn.

Khẽ cắn môi, dường như áy náy lại như bi thương, cũng như oán trách.

Đối mặt với đôi mắt to tròn long lanh ngập nước của thiếu nữ, rất ít người có thể cứng rắn từ chối.

Phượng Thành Hàn ngơ ngác buông tay, nhìn Kim Tiện Ngư.

Trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, trong lòng có chút đau đớn, nhưng lại âm thầm kính phục.

Cũng giống như Tạ Phù Nguy, tính cách hắn vốn lạnh nhạt, rất ít khi có cảm xúc dao động mãnh liệt, vậy mà hôm nay ngũ vị tạp trần trong lòng so với mấy chục năm cộng lại còn nhiều hơn.

Hắn vừa gặp đã yêu nàng, nghe nói nàng là phu nhân của Ngọc Long Dao, hắn không khỏi thất vọng hỗn loạn.

Biết nàng tính toán hãm hại sư tôn, hắn lại càng thêm thất vọng.

Nào ngờ trong chuyện này lại có ẩn tình như vậy.

Ngài nếu như vô tình thì ta xin được rời đi.

Phượng Thành Hàn lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói đó, chỉ cảm thấy từng chữ từng chữ đều vang vọng bên tai.

Nàng lại là một nữ tử kiên cường như vậy.

Lúc này, Phượng Thành Hàn không khỏi vừa kính trọng vừa yêu mến nàng, lúc đỡ lấy Kim Tiện Ngư, tay hắn vô thức tránh né làn da trần trụi của nàng.

[Độ hảo cảm của Phượng Thành Hàn +20, độ hảo cảm hiện tại 75.]

Chuyên gia giẫm đạp cờ - Kim Tiện Ngư tức giận tự mình phá thai trước mặt mọi người.

Cái khỉ gì mà mang thai chạy trốn!

Còn ai nữa không!

Nhưng mà như vậy đã xong chưa?

Kim Tiện Ngư tỏ vẻ vẫn chưa đủ.

Nàng cố nén đau đớn.

Mẹ kiếp, thật sự rất đau.

Nàng run rẩy đưa tay trái ra.

Phượng Thành Hàn khó hiểu nhìn sang.

Thiếu nữ xòe bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay là một củ ấu đỏ nhỏ xinh, còn vương vài giọt sương.

Kim Tiện Ngư cười nói: “Ngươi đưa tay đây.”

Phượng Thành Hàn vẫn luôn cẩn thận, hắn vốn muốn từ chối, muốn trị thương cho nàng trước, nhưng đối diện với đôi mắt ảm đạm của thiếu nữ, hắn lại không nói nên lời từ chối, ma xui quỷ khiến nhận lấy.

Vệ Hàn Tiêu dừng bước, nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh dần.

Thiếu nữ như thở phào nhẹ nhõm, đặt quả củ ấu đỏ vào lòng bàn tay hắn, vui vẻ cười nói.

“Thật ra ta còn lén giấu thêm một củ, không nỡ cho ngươi.”

“Nhưng cảm ơn ngươi đã giúp ta, ngươi thật sự là người tốt.”

Giọt sương rơi xuống lòng bàn tay Phượng Thành Hàn.

Hơi lạnh.

Lại như mỹ nhân khóc thầm, lệ rơi ướt đẫm.

Lại giống như viên ngọc trai trước ngực thiếu nữ rơi vào lòng bàn tay hắn.

Đầu ngón tay Phượng Thành Hàn run nhè nhẹ, lại nghe thấy Kim Tiện Ngư nói ra những lời ngây thơ đáng yêu đó, giống như bị giọt sương này thấm vào tận đáy lòng, hắn vô thức siết chặt lòng bàn tay.

Hắn không khỏi nhớ đến một câu thơ.

“Hoàn quân minh châu song lệ thùy,”

“Hận bất tương phùng vị giá thời.”

(Trả lại chàng hạt châu hai hàng lệ, / Hận vì sao lỡ dở duyên ban đầu.)

Thiếu nữ rõ ràng đang cười, nhưng hắn luôn cảm thấy trong mắt nàng có gì đó thật sự không thể diễn tả được là nỗi buồn bã và mất mát.

[Độ hảo cảm của Phượng Thành Hàn +45, độ hảo cảm hiện tại 120. ]

[Hắn chớ làm người si tình, bởi vì nhân gian chẳng có chỗ nào dung chứa nổi nỗi tương tư]

[Chúc mừng kí chủ, Thanh Tĩnh Tử Phượng Thành Hàn bây giờ đã yêu ngài say đắm.]

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Kim Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm, an tâm ngất đi.

Má ơi.

Cuối cùng cũng không uổng công nàng liều mạng “diễn”.

“…“

Lúc này, không ai phát hiện ra trạng thái của Ngọc Long Dao có chút không bình thường, sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn, nụ cười cứng ngắc.

Hắn chậm rãi che miệng mũi, nhưng lại không thể ngăn được máu tươi từ trong mũi chảy ra.

Mọi người đều cho rằng hắn đau lòng đến mức nôn ra máu, nhưng không ai biết cảm xúc trong lòng hắn phức tạp đến nhường nào.



Cách bờ biển hai mươi sáu vạn dặm, sương mù dày đặc, nước biển xanh biếc.

Xa xa là một hòn đảo nổi lơ lửng, xung quanh là nước biển như một bức màn nước bao quanh, biển cả lặng gió nhưng sóng lớn cao cả trăm trượng.

Bồng Lai tiên đảo đã hiện ra trước mắt.

Trong Kim Khuyết Tây Sương, cung điện pha lê, sâu thẳm bên trong, một nam tử trẻ tuổi tóc đen, dung mạo xinh đẹp giống Ngọc Long Dao như đúc đang chống tay lên trán, ngồi trên ghế ngọc, dường như đang ngủ say.

Một lúc lâu sau, hàng mi dài của hắn khẽ run lên, cuối cùng cũng mở ra đôi mắt đen láy như thủy ngân, trong mắt là ánh nước sâu thẳm.

Nam nhân vừa mở mắt, vẻ mặt lập tức trở nên cứng đờ, khó coi trong chốc lát.

Huyết mạch tương liên, đau thấu tim gan.



Cùng lúc đó, Ngọc Long Dao trên ghế ngọc và Ngọc Long Dao ở Thiên Tinh Lậu đồng thời đưa tay lên day day trán, đều nhếch môi mỏng cười, chỉ là sắc mặt tái nhợt đến mức có chút buồn cười.

**

Thiên Tinh Lậu, Khuynh Hồ Sơn là nơi tọa lạc của gia tộc Ngọc thị, người đứng đầu chính đạo của Đại Tiên Châu hiện nay.

Nơi đây được đặt tên như vậy là vì địa hình có hình lòng chảo, xung quanh rất cao, ở giữa là vùng đất bằng phẳng.

Sông dài chảy siết, tinh tú như đổ xuống, nhìn từ xa, toàn bộ Thiên Tinh Lậu trông như một chiếc vợt bắt đom đóm bị thủng.

Sâu trong núi là tiên khí mờ mịt, nơi đây không chỉ là nơi hội tụ cất giữ kho báu phong thủy, con đường tu luyện kỳ diệu huyền bí mà còn là nơi đất lành chim đậu, nơi tu luyện trường sinh bất lão của các vị tiên nhân.

Vầng trăng sáng vằng vặc.

Một ông lão râu ria rậm rạp đang ngồi thiền trên bồ đoàn đột nhiên mở mắt, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Kỳ lạ.”

Đồng tử đứng sau lưng không hiểu.

Ông lão tự lẩm bẩm: “Rõ ràng ta cảm nhận được ‘vị kia’ dao động một chút.”

Nghe những lời khó hiểu này, đồng tử giật mình, do dự hỏi: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ‘vị kia’ sắp ra ngoài rồi sao?”

Ông lão râu ria lắc đầu: “Không thể nào, ‘hắn’ không thể nào ra được nữa.”

Ông lão râu ria này tên là Ngọc Truy Vân, có địa vị khá cao trong gia tộc Ngọc thị, giỏi về y thuật bói toán, kỳ môn độn giáp, ngày thường ít khi nhúng tay vào chuyện của gia tộc, phần lớn thời gian đều ở trong Minh Nguyệt Lâu này để lĩnh ngộ thiên cơ.

Đồng tử thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Sư phụ, con không hiểu, vì sao gia tộc lại sợ ‘vị kia’ như vậy… Không phải ông ta là tổ tiên của chúng ta sao?”

Không biết vì sao, câu nói này vừa thốt ra, Ngọc Truy Vân liền im lặng.

Tuy rằng ông ta đang lĩnh ngộ thiên cơ ở Minh Nguyệt Lâu này nhưng trên thực tế lại đảm nhiệm vai trò người canh giữ, giám sát vị tổ tiên kia bị giam cầm ở nơi cách bờ biển hai mươi sáu vạn dặm.

Ngọc Truy Vân thở dài, giọng nói có chút tang thương mệt mỏi.

“Nói cho con biết cũng không sao.”

“Năm đó, tổ tiên Ngọc gia sinh được bốn nhi tử, ‘vị kia’ là con trai út được cưng chiều nhất.”

“Tính cách hắn ương ngạnh, chưa từng kết hôn.”

“Tuổi thọ của con người có hạn, hắn vì muốn trường sinh bất lão, muốn hưởng thụ nhân gian, vậy mà lại xuống tay với người nhà Ngọc gia, không ngừng nhập vào thân xác cháu trai, chắt trai, con cháu đời sau, để được sống lâu hơn.”

Đồng tử kêu “a” một tiếng, há hốc mồm kinh ngạc.

Vị tổ tiên này, vì muốn trường sinh bất lão mà lại chỉ ra tay với người nhà sao?

Ngọc Truy Vân nói: “Vì muốn trường sinh bất lão mà hắn đã làm biết bao chuyện bất nhân bất nghĩa. Cuối cùng bị tổ tiên Ngọc gia hợp lực phong ấn ở nơi đó, phái người ngày đêm giám sát, cho đến nay đã được hơn một nghìn năm rồi.”



Nghe lén được động tĩnh phía dưới, Ngọc Long Dao sờ sờ tai, hơi nghiêng đầu, mỉm cười.

Điều ít ai biết là, sau khi bị phong ấn, hắn đã tách ra một nửa nguyên thần, một mặt tiếp tục kiên trì, âm thầm tìm cách lén lút nhập vào người khác, một mặt tìm kiếm cách phá giải phong ấn.

Cho đến cuối cùng, hắn đã nhắm mục tiêu vào nhi tử do cơ duyên trùng hợp mà có được này.

Vật chứa bị hủy hoại, thời gian phá giải phong ấn lại phải trì hoãn thêm không biết bao lâu nữa.

Mấy trăm năm nay, hắn dùng biết bao kỳ trân dị bảo để nuôi dưỡng thai nhi, không phải vì ai khác, mà là vì chính mình, một mảnh cặn bã vì muốn phá giải phong ấn cho bản thể để được đường đường chính chính giáng lâm nhân thế, hưởng thụ niềm vui mà chiếm lấy thân xác của nhi tử mình. Chỉ là hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, đứa con này còn chưa kịp ra đời đã bị Kim Tiện Ngư một đao đâm chết.