Kim Tiện Ngư trừng mắt nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời.
Nàng chuyển sự chú ý từ hệ thống trở lại, nắm chặt đoản kiếm, xụ mặt, mặt mày lạnh lùng như băng giá.
Nàng hít sâu một hơi, vừa định mở miệng.
Vệ Hàn Tiêu bỗng chốc nghiêng ngả người, dựa vào người nàng, nhắm mắt lại, cứ thế ngã xuống.
Cơ thể thiếu niên nóng bỏng, tràn đầy sức sống cọ xát vào da thịt nàng, không ngoa khi nói da gà nàng đã nổi hết cả lên.
Kim Tiện Ngư cứng đờ người, đỡ lấy Vệ Hàn Tiêu, không khỏi ngạc nhiên.
Đây là... ngủ thϊếp đi rồi sao?
Vệ Hàn Tiêu mím chặt môi, ôm chặt lấy nàng không buông như đang ôm một con búp bê lớn, hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, ánh mắt mờ mịt. Một lọn tóc đỏ rực dính vào cổ trắng ngà.
Kim Tiện Ngư lập tức rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nàng không biết có nên ném hắn ta ở đây cho rồi, hay là đưa hắn ta vào trong lều nghỉ ngơi.
Vệ Hàn Tiêu mê man bất tỉnh nhân sự, nàng do dự một lúc, thở dài, vẫn đưa hắn ta vào trong, đặt lên giường.
Nhìn gương mặt khi ngủ yên bình, thậm chí có phần ngoan ngoãn của Vệ Hàn Tiêu, Kim Tiện Ngư có chút kinh ngạc.
Không phải nói đàn ông say rượu sẽ không có "phản ứng" sao? Nhưng vừa nãy nàng rõ ràng cảm nhận được sự "hùng hổ" không thể bỏ qua kia.
Là tu sĩ ở thế giới này đều có thiên phú dị bẩm như vậy, hay là Vệ Hàn Tiêu đang giả vờ ngủ?
Lúc này, Vệ Hàn Tiêu trông ngoan ngoãn, thậm chí có chút đáng thương, hai tay ngoan ngoãn đặt trên bụng.
Lông mi hắn ta run rẩy liên hồi, hai gò má non nớt ửng hồng, thu hút sự chú ý của người khác.
Nàng dĩ nhiên không thể nào ở chung phòng với Vệ Hàn Tiêu, câu nói "muốn làm chuyện ấy" kia của hệ thống thật sự rất chói tai.
Nàng nhường lều lại cho Vệ Hàn Tiêu, đứng dậy chuẩn bị qua đêm ở bên ngoài.
Kim Tiện Ngư vừa đứng dậy, liền cảm thấy cổ tay nặng trĩu.
Thiếu niên kéo tay nàng lại, mơ mơ màng màng nói: "Đừng... đừng đi."
Hắn ta bĩu môi, trông có vẻ rất tủi thân: "Ngươi đừng ở bên cạnh sư phụ được không."
Nhưng Kim Tiện Ngư vẫn không động lòng, nàng cụp mắt xuống, kiên quyết rút tay lại, bước ra khỏi lều, đương nhiên cũng không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của thiếu niên sau khi nàng rời đi.
Vệ Hàn Tiêu nằm trên giường, lật người lại, cuộn tròn người.
Mở to đôi mắt trong sáng, âm thầm cụp mắt xuống, bấu vào những tua rua trên lều, không ngừng cào cấu.
Vừa nãy hắn ta mới làm được nửa chừng, bỗng nhiên... bỗng nhiên không biết phải làm sao nữa, chỉ đành có thể vô dụng giả vờ ngất xỉu.
Hắn ta sợ hắn ta làm bậy, Kim Tiện Ngư sẽ đánh hắn ta, mà hắn ta lại không đánh lại nàng.
Càng sợ nàng ghét bỏ hắn ta, chỉ cần nghĩ đến việc nàng ghét bỏ hắn ta, hắn ta liền không nhịn được căng thẳng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhưng bên dưới thật sự khó chịu, càng nghĩ đến nàng lại càng khó chịu. Bình thường không phải là chưa từng bị như vậy, nhưng buổi sáng chỉ cần chịu đựng một chút là được.
Hắn ta hơi ngẩng cổ lên, cắn môi dưới, khẽ rên một tiếng.
"Ưʍ." Rất nhẹ, giống tiếng mèo kêu.
Bàn tay không tự chủ được luồn vào trong chăn. Hắn ta cố gắng vùi mình vào trong chăn, hình như ngửi thấy mùi hương lành lạnh, cả người Vệ Hàn Tiêu nóng bừng, mặt càng thêm đỏ, hắn ta say mê hít sâu mùi hương của thiếu nữ, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt, ướŧ áŧ như muốn khóc.
Đêm đó, Kim Tiện Ngư thức trắng, nàng hoàn toàn có thể tìm A Thi Mã và những cô nương kia ngủ chung.
Nhưng trời đã khuya, nàng không muốn làm phiền họ, tu sĩ không ngủ một hai đêm cũng không sao, nên nàng tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nhắm mắt tu luyện.
Trong khoảng thời gian này, nàng luyện tập ngày càng chăm chỉ, mãi cho đến khi trời sắp sáng, nàng mới mở mắt ra.
Một mặt trời đỏ rực lọt vào tầm mắt, ánh bình minh nhuộm đỏ cả bầu trời và cánh đồng cỏ bạt ngàn trước mặt.
Nhìn ra xa, thảm cỏ xanh mướt bát ngát, gió thổi cỏ lay, giống như biển cả màu vàng.
Gió lướt qua nhược thủy, thổi bay những đám mây trắng trên bầu trời rộng lớn.
Sóng nước lăn tăn, ánh sáng lấp lánh, trâu bò rải rác khắp nơi, chim ưng bay lượn tự do trên bầu trời.
Khung cảnh này khiến lòng người khoan khoái dễ chịu, nán lại không nỡ rời đi, Kim Tiện Ngư cũng không ngoại lệ, nàng nhìn lại một lần nữa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, tươi tỉnh nhảy lên từ mặt đất.
Cả đêm qua nàng không chỉ ngồi thiền tu luyện, mà còn vào không gian hệ thống để luyện hóa linh khí.
Mặc dù nàng định giúp Vệ Hàn Tiêu hóa giải chướng khí, nhưng nàng không định truyền công lực từng chút một cho hắn ta.
Cách thuận tiện nhất là luyện hóa linh khí thành linh hạch bằng hạt đậu, đưa cho hắn ta nuốt xuống.
Nàng cũng không định làm việc thiện không công.
... Lúc đó chắc chắn phải trao đổi linh hạch với Vệ Hàn Tiêu đổi lấy thứ gì, nàng tin rằng Vệ Hàn Tiêu đang bị chướng khí hành hạ nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức.
Mấy ngày tiếp theo, Kim Tiện Ngư cố ý tránh xa Phượng Thành Hàn và Vệ Hàn Tiêu, tìm một nơi yên tĩnh ngày ngày luyện hóa linh khí.
Mấy ngày nay Vệ Hàn Tiêu cũng không thấy đâu, nàng đi hỏi A Thi Mã thì được biết hắn ta đã đi đến Vệ vương cung.
Vệ vương cung là nơi an toàn nhất Tiểu Tiên Châu, Vệ Hàn Tiêu muốn giấu nàng trong tẩm cung của hắn ta. Nhưng hắn ta đã nhiều năm không trở về đó, muốn trở về nhà lại phải lo liệu trên dưới.
Kim Tiện Ngư nói cảm ơn rồi đi ra xa hơn một chút, đi đến khi không còn nhìn thấy gò đống (đống đá xếp trên nhau của người Mông Cổ), nàng mới mở không gian hệ thống ra.
Theo kế hoạch, hôm nay nàng chỉ cần luyện hóa thêm một lần là có thể "hoàn thành bài tập".
Lần này, nàng luyện hóa rất cẩn thận và tập trung.
Không gian hệ thống cách ly mọi âm thanh và chuyển động bên ngoài, có thể cất giữ đồ vật không giới hạn, đáng tiếc là hệ thống của nàng quá keo kiệt, mãi đến hôm nay nàng mới biết sự tồn tại của không gian này, hơn nữa chỉ mở ra cho nàng trong một thời gian nhất định.
Thành công rồi!
Nhìn linh hạch bằng hạt đậu trong tay, Kim Tiện Ngư tươi tỉnh hẳn lên, nàng không nhịn được mỉm cười, vui mừng cất linh hạch vào tay áo, đóng không gian hệ thống lại.
Nàng vừa nghĩ xem nên lấy ơn báo đáp để đổi lấy thứ gì, vừa đi về phía khu lều bạt.
Nhưng càng tiến gần khu lều bạt, Kim Tiện Ngư càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Quá yên tĩnh, không những không có người, hình như cả trâu bò và chim ưng cũng không còn tiếng động.
Buổi sáng nàng đi ra ngoài lúc trời còn chưa sáng, trở về thì đã là chiều tối.
Mặt trời lặn xuống núi, ánh hoàng hôn đỏ như máu.
Tim Kim Tiện Ngư đập thình thịch, bỗng dưng nảy sinh dự cảm xấu, nàng luôn tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, liền lặng lẽ rút thanh kiếm bên người ra, dùng khinh công chạy về phía lều bạt.
Mùi máu tanh nồng nặc cũng theo gió bay tới.
Cổ họng nàng khô khốc, trong đầu ong ong quay cuồng, nàng chạy một mạch tới cửa lều.
Trên mặt đất trước cửa lều nằm ngổn ngang mấy cái xác, có người vẫn chưa chết, trong cổ họng phát ra tiếng "khò khè", vẫn còn thoi thóp!
Mà trong số những người thoi thóp kia, đồng tử Kim Tiện Ngư co lại, liếc mắt một cái liền nhận ra một người hình như là bạn... của Vệ Hàn Tiêu, tên là Bác... Lực Sát? Nam nhân cao to lúc này đã đứt tay, gãy chân, bị vứt bỏ trước cửa lều.