Chương 114

Kim Tiện Ngư làm như không nghe thấy, vẻ mặt lạnh lùng như muốn nói muốn gϊếŧ sao thì gϊếŧ, muốn xử sao thì xử.

Ngọc Long Dao cũng không tức giận, hắn nắm lấy tay nàng kéo lên một chút.

Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, không phải là mỉm cười, mà là nụ cười ngượng ngùng, có phần ngây ngô của thiếu niên.

Có chút ngây thơ, có chút dễ thương, thậm chí còn mang theo chút trẻ con.

Mặt Kim Tiện Ngư lập tức đỏ bừng, không phải là xấu hổ, mà là vì cực kỳ tức giận, tức giận đến nỗi máu dồn lên mặt.

Bởi vì lúc này Ngọc Long Dao đang dùng ngón tay vuốt ve cổ tay nàng. Hắn chậm rãi luồn năm ngón tay vào giữa những ngón tay của nàng, nắm chặt lấy tay nàng, trông rất thân mật.

Ngọc Long Dao nắm tay nàng, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Vậy, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi?"

Vừa dứt lời.

Xung quanh bỗng nhiên xuất hiện bốn lực sĩ để ngực trần trừng mắt!

Bốn lực sĩ này nhận được mệnh lệnh bước lên trước, khống chế hành động của Phượng Thành Hàn và Vệ Hàn Tiêu, lúc Vệ Hàn Tiêu giãy giụa, bọn họ còn cố chấp ấn vào vai hắn ta, không cho hắn ta cử động.

Có lẽ do động vào vết thương trên vai trong lúc giãy giụa, Vệ Hàn Tiêu khẽ rên một tiếng.

"A..." Trên vầng trán trắng nõn của hắn ta lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ngọc Long Dao nói: "Trò chơi chọn một trong hai, không biết Tiểu Ngư Nhi sẽ chọn ai đây?"

Sắc mặt Kim Tiện Ngư lập tức thay đổi, tức giận đến nỗi mặt mày tái mét.

Nàng biết Ngọc Long Dao vô liêm sỉ, thích chơi người khác, nhưng nàng không ngờ hắn lại vô liêm sỉ đến mức này!

Nàng không nói gì, nhưng đầu óc lại nhanh chóng suy nghĩ, cố nghĩ ra cách thoát thân.

Nàng sẽ không bao giờ xem xét đề nghị của Ngọc Long Dao, cũng sẽ không bao giờ làm theo ý của hắn.

Có một điểm Ngọc Long Dao nói không sai, nàng từng được hắn bảo vệ quá kỹ, đây chính là thực lực, khoảng cách thực lực như vực sâu không đáy, cả người nàng đổ mồ hôi lạnh, chưa bao giờ cảm thấy những cuộc giao đấu của mình trước kia lại nực cười như vậy.

Sao bao nhiêu cố gắng như vậy, nhưng vẫn là công dã tràng.

Nàng phải làm sao đây?

Làm sao để phá vỡ tình thế này?

Đầu óc nàng ong ong, nhưng trước mắt bỗng lóe lên một ánh kiếm!

Nếu nói ánh kiếm vừa nãy như sấm chớp, thì ánh kiếm này lại cực kỳ chính trực, như núi cao sừng sững, như mặt trời rực rỡ, chói lọi.

Phượng Thành Hàn bình tĩnh nói: "Nàng không phải chọn ai cả."

Mũi kiếm quay một vòng, nhắm ngay vào đan điền của mình, Phượng Thành Hàn nhẹ giọng nói: "Ta sẽ thay nàng lựa chọn."

Kim Tiện Ngư cứng đờ người, nàng run rẩy, gần như đồng thời hét lên cùng với Vệ Hàn Tiêu: "Không được!!"

Nhưng lần này Phượng Thành Hàn lại không nghe lời nàng, hắn không chút do dự đâm kiếm vào đan điền của mình.

Kim Tiện Ngư như bị đóng băng, đầu óc ngừng hoạt động.

Mắt nàng nóng bừng cay xè, hình như có thứ gì đó rơi xuống.

Một kiếm đâm xuyên qua đan điền, nhưng Phượng Thành Hàn chỉ cúi đầu ho khan vài tiếng, sau đó mới ngẩng đầu lên, điều chỉnh lại hơi thở.

"Kim đạo hữu, nàng không cần bị hắn ta ép buộc."

Mặt mày Phượng Thành Hàn trắng bệch như tuyết, nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào gò má của nàng, giọng nói lại đột nhiên trở nên trầm xuống, dịu dàng hơn.

Trong giọng nói có chút bất lực.

"Đừng khóc."

Đây là lần đầu tiên Ngọc Long Dao thấy Kim Tiện Ngư khóc.

Những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay hắn.

Khi khóc, nàng không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ ngây ngươi mở to mắt nhìn.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to, nước mắt trong khóe mắt tràn ra, thi nhau chảy xuống gò má.

Vệ Hàn Tiêu như phát điên giãy giụa, nhưng lại bị lực sĩ ấn chặt vai không thể cử động, hắn ta cắn chặt răng đến nỗi miệng đầy máu.

Nhưng cho dù như vậy hắn ta vẫn trợn trừng mắt, chưa bao giờ trong mắt hắn ta lại toát lên vẻ sợ hãi, hoảng loạn như vậy.

"Sư... sư phụ!! Ư... Ư!!"

Đôi mắt của thiếu niên đỏ bừng, những giọt nước mắt to như hạt đậu lẫn với máu rơi xuống đất, nhìn Kim Tiện Ngư và Ngọc Long Dao với ánh mắt oán hận.

Cho dù biết rõ tất cả chỉ là kế ly gián của Ngọc Long Dao, cho dù lý trí nói với hắn ta rằng tất cả chuyện này không liên quan gì đến Kim Tiện Ngư.

Hắn ta vẫn oán hận nàng, hắn ta gần như muốn hận thấu xương Kim Tiện Ngư.

Máu theo khóe miệng chảy xuống, Vệ Hàn Tiêu trợn trừng mắt, mái tóc đỏ rực dường như dần mất đi màu sắc tươi sáng, dần dần trở thành màu bạc.

Phượng Thành Hàn dời mắt đi, tiếp tục nói với Kim Tiện Ngư: "Tất cả là do ta kém cỏi, cá lớn nuốt cá bé, người mạnh thì sống, là do ta không chăm chỉ tu luyện, chuyện này không liên quan gì đến đạo hữu."

Ngọc Long Dao cúi đầu nhìn vết nước mắt nóng bỏng trên mu bàn tay, sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, vô thức nới lỏng sự "kiềm chế" đối với Kim Tiện Ngư.

Nhưng hắn không ngờ rằng, ngay cả khi đang khóc, Kim Tiện Ngư vẫn có thể nhân cơ hội phản công vào huyệt mạch của hắn, thoát ra ngoài!

Rút thanh kiếm ngắn trong tay áo ra, nước mắt Kim Tiện Ngư chưa khô, nhưng vẻ mặt nàng lại cực kỳ kiên định, lạnh lùng, vung kiếm bước sang ngăn cản trước mặt Vệ Hàn Tiêu.

Sự oán hận trong mắt Vệ Hàn Tiêu nhanh chóng biến mất: "Ngươi..."

"Ngươi điên rồi sao?"

"Cút đi!" Mắt hắn ta đỏ ngầu hét lên, cả người run rẩy dữ dội, khàn giọng nói: "Ta không cần ngươi cứu!!"

Hắn ta không còn sức, nhưng vẫn liều mạng vặn vẹo cơ thể, quay đầu cắn vào tay lực sĩ, cắn một phát rất mạnh: "Ta bảo ngươi cút đi, ngươi có nghe thấy không hả! Mau cút xa ra đi!!"

"Tiểu Ngư Nhi." Nụ cười trên mặt Ngọc Long Dao biến mất.

Kim Tiện Ngư làm như không nghe thấy: "Nếu muốn đối phó với hai người họ thì phải bước qua xác ta trước."

Giọng nói Ngọc Long Dao trầm xuống, gần như trở nên vô cảm: "Nàng đang đe doạ ta sao? Nàng cho rằng có thể đe dọa được ta sao?" Hắn nói càng lúc càng nhanh, giọng điệu cũng càng lúc càng nặng nề: "Nàng thật sự quá tự cao tự đại, đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng ta rồi."

"Chẳng lẽ nàng cho rằng ta vì ghen tuông nên mới đối phó với hai tình lang của nàng sao?"

Kim Tiện Ngư: "Ta thấy người không biết tự lượng sức mình là ngươi, ngươi cho rằng mình xứng đáng để ta lấy tính mạnh ra uy hϊếp ngươi sao?"

Ngọc Long Dao dừng lại, nhìn Vệ Hàn Tiêu và Phượng Thành Hàn phía sau nàng một cái, hắn bỗng nhiên giơ tay lên triệu hồi một thanh phi kiếm, lạnh lùng nói: "Nàng thật sự cho rằng ta sẽ không gϊếŧ nàng sao?"

Ánh kiếm lóe lên, phi kiếm bay nhanh như tia chớp, không chút nương tay đâm thẳng vào cổ họng nàng!!

Một vết máu xuất hiện trên cổ Kim Tiện Ngư, nàng không lùi bước, phi kiếm khiến mái tóc mai của nàng bay lên, nàng vững như bàn thạch, kiên quyết che chắn trước mặt hai người bọn họ, không lùi nửa bước.

Mũi kiếm dừng lại trước cổ nàng một tấc.

Biểu cảm của Ngọc Long Dao gần như đóng băng, lạnh lùng như thể muốn gϊếŧ nàng, gϊếŧ tất cả mọi người có mặt ở đây, kể cả Vệ Hàn Tiêu, Phượng Thành Hàn, thậm chí kể cả chính hắn.

Sát khí mạnh mẽ bùng phát trong lòng, hắn nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén hết sát khí xuống, mặt mày vô cảm thu kiếm lại, đầu ngón tay siết chặt như muốn bóp ra máu.

"... Nàng thắng rồi."