Sau khi Hoắc Triều chú ý đến ánh mắt của Thư Nhã, anh cất điện thoại đi, giơ tay lên từ từ cởi từng cúc áo sơ mi của mình, cởi đến cúc thứ ba thì dừng lại, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Thân hình của Hoắc Triều rõ ràng vẫn còn có khí chất thiếu niên, nhưng sau khi để lộ ra xương quai xanh, bỗng cảm giác thấy như có thêm vài phần khí chất nam tính mang hương vị nguy hiểm xâm chiếm.
Thư Nhã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, mặt trời nhỏ sáng chói cả bầu trời, chẳng lẽ nhiệt độ hơi cao? Cô cảm thấy kì lạ chớp chớp mắt: "Anh ơi, anh thấy nóng sao?"
Giọng điệu của Hoắc Triều có chút thản nhiên: "Anh không nóng."
"Vậy sao anh..."
"Không phải em muốn xem sao?"
Ánh mắt của cô rõ ràng như vậy cứ nhìn chằm chằm vị trí xương quai xanh của anh, làm sao anh có thể không nhận ra chủ ý của cô?
Thư Nhã :...Vì vậy nếu cô muốn xem thì anh sẽ chủ động cởi cúc áo cho cô xem?
Cũng may, da mặt của cô dày nên cũng không sợ Hoắc Triều đùa cợt nhả như vậy. Nếu là đổi lại là một người khác da mặt mỏng hơn có khi sẽ không biết phải phản ứng như thế nào!
Tuy nhiên, tư thế cởi cúc áo của nam chính thực sự rất đẹp trai, có một loại cảm giác vô cùng phong lưu lãng tử.
Hoắc Triều nhất định sẽ không đoán được rằng thật ra không phải cô muốn xem, mà là muốn cắn anh một cái đi? Anh đã chủ động đến như vậy, nếu như cô còn không làm điều gì đó, vậy chẳng phải là sẽ rất có lỗi với lương tâm hay sao.
Thư Nhã vừa định cắn anh một cái, thì đúng lúc dì Trương đi qua nhìn cô nở một nụ cười thân thiện: "Thư Nhã, chuẩn bị đi học sao?"
Vừa nhìn thấy dì Trương, chút tâm tư trong lòng Thư Nhã đã tiêu tan chẳng còn một tẹo nào nữa. Nếu như hôm nay cô cắn vào xương quai xanh của Hoắc Triều ở trước cổng chung cư, vậy thì đến giờ tan học vào buổi chiều, đoán chừng tất cả mọi người trong chung cư đều sẽ biết hết mất.
Mặc dù ở trước mặt Hoắc Triều cô có giở trò một chút, nhưng cô cũng không phải là người không biết xấu hổ, cô lại càng không muốn trở thành chủ đề bàn tán sau mỗi bữa ăn của người khác.
Trước mặt người ngoài, cô vẫn là một đứa trẻ đoan trang ngoan ngoãn.
Nghĩ đến điều này, Thư Nhã đã nhảy lên ghế sau xe của Hoắc Triều và ra hiệu cho anh đi nhanh lên.
Sau khi đến trường học, Thư Nhã cứ đi theo sau Hoắc Triều đến tòa nhà dạy học của lớp mười hai, Hoắc Triều dừng lại, đút hai tay vào túi quần: "Nói đi, có chuyện gì sao?"
Đôi con mắt của Thư Nhã cong lên một đường tuyệt đẹp: "Anh ơi, thứ sáu tuần này là sinh nhật của em."
"Biết rồi."
Chỉ như vậy thôi?
Nếu chỉ tặng quà thôi thì Thư Nhã cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, cái kiểu giọng sữa mềm mại nhưng giọng điệu lại rất kiêu ngạo: "Anh à, anh sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho em chứ ~ loại siêu lớn siêu sang trọng ấy."
Hoắc Triều giễu cợt: "Siêu lớn siêu sang trọng?"
Thư Nhã gật gật đầu như thật: "Đúng vậy, tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của công chúa, đương nhiên phải sang trọng hơn một chút."
Hoắc Triều nở một nụ cười cố ý hỏi ngược lại: "Hay là anh dứt khoát đặt cho em cả một chiếc du thuyền hạng sang nhé? Nó có cả câu cá biển, tiệc tối, khiêu vũ, chơi cho vui vẻ?"
Đôi mắt của Thư Nhã phát sáng lên: "Được ạ, được ạ! Anh, em biết ngay anh tốt với em nhất mà!"
Thư Nhã thể hiện triệt để thế nào gọi là leo dọc cây sào*, EQ của cô không hề thấp, tất nhiên là cô có thể nghe ra được rằng lời nói của nam chính không phải là thật lòng thật dạ, hơn nữa còn đang đùa giỡn với cô, nhưng mà quậy phá lâu như vậy rồi cô đã có thói quen hố nam chính.
*Phép ẩn dụ cho việc phục vụ cho ý chí của chủ nhân nhằm đạt được danh vọng và địa vị. Dù sao thì chỉ cần nam chính muốn, thuê một chiếc du thuyền hạng sang cũng sẽ không thành vấn đề, nói không chừng nhà của anh cũng đã có sẵn một chiếc rồi cũng nên.
Thư Nhã bước tới nắm lấy cánh tay của Hoắc Triều, làm nũng nói: "Anh, hẹn gặp anh trên du thuyền vào thứ sáu nhé."
Nói xong, Thư Nhã thật muốn rút lui, nếu không rút, cô thật sự sợ rằng nam chính sẽ chán ngấy cô rồi, nếu thật sự như vậy, cô sẽ không còn được chơi vui vẻ nữa.
Đột nhiên, cô nghĩ đến cây kim đan và sợi len trong cặp sách của mình. Cô vội vàng mở khóa cặp sách, nhét kim đan và sợi len mới mua ngày hôm qua vào trong tay Hoắc Triều, vội vàng nói: "Anh, túi xách của em đều trông cậy vào anh đấy!"
Sau khi nói xong, Như Nhã không đợi Hoắc Triều kịp phản ứng lại, liền đeo cặp sách trên lưng vui vẻ đi đến tòa nhà dạy học của mình
Hoắc Triều nhìn cái túi kim đan và len trong tay, trán nổi gân xanh, muốn ném hết những thứ trong tay vào thùng rác, nhìn thấy những sợi len này trong một giây đối với anh thực sự là cực hình.
Nhưng nghĩ lại nếu anh thực sự làm như vậy, không chừng sau đó Thư Nhã lại có thể lại đưa cho anh thêm một túi khác, vì vậy cuối cùng anh vẫn không vứt nó đi.
Nếu như vứt bỏ đống que đan và sợi len này đi thì ai biết được sau đó cô ấy sẽ lại nghĩ ra ý tưởng kinh thiên động địa nào nữa?
Điều này ai mà chịu được?
Hoắc Triều cầm trên tay một cái túi đầy len và que đan vừa định vào lớp, thì hai người Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong đang khoác tay lên vai nhau đi tới.
Ánh mắt của Triệu Chi Phong rất sắc bén, cậu ta nhìn thấy trong tay Hoắc Triều đang cầm thứ gì đó.
"Ối, Triều cậu chuyển giới rồi à? Tự dưng lại muốn đan áo len?"
Ánh mắt của Hoắc Triều có chút không kiên nhẫn: "Cậu nghĩ nhiều quá."
Triệu Chi Phong nghiêng người về phía trước: "Không đan áo len, thì sao lại mua nhiều len như vậy?"
Hứa Vệ Trần tuy rằng to xác nhưng đầu óc lại rất tinh tế, anh ta đoán ngay ra được đó là cái gì: "Chắc không phải là đan cho Thư Nhã đấy chứ?"
Hoắc Triều không nói gì, nhưng lúc này anh không nói chuyện cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận rồi.
Hai người Hứa Vệ Trần và Triệu Chi Phong không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của họ trong mắt nhau.
Không phải chứ? Không phải nói là lúc còn nhỏ bởi vì có một chút liên quan nên Hoắc Triều mới đặc biệt chăm sóc cho Thư Nhã sao? Bây giờ đã chăm sóc đến mức đan áo len cho cô, liệu sau này chắc không phải là sẽ chăm sóc đến giường chứ?
Hứa Vệ Trần cảm thấy sự thật này không thể giải thích được.
Đã nói là chăm sóc một chút, kết quả là Hoắc Triều đã tự mình chìm sâu vào trong luôn rồi? Mặc dù Thư Nhã vừa xinh đẹp vừa dễ thương, nhưng...
Triệu Chi Phong đặt tay lên vai Hoắc Triều nháy mắt: "Người anh em, cậu sa vào lưới tình rồi sao?"
Trong đáy mắt của Hoắc Triều có chút không kiên nhẫn, khóe miệng nhếch lên một vòng cung giễu cợt: "Cậu có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, tốt hơn hết là nên dành thời gian để nghĩ cách giải quyết hai người bạn gái cũ ghen tuông của cậu đi."
Vừa nghĩ đến hai người bạn gái cũ đều muốn quay lại với mình khiến cho Triệu Chi Phong cảm thấy rất đau đầu, cậu ta cũng không thèm trêu chọc Hoắc Triều nữa. Nhưng nếu được quay ngược thời gian để lựa chọn lại, cậu ta vẫn sẽ chọn lựa mỗi tháng được thay đổi một cô bạn gái!
Chưa kể, tuy rằng Triệu Chi Phong là một trong những người anh em tốt nhất của Hoắc Triều, nhưng khi thấy ánh mắt của Hoắc Triều có chút mất kiên nhẫn và gương mặt đã lộ rõ
sự nóng nảy, thì cậu ta cũng không dám đùa nữa.
Khi Hoắc Triều bước vào lớp, rất nhiều người đã nhìn thấy thứ mà anh đang cầm trên tay.
Bọn họ nhìn thấy trong túi có len và que đan, tuy rằng trong lòng đang tò mò muốn chết, nhưng cũng không ai dám hỏi cái gì.
Ai dám hỏi Hoắc Triều là muốn đan cái gì?
Mặc dù người ta đã học đến năm cuối của cấp ba rồi cũng đã ngoan ngoãn học hành tu tâm dưỡng tính, cho dù đã lâu rồi không còn đánh nhau hay đua xe nữa, nhưng ai biết được rằng một ngày nào đó đột nhiên anh lại cảm thấy mệt mỏi với tình trạng hiện tại của mình và muốn quay trở lại những ngày mà anh còn là một trùm trường?
Không dám nói, cũng không dám hỏi.
Hoắc Triều vừa ngồi vào chỗ của mình liền cất cả cái túi vào trong ngăn bàn.
Rất đau đầu.
Không phải là anh thực sự muốn đan cho cô một chiếc túi đấy chứ?
Tuy rằng vì ơn cứu mạng mà anh đã đồng ý hạ thấp giới hạn của mình, đáp ứng mọi yêu cầu của cô trong một giới hạn nhất định, nhưng những yêu cầu này tuyệt đối không bao gồm đan túi cho cô.
Anh là một người đàn ông, làm sao có thể ngồi đan lát thêu thùa được?
Lúc này, Hứa Vệ Trần mới lặng lẽ đi tới nói: "Triều, nếu cậu cần tôi giúp thì cứ nói cho tôi biết."
Hoắc Triều nhướng mày kinh ngạc nói: "Cậu biết?"
Hứa Vệ Trần gật đầu, mặc dù nhìn anh ta có vẻ to lớn thô kệch, nhưng anh ta có một trái tim rất tinh tế: "Trước đây tôi đã đặc biệt học được từ mẹ tôi, nên bây giờ vẫn còn nhớ."
Hoắc Triều:...
Hứa Vệ Trần gãi gãi đầu, thì thào giải thích: "Tôi đây chẳng phải là vì dự định cho tương lai hay sao? Tương lai có thể đan cái gì đó tặng cho bạn gái."
Không giống như Triệu Chi Phong, người có bạn gái cũ ở khắp cả thành phố H, Hứa Vệ Trần có thể được coi là một người rất ngây thơ và nghiêm túc, anh ta muốn lên đại học để có thể trải nghiệm một mối tình đẹp như mơ.
Hoắc Triều: “Được.”
Hoắc Triều lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh mà Thư Nhã gửi cho mình, chỉ cho Hứa Vệ Trần xem: “Em ấy muốn cái này.”
Hứa Vệ Trần cẩn thận xem hình và nói: "Cái túi này thực sự rất đẹp mắt, ánh mắt của Thư Nhã cũng thật tốt, đan chiếc túi này không khó. Hơi mất công một chút nhưng hai chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn."
"Không phải là hai người."
Hứa Vệ Trần nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Hoắc Triều nhếch một bên khóe miệng: "Gọi cả Chi Phong đến giúp chúng ta."
Đến anh cũng đã cầm cả que đan lên rồi thì không có chuyện Triệu Chi Phong có thể thoát được việc này.
Anh em tốt, cùng nhau đi hết cuộc đời, lên núi đao xuống biển lửa, đương nhiên bao gồm cả việc đan túi cùng nhau.
Hứa Vệ Trần gãi đầu, không có ý kiến.
Có thể khiến ba trùm trường của trường Nhất Trung đan túi cho một cô gái, sự đãi ngộ này của Thư Nhã là lần đầu tiên trong lịch sử.
Một sự đãi ngộ vinh dự như vậy, những cô gái khác thậm chí bao gồm tất cả bạn gái cũ của Triệu Chi Phong, có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lúc Thư Nhã đến lớp vẫn còn sớm.
Giờ đọc sách buổi sáng còn chưa bắt đầu, mọi người vẫn đang tán gẫu cười nói.
Tuy là lớp mười một nhưng không khí học tập không sôi nổi như khối lớp mười hai.
Thư Nhã hỏi Ninh Hạ Ngọc người đang ở bên cạnh phân loại sách giáo khoa: "Tối hôm qua Hoắc Triều có đưa cậu về nhà an toàn không?"
Ninh Hạ Ngọc ồ lên một tiếng: "Làm sao đại ca có thể đưa mình về được? Là Hứa Vệ Trần đã đưa mình về nhà."
Thư Nhã ngạc nhiên một chút sau đó cô mới thốt lên một tiếng. Không cần biết ai đã đưa cô ấy về, dù sao thì Ninh Hạ Ngọc có thể về đến nhà an toàn là được rồi.
Cô cười nói: "Thứ sáu này Hoắc Triều sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, cậu nhớ đến nhé."
Ninh Hạ Ngọc kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Oa, Nhã, sinh nhật cậu vào thứ sáu sao?"
Thư Nhã gật đầu: "Ừ, buổi tối cùng nhau chơi."
Ninh Hạ Ngọc nhanh chóng đồng ý: "Được được, mình sẽ chuẩn bị quà cho cậu."
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Ninh Hạ Ngọc lại hỏi: "Nhã, sao cậu lại trực tiếp gọi tên của đại ca?"
Thư Nhã tỏ vẻ không để tâm nói: "Ngày nào cũng gọi anh ơi, anh ơi thật nhàm chán, trước mặt cậu mình sẽ gọi tên của anh ấy."
Ninh Hạ Ngọc cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm, nhưng cô nghĩ mãi không ra là không đúng ở chỗ nào. Cô ấy làm sao có thể ngờ được rằng Thư Nhã chỉ cố ý làm nũng trước mặt nam chính, chứ thực ra không hề có chút tâm tư gì với nam chính?
Cô ấy ồ lên một tiếng và không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này vừa đúng lúc Tưởng Tuấn Ngạn đi ngang qua chỗ hai người họ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thứ sáu.
Là sinh nhật của cô sao?
Trong lòng Tưởng Tuấn Ngạn đã ghi nhớ kỹ ngày này.
Trước khi giáo viên đến, Thư Nhã lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hoắc Triều.
[Bé Nhã: Anh ơi, anh ơi, em nói với Ninh Hạ Ngọc rằng anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em vào thứ sáu, cô ấy sẽ đến dự tiệc sinh nhật của em đấy. ]
Một lúc sau, Hoắc Triều nhắn tin trả lời đến.
[Anh trai:…]
[Bé Nhã: Anh ơi, em rất mong chờ, đúng rồi, đến lúc đó có thể mời cả lớp đến được không? Smiley face.jpg, phấn khích.jpg, hạnh phúc quay vòng quanh.jpg]
[Anh trai:…]
[bé Nhã: Anh ơi, anh đã hứa rồi! Gửi cho anh một trái tim thật to.]
Thư Nhã cảm thấy hài lòng cất điện thoại đi.
Bữa tiệc sinh nhật tất nhiên càng đông người tham dự thì càng sôi động.
Trong kiếp trước, là con gái của nhà họ Thư, cô cũng đã tổ chức một số bữa tiệc sinh nhật lớn, nhưng những bữa tiệc sinh nhật đó là do các thành viên trong gia đình tổ chức cho cô, một phần là vì sinh nhật của cô, phần khác là để giao lưu.
Mặc dù nam nữ bình đẳng, nhưng nhà họ Thư cũng tin vào nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, bởi vì lúc đó cô đủ xuất sắc mới có thể có được đãi ngộ này, nếu một ngày cô không còn xuất sắc như vậy nữa, đãi ngộ này tự nhiên sẽ bị lấy lại.
Sau khi cô xuyên vào trong sách, vị trí của cô cũng sẽ được thay thế bởi một thành viên khác trong nhà họ Thư
Vì vậy, để một chàng trai tổ chức sinh nhật cho cô một bữa tiệc sinh nhật đơn thuần mà không có mục đích gì đối với cô cũng là một trải nghiệm trước giờ chưa từng có.
Vào thứ sáu, du thuyền sang trọng, cô sẽ đến.