Chương 107

Vừa ra ngoài, Phượng Thành Hàn liền nhìn thấy hai người đứng dưới gốc cây.

Vệ Hàn Tiêu và Kim Tiện Ngư đứng rất gần nhau, hình như đang nói chuyện, ở xa như vậy, hắn không nhìn rõ biểu cảm của hai người, cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Sang thu, lá cây không còn xanh tươi nữa.

Ánh nắng chiếu qua khe hở giữa cành lá, rọi xuống hai người, ánh nắng ấm áp lan tràn, hai người mặc trang phục giống nhau, tết bím tóc giống nhau, rất xứng đôi.

Liếc mắt một cái thì thấy Phượng Thành Hàn, Vệ Hàn Tiêu không khỏi cứng người, theo phản xạ rụt tay lại, giấu ra sau lưng.

"Sư phụ, người trở lại rồi sao?"

Lời gọi này cũng kéo suy nghĩ của Phượng Thành Hàn trở lại, hắn lấy lại tinh thần, nói: "Ừ."

Phượng Thành Hàn đã trở lại, Kim Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm, nói thật thì so với Vệ Hàn Tiêu, nàng thích ở bên cạnh Phượng Thành Hàn hơn.

Nhưng Phượng Thành Hàn lại không nhìn nàng, ánh nắng chiếu xuống lông mi hắn, hắn dường như cố ý tránh né ánh mắt của nàng, quay sang nói với Vệ Hàn Tiêu: "Tính con hiếu động, những ngày qua đã làm phiền con phải chăm sóc Kim đạo hữu rồi."

"Không có gì..." Vệ Hàn Tiêu cảm thấy càng bứt rứt hơn, cả người khó chịu, hơi lúng túng cụp mắt xuống: "Con thấy thỉnh thoảng đi dạo cũng rất vui."

Nhưng nhìn vẻ mặt Phượng Thành Hàn lại không thấy gì kỳ lạ hay khác thường.

Sư phụ nhìn thấy rồi?

Hay là chưa nhìn thấy?

Vệ Hàn Tiêu cảm thấy mạch máu dưới lòng bàn tay đang giật liên hồi.

Sư phụ bảo hắn ta chăm sóc Kim Tiện Ngư, cho dù Phượng Thành Hàn không nhận ra, nhưng thái độ của hắn giống như đang giao người yêu cho hắn ta.

Cảm giác này giống như lén lút làm chuyện xấu sau lưng Phượng Thành Hàn.

Vệ Hàn Tiêu càng thấy bứt rứt hơn.

"Không phải nói là phải thu xếp cho nàng ta tốt sao?" Vệ Hàn Tiêu cố ý gằn giọng nói: "Đi thôi."

Khác với Đại Tiên Châu chia năm xẻ bảy, bị các gia tộc lớn chiếm đóng, Tiểu Tiên Châu đời đời kiếp kiếp đều tôn thờ vương tộc họ Vệ.

Vương cung họ Vệ được xây dựng trên một bộ xương cá voi khổng lồ, mái nhà lợp bằng vảy cá, trong đại sảnh vẽ tranh giao long, cung điện lấp lánh bởi ngọc trai vỏ sò, ánh sáng chói lọi.

Xung quanh đều là nhược thủy (loại nước có thể khiến vàng chìm xuống, bông hồng không thể nổi lên, ngay cả lông hồng cũng không thể nổi trên mặt nước).

Mà bên ngoài nhược thủy, chính là một vùng lau sậy bạt ngàn, còn có không ít người dân Tiểu Tiên Châu sinh sống ở đây.

Trời như mái vòm, che phủ bốn phương, lều bạt san sát, vừa là thảo nguyên vừa là đại dương, cộng thêm dân tộc du mục, trông rất kỳ lạ.

Nhưng Vệ Hàn Tiêu lại như một con cá lọt vào đại dương xanh biếc, Kim Tiện Ngư nhận ra hắn ta thậm chí còn không thèm nhìn vương cung họ Vệ bên ngoài nhược thủy, vui vẻ nói chuyện với mọi người trên thảo nguyên, chạy lung tung như phát điên.

Kim Tiện Ngư không ngờ ngoại trừ bà nội và Trư Nhi, Vệ Hàn Tiêu lại được hoan nghênh ngoài dự kiến như vậy, duyên số tốt, hình như ai cũng có thể kết bạn với hắn ta.

Họ gọi hắn ta là tiểu vương tử, nhìn thấy Kim Tiện Ngư và Phượng Thành Hàn thì cũng nhiệt tình mang rượu và thịt đến tiếp đãi.

Khuôn mặt cao sang lạnh lùng của nàng lại khiến mọi người thích thú, chủ nhà kinh ngạc trước dung mạo của nàng, khen ngợi nàng là viên ngọc, bông hoa, khen đến nỗi Kim Tiện Ngư mặt đỏ bừng.

Phong tục chất phác, hiếu khách của người dân Tiểu Tiên Châu khiến nàng cảm thấy bối rối, có chút không quen.

Rõ ràng Phượng Thành Hàn không phải là lần đầu tiên đến đây, thanh niên nghiêng đầu, ôn hoà ôn chuyện cũ với mọi người.

Mỗi cử chỉ, hành động của hắn đều rất trong sáng, thoải mái, giống như cỏ xanh trên thảo nguyên đọng sương mai, trong vắt, thanh cao, ôn hoà.

Người phụ nữ trung niên ôm một vò rượu lớn, cười nói: "Tiểu Phượng Điểu, hai người đúng là một cặp đạo lữ xứng đôi."

Người phụ nữ này tự giới thiệu là A Thi Mã.

Chồng bà ấy tên là A Đạt.

Dưới bàn, các khớp ngón tay Phượng Thành Hàn hơi co lại, vô tình chạm vào tay Kim Tiện Ngư.

Kim Tiện Ngư giật mình, theo bản năng tránh sang một bên, vừa hay đυ.ng trúng Vệ Hàn Tiêu.

Vệ Hàn Tiêu mím chặt môi, kéo nàng một cái, không nhìn nàng.

Phượng Thành Hàn âm thầm cử động bàn tay trong tay áo, giấu vào trong tay áo: "Đại tẩu hiểu lầm rồi, ta và Kim đạo hữu không phải là đạo lữ."

Vệ Hàn Tiêu cúi đầu chọc chọc thịt cừu trong đĩa, lạnh lùng nói: "Sư phụ ta sẽ không hợp tịch sớm như vậy đâu."

A Thi Mã và những người khác cho rằng hắn ta còn nhỏ, vẫn bám lấy Phượng Thành Hàn, liền cười ha hả.

Nhưng không ai biết trong lòng hắn ta đang giấu tâm sự, cũng không còn bám lấy Phượng Thành Hàn như trước kia nữa.

Hắn ta thậm chí còn hơi sợ hắn.

Tiếng trêu chọc của mọi người lướt qua tai.

Nói gì, làm gì cũng bị coi là trẻ con khiến Vệ Hàn Tiêu rất khó chịu, môi mím càng chặt.

Hắn ta cụp mắt xuống, kéo tay Kim Tiện Ngư không buông.

Là khách, ba người bọn họ ngồi rất gần nhau, Kim Tiện Ngư ngồi ở giữa, nghiêng sang trái cũng không được, nghiêng sang phải cũng không xong.

Dù thế nào, cũng sẽ chạm vào tay áo của đối phương.

Nàng cũng không muốn cãi nhau với Vệ Hàn Tiêu trước mặt mọi người, Kim Tiện Ngư liền bỏ cuộc, tập trung ăn bánh trước mặt.

Nhưng mà, bàn tay lạnh lẽo kia lại được voi đòi tiên, vuốt ve cổ tay nàng, nắm lấy tay nàng.

Kim Tiện Ngư cầm đũa giữa không trung, nhìn Vệ Hàn Tiêu một cái.

Thiếu niên cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, dùng giọng nói truyền âm mà chỉ hai người nghe thấy được, chậm rãi, lười biếng nói:

"Sư mẫu, ngươi không sợ sư phụ nhìn thấy sao?"

Ánh mắt đỏ như máu bồ câu của hắn ta lóe lên vẻ ác ý, sự hung hăng không che giấu của thiếu niên gần như bao trùm lấy nàng.

Đúng lúc này, vài thiếu niên hào hứng chạy vào.

"Thương Lang tiểu vương tử, chúng ta đi cưỡi ngựa đi!!"

Vệ Hàn Tiêu là tên Hán của hắn ta, tên thật của hắn ta có nghĩa là "sói xám", mọi người đều gọi hắn ta là tiểu vương tử, Thương Lang.

"Được." Vệ Hàn Tiêu giống như mèo vậy, chỉ được ba phút nóng lòng, nghe thấy vậy lập tức hào hứng buông tay Kim Tiện Ngư ra, quên mất sự bất mãn vừa nãy.

Hắn ta bị mấy thiếu niên nhiệt tình kia lôi kéo đi cưỡi ngựa, chỉ còn lại Kim Tiện Ngư và Phượng Thành Hàn.

Kim Tiện Ngư uống vài ngụm rượu mạnh, thật sự không ngăn lại được sự nhiệt tình của chủ nhà nên tìm cớ đi ra ngoài hóng gió.

Nhược thủy mênh mông, gió thổi cỏ bay.