Chương 14: Lại chuyện đan túi

Thư Nhã muốn kéo Hoắc Triều vào trong cửa tiệm chuyên bán len, sau đó chọn lựa một ít sợi len.

Tốt nhất là màu thích hợp với thiếu nữ, ví dụ như hồng nhạt, vàng nhạt các loại đều chọn một ít.

Có lẽ Hoắc Triều đã đoán được ý đồ của Thư Nhã, nên làm bộ như đã quên chuyện Thư Nhã từng nói: "Làm sao vậy? Đã không còn sớm, đi mau thôi."

Thư Nhã lầm bầm một tiếng. Cô lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh của chiếc túi đan thủ công kia phóng lên cho Hoắc Triều xem, không chừa cho anh một chút cơ hội nào để né tránh: "Anh à, em đã nói rồi, em muốn cái này!"

Hoắc Triều dời ánh mắt đi, đè sự mất kiên nhẫn xuống: "Vậy thì em tự đan đi."

Thư Nhã ra vẻ hùng hồn: "Em không biết."

Một đứa con gái như cô còn không biết, lẽ nào anh biết sao? Đây là cái logic gì thế?

Thư Nhã dùng ngón trỏ chọt chọt eo của Hoắc Triều lại bị Hoắc Triều bắt được cái tay: "Đừng nghịch."

Thư Nhã bày ra cái mặt thành thật nói: "Em không nghịch anh, anh xem, cái túi này là mẹ của một ngôi sao nổi tiếng ở trong nước đan cho cô ấy, thực ra túi không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng."

"Vậy anh mua cho em cái túi Chanel." Hoắc Triều để ý thấy cái ghim cài trên túi là của nhãn hiệu Chanel. Loại tấm lòng này, mua một cái túi cũng tính ha.

Thư Nhã lại giận dỗi: "Mua sẽ không có linh hồn, phải tự tay mình đan thì túi mới có linh hồn!"

Cái gì mà linh hồn với không có linh hồn, một cái túi có linh hồn vậy không phải là thành tinh rồi hả?

Trai thẳng Hoắc Triều tỏ vẻ không thể nào hiểu được.

Anh đẩy Thư Nhã lên ghế sau: "Về nhà."

Thư Nhã lườm một cái ở trong lòng.

Cô đã nghĩ kĩ rồi, dù sao len cũng không đắt, quá lắm thì cô mua len với kim dùng để đan túi trước, sau đó lại đưa cho Hoắc Triều.

Không tin là anh ấy không đan cho cô.

Cho dù anh ấy không đan cũng không sao, dù sao cô cũng sẽ quấn lấy đến khi anh tự tay đan túi cho cô!

Nghĩ như thế, Thư Nhã cũng không tiếp tục dây dưa ở đây, người đi lại xung quanh rất nhiều, có vài người qua đường tò mò nhìn bọn họ, còn nghĩ hai người bọn họ bị làm sao.

Thư Nhã cũng không có hứng thú để cho người khác nhìn mình mà nhiều chuyện, cho nên sau khi cô ngồi lên ghế sau của xe, theo thói quen duỗi tay ôm eo của Hoắc Triều, ra hiệu cho anh có thể đạp xe được rồi.

Hoắc Triều theo bản năng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ban đầu anh rất phiền khi có người ôm eo anh, anh không thích như vậy, cũng đã nói với Thư Nhã rất nhiều lần, thế nhưng bây giờ lựa chọn giữa bị ôm eo và đan len, anh vẫn chọn bị ôm eo thôi.

Sau khi Thư Nhã về đến nhà lại gặp lại dì Trương ở đối diện nhà cô.

Dì Trương nháy mắt với cô, đoán chừng là lại nhìn thấy Hoắc Triều đưa cô về nhà, Thư Nhã cười lại theo lễ phép rồi không để ý đến dì ấy nữa.

Cô biết dì Trương có thể không có ý xấu, thế nhưng cô chính là không thích người nhiều chuyện hở tí là đến mách với người lớn trong nhà.

Hôm nay là thứ sáu, bố Thư đã về nhà từ sớm, một nhà năm người hiếm khi tụ tập lại cùng nhau ăn tối.

Ăn cơm xong, Thư Nhã vừa định chuẩn bị về phòng, thì Thư Vân đã kéo cô vào phòng của cô ấy trước một bước.

Phòng của Thư Vân lớn hơn phòng của cô một chút, nhưng cũng không lớn bao nhiêu, có điều nhìn chung thì vẫn là rất sạch sẽ, thoạt nhìn trắng nõn, đúng là rất phù hợp với phong cách thẩm mỹ của Thư Vân.

Thư Nhã tựa vào một bên tường, không biết người chị hời này của mình muốn làm gì, cô hỏi thẳng: "Làm sao vậy?"

Thư Vân bày ra vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: "Chị nghe bạn học của chị nói bây giờ ai mà bỏ phiếu cho người tên là Thư Nhã trong truyền thuyết kia là có thể vào trong group giành lì xì sao?"

Thư Nhã có chút bất ngờ, cô không nghĩ tới chuyện này lại bị truyền đi với tốc độ nhanh như vậy, bây giờ ngay cả Thư Vân ở trường dạy nghề cũng biết rồi.

Cô buồn cười hỏi: "Chị, chị làm sao thế? Chị cũng không học ở trường trung học Nhất Trung."

"Chị không học, nhưng em học mà!"

"Thế nên?"

"Vì thế nên, em có bỏ phiếu cho Thư Nhã không?"

Thư Nhã nhún vai một cái, cô lại không thể tự bỏ phiếu cho mình, cho dù là bỏ cũng không có hiệu lực, cho nên cô bình tĩnh nói: "Không có đâu."

Thư Vân tức tới thở hổn hển nhìn cô: "Em có bị ngốc hay không vậy? Chỉ cần bỏ phiếu là có tiền lì xì để giành nha!"

Một ngày hai mươi bao lì xì, mỗi bao hơn ba triệu đó.

Tên đại ca kia chắc là người ngốc nhiều tiền, mỗi ngày ném ra bảy trăm triệu tiền lì xì, cả bốn ngày cũng là một số tiền lớn nha, anh ta cũng hào phóng quá đi.

Chẳng qua là người tên Thư Nhã thật làm cho người khác phải hâm mộ.

Trong lòng Thư Vân cũng có chút ghen tị, nhưng mà có một số chuyện có thèm muốn cũng chẳng được.

Điện thoại trên tay Thư Vân ting ting tang tang reo lên không ngừng, cô vừa xem tin tức trên di động vừa nói: "Nếu như là người bên ngoài trường học cũng có thể bỏ phiếu thì tốt rồi, chị đây vừa lúc thiếu tiền tiêu vặt."

Thư Nhã cũng không biết nên nói gì cho phải bây giờ.

Phỏng chừng bạn học có cùng một suy nghĩ như Thư Vân rất nhiều, cô cảm thấy lần này cô có thể nằm không mà thắng.

Cô đến bên cạnh Thư Vân nhìn xuống, phát hiện các bạn học trong trường dạy nghề cũng đang thảo luận chuyện lì xì.

Có thể là đã giao hết mọi chuyện cho Hoắc Triều nên không có quan tâm lắm đến số phiếu của mình, cho nên cô cũng không biết thật ra muốn vào trong cái group dành tiền lì xì kia cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Không chỉ phải xác định họ tên và lớp của người này, còn yêu cầu người này sau khi điền phiếu thật rồi thì trực tiếp đem kết quả nộp lại cho giáo viên, như vậy thì người này không thể đổi ý nữa.

Xác minh người nói là người trong hội học sinh, có phụ trách việc này, xem ra vì bỏ phiếu cho cô, Hoắc Triều không chỉ vận dụng mỗi tài lực mà còn cả mạng lưới nhân lực của anh.

Thư Nhã xem lịch sử trò chuyện của đám học sinh trường dạy nghề, phần lớn đều là đang thảo luận về phần tiền lì xì kia, còn có một phần là đang suy đoán Thư Nhã kia đến cùng là đóa hoa phú quý nhân gian nào, sao mà trước giờ đều không có nghe nói tới.

Sau khi Thư Nhã nhìn thấy câu này thì tự sờ sờ mặt mình theo bản năng.

Đương nhiên là đóa hoa phú quý giàu nhất trên đời rồi!

Sau khi Thư Vân chú ý thấy Thư Nhã không tập trung, bèn vội nói: "Em đi bỏ phiếu cho cô ấy nhanh đi!"

Vẻ mặt Thư Nhã thờ ơ nói: "Em bỏ phiếu cũng vô dụng thôi."

Thư Vân khó hiểu liếc nhìn cô một cái: "Sao mà vô dụng được?"

"Quy tắc của trường trung học Nhất Trung trong chuyện bình chọn nữ thần trường học là không thể tự bỏ phiếu cho bản thân mình."

Thư Vân nhìn Thư Nhã từ trên xuống dưới, từ trái qua phải một lúc lâu, cuối cùng mới cười lạnh một tiếng: "Em là túi nhựa sao? Nếu không sao lại có thể giả bộ giỏi như thế chứ?"

Lời này Thư Nhã thật không thích nghe rồi, cô giả bộ khi nào chứ, cô vốn là người trong cuộc mà.

Có điều Thư Vân vẫn không chịu tin tưởng. Trong lòng cô ấy, em gái chỉ là cô gái quê từ nhỏ đã ở dưới quê sống cùng bà nội, vừa mới về nhà trong tháng này thôi.

Hơn nữa, cô mới chuyển trường được bao lâu đâu, chút trình độ đó mà có thể hấp dẫn được đại ca trường rồi hả? Có thể sao?

Đại ca có thể dễ chọc tới như vậy sao? Dù sao thì cô ấy cũng sẽ không tin.

Mặt cô ấy buồn bực nói: "Tùy em vậy, không bỏ phiếu thì không bỏ phiếu, còn cố ý tìm cái cớ như vậy nữa chứ."

Có câu nói, người vĩnh viễn gọi không tỉnh chính là người giả bộ ngủ, vì thế nên Thư Nhã căn bản chẳng muốn giải thích. Thư Vân cảm thấy như thế nào thì cứ vậy là được.

Dù sao Thư Nhã biết mình xưa giờ đều không có nói dối.

Thời gian cuối tuần đều trôi qua rất nhanh chóng, chỉ chớp mắt là đã đến thứ hai.

Mặc dù thời gian bỏ phiếu còn cả một ngày thứ hai, nhưng hạng nhất của tổ bỏ phiếu lớp mười một cuộc thi "nữ thần vườn trường" đã được xác định.

Người đó chính là Thư Nhã.

Có thể nói bây giờ Thư Nhã là người có số phiếu bầu nhiều nhất trong toàn trường, học sinh của trường trung học Nhất Trung cho dù là nghiêng về phía Hoắc Triều hay là nghiêng về phía tiền của Hoắc Triều cơ bản đều bỏ phiếu cho Thư Nhã, người không bỏ phiếu thực sự rất ít.

Cô vừa vào lớp, học sinh trong lớp đã liên tục chúc mừng cô. Thư Nhã tươi cười nhận những lời chúc mừng.

Cái gì gọi là nở mày nở mặt?

Giờ phút này đã được rồi!

Người trong lớp đều biết chuyện Hoắc Triều dùng tiền vì Thư Nhã, bây giờ ở trong mắt của bọn họ Thư Nhã không còn là một người bạn mới chuyển trường đến không lâu, càng là một yêu tinh nhỏ. Nếu như đặt vào mấy ngàn năm trước thì đoán chừng là cái loại gây họa cho nước nhà kia.

Để ăn mừng Thư Nhã thuận lợi đạt được danh hiệu nữ thần kia, Triệu Chi Phong đề nghị phải ăn mừng lớn một bữa.

Địa điểm để chúc mừng là ở quán ăn riêng gần trường học nhất.

Năm người ngồi vào một bàn tròn lớn, Thư Nhã ngồi chính giữa Hoắc Triều và Ninh Hạ Ngọc.

Sau khi chọn món ăn xong, tốc độ lên món của quán này rất nhanh.

Trong một lúc đã mang lên món thịt gói.

Món thịt gói chính là dùng rau sống, xì dầu, dưa chuột, còn có thịt xắt khối cùng cuộn lại thành một món ăn.

Ninh Hạ Ngọc vừa nhìn thấy món này đã "oa" lên một tiếng rất lớn: "Món này tôi thích!"

Thế nhưng Thư Nhã nhìn thấy thịt mỡ như thế lại không muốn ăn. Đống thịt mỡ này ăn vào toàn là calories. Ăn vào thì dễ, tiêu hóa cho hết lại chẳng dễ chút nào.

Thịt còn đang nướng trên giá kêu xèo xèo, tỏa ra từng đợt mùi thơm.

Hứa Vệ Trần và Ninh Hạ Ngọc nhìn thấy thịt là đã rục rà rục rịch, chờ đến lúc thịt chín là bọn họ sẽ lập tức bắt đầu.

Bốn người trong nhóm năm đều đã động đũa, chỉ có Thư Nhã vẫn thờ ơ không chút động lòng.

Ninh Hạ Ngọc vừa ăn đến chảy nước mỡ dính ra bên mép, vừa nhiệt tính bắt chuyện: "Nhã à, cậu không ăn sao?"

Hứa Vệ Trần cũng nói: "Bé Nhã, món này là món tủ của quán này đó, ăn rất ngon."

Trong lòng Thư Nhã ghét bỏ đống thịt này quá nhiều mỡ, hơn nữa còn có rất nhiều dầu mỡ. Hơn nữa ăn loại dầu mỡ này rất dễ bị nổi mụn, nổi mụn rồi sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp đắt giá của cô.

Có điều dưới sự chú ý của mọi người Thư Nhã vẫn lấy một lá rau sống, sau đó chậm rãi nhét vào tay trái của Hoắc Triều đang ngồi ở bên phải cô, gói rau lên tay anh.

Hoắc Triều ngượng tay vô cùng, ngón tay trắng nõn lại thon dài, móng tay được cắt sửa gọn gàng, nhìn thôi cũng làm người ta thấy vui ta vui mắt.

Hoắc Triều: ...

Mọi người: ?

Thư Nhã dùng đũa chấm một ít xì dầu, vẽ lên mu bàn tay của Hoắc Triều một đôi mắt cười, lại vẽ thêm một cái miệng cười cong cong, một gương mặt vui vẻ đã hiện ra, cô lại bỏ thêm dưa leo lên mu bàn tay của anh, vừa lấy một lá rau sống nhỏ gói cái tay của anh lại, vừa cười híp mắt nói: "Tôi không ăn thịt mỡ, tôi ăn móng heo của tôi."

Không phải là cái giò heo lớn sao!

Chờ đến khi nữ chính xuất hiện thì sẽ hết chuyện của cô rồi.

Vì thế nên, thừa dịp nữ chính còn chưa xuất hiện thì ra sức diễn thôi!