Cô gái đáp: "Tôi tên Tô Mạt. Còn cậu?"
Tiêu Họa: “…”
Tiêu Họa: “!!!”
Tô, Mạt.
Khuôn mặt trong sáng, tính cách cởi mở, nụ cười đầy cuốn hút và tên là Tô Mạt – chẳng phải nữ chính trong truyện sao?!
Trong đầu Tiêu Họa tranh đấu mãnh liệt, rồi trở nên hỗn loạn. Cô chỉ lạnh lùng trả lời: "Tôi là Tiêu Họa."
Trong lòng cô lẩm bẩm không ngừng:
Ngày đầu tiên mà gặp ngay nữ chính, là cái số gì đây chứ? Sau này phải làm sao? Né cặp đôi chính hay đối diện với họ? Hay là…
Thấy nữ chính thật bằng xương bằng thịt, Tiêu Họa chưa nghĩ ra cách đối phó, chỉ muốn lập tức tìm cách rời đi. Nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô gái, cô vẫn không đành lòng.
Tiêu Họa cố gắng an ủi nữ chính đôi chút. Nghe nói cô ấy còn phải đi làm thêm ở siêu thị trong khuôn viên trường, nhân tiện cùng đường nên Tiêu Họa đưa đối phương đến đó.
Đại học C, siêu thị khuôn viên trường.
Siêu thị này thật ra trông giống một trung tâm thương mại lớn với đủ thứ từ đồ ăn vặt, nhu yếu phẩm hằng ngày, đến dụng cụ ngoài trời, thực phẩm tươi sống và cả quần áo.
Tiêu Họa tiến vào siêu thị, đi thẳng đến khu đồ ăn vặt. Cô chọn chocolate, thịt khô, kẹo, đùi gà và mì gói – toàn những thứ vừa nhiều năng lượng vừa nhỏ gọn.
Khi thấy những gói bánh quy nén bụi phủ trên kệ, Tiêu Họa mừng rỡ như tìm được báu vật, vội nhặt hết cho vào xe đẩy.
Tiêu Họa thầm nghĩ, số tiền vài chục ngàn trong thẻ không thể để phí phạm được.
Sau đó, cô chuyển đến khu dụng cụ ngoài trời, chọn một chiếc balo cỡ lớn, chắc chắn, một đôi giày leo núi, một đôi găng tay, một sợi dây thừng và móc leo có thể dùng làm vũ khí.
Rồi cô lại sang khu trang phục, chọn hai bộ đồ công nhân bền bỉ.
Ngày mai sẽ là ngày tận thế, Tiêu Họa không muốn mặc váy để chiến đấu với thây ma; nghĩ đến thôi là đủ khiến cô mất bình tĩnh.
Chọn xong, Tiêu Họa đến quầy thu ngân thanh toán, mắt dán vào điện thoại để chuẩn bị thanh toán: "Phiền cô bỏ hết đồ vào balo giúp tôi."
Tô Mạt đứng ở quầy thu ngân, vài giây sau mới lắp bắp nói: "Cậu... mua hết những thứ này sao?"
Tiêu Họa không ngẩng đầu lên: "Ừ."
Tô Mạt nhìn xe đẩy đầy đồ ăn vặt, không nhịn được nhắc nhở: "Những thứ này hạn sử dụng không lâu, mua nhiều vậy chắc hư mất."
Thấy toàn là đồ ăn vặt, lại nhiều calo, cộng thêm chuyện Tiêu Họa đánh kẻ xấu, Tô Mạt thầm nghĩ chắc Tiêu Họa vừa thất tình nên mới mua đồ về ăn uống thả cửa.
Không nhận ra suy nghĩ kỳ lạ của Tô Mạt, Tiêu Họa lạnh lùng đáp lại, giọng đầy vẻ thách thức: "Không sao, tôi có nhiều tiền."
Tô Mạt: “…”
Mùi tiền nồng nặc đáng ghét.
Không nói thêm gì nữa, Tô Mạt nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Tiêu Họa nhìn Tô Mạt, nghĩ đến ngày tận thế sắp tới nên nói bóng gió: "Dạo này không an toàn, tốt nhất cậu nên mang theo vũ khí để tự vệ."
Tô Mạt nghĩ Tiêu Họa đang nhắc chuyện lúc nãy, cho nên chỉ cười đáp lại: "Cảm ơn, mình sẽ chú ý."