Mượn qua dùng? Nói vậy xem ra Trương Tuệ Văn đã xác định chắc chắn cô sẽ huỷ hợp đồng với công ty nên sẽ không mang đến bất luận chỗ tốt nào cho cô nữa. Dứt khoát hoặc là không làm hoặc là đã làm thì làm tới cùng, đem một người trợ lý duy nhất của cô cũng thu hồi trước, dù sao thì dùng trên người Cố Phán Hề cô cũng là lãng phí.
Đúng là người chưa đi nước trà đã lạnh aizz. Lúc trước trong trí nhớ nguyên chủ, tuy rằng cô ấy mang đến cho công ty không ít phiền toái, nhưng cũng mang đến cho công ty rất nhiều tiền lời, bây giờ một chút tình cũ cũng không thèm nhớ.
Nói lại thì giới giải trí cũng là thế giới của tư bản, nói chuyện theo tư bản, Cố Phán Hề bây giờ đối với chị Trương cũng chỉ là một quân cờ chết mà thôi.
“Mượn? Chỉ sợ là không trả nữa đi.” Giọng Cố Phán Hề nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
Đồ Đậu đành phải cười gượng một tiếng, cũng không dám trả lời. Không biết vì sao, hai ngày nay hắn cảm thấy Cố Phán Hề ngày càng kỳ quái, phảng phất như đã thay đổi thành một người khác. Loại khí chất kiêu ngạo ương ngạnh trước kia biến mất, trở nên lịch sự hơn, không biết có phải do cảm xúc ổn định không mà cả khuôn mặt nhìn qua đều nhu hoà xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng mà giờ phút này cô tuy rằng không tức giận, trên mặt là một mảnh bình tĩnh, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy, giống như trong cơ thể kia đã thay đổi linh hồn.
Cố Phán Hề không muốn làm Đồ Đậu khó xử, hắn chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ, mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, làm người cũng thành thật, sau khi bị phân tới chỗ Cố Phán Hề vẫn luôn cẩn thận thành thật làm việc, không biết bao nhiêu lần bị làm khó nhưng cũng không hé răng, chỉ im lặng hoàn thành công việc của mình, không dỗi cũng không thái độ, coi như là một người trợ lý rất tốt.
“Được rồi, cậu đi trước đi.” Cố Phán Hề vẫy vẫy tay.
Đồ Đậu nhẹ nhàng thở ra, lại có chút lo lắng mà liếc nhìn cô một cái: “Cô cũng không có việc gì chứ? Nếu có yêu cầu gì, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Cố Phán Hề cười nhẹ một tiếng: “Cảm ơn, tôi không có việc gì, cậu đi trước đi.”
Xem sắc mặt của cô tuy rằng vẫn còn chút tái nhợt, nhưng thần thái trong mắt lại không giảm, Đồ Đậu lúc này mới đứng dậy dời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh rộng lớn cuối cùng chỉ còn mỗi Cố Phán Hề, không bao lâu có một người y tá tới tiêm thuốc cho cô, Cố Phán Hề nhanh chóng hỏi tình trạng bệnh của mình, có thể xuất viện hay không.
“Cô ấy à, tối hôm qua mắc mưa, nửa đêm được người đưa tới bệnh viện, sốt cao 39 độ, muộn chút nữa thì chuyển qua viêm phổi rồi!” Y tá ở một bên chuẩn bị thuốc tiêm một bên phê bình cô, “Người lớn như thế rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân, may mắn bạn trai cô đưa cô tới bệnh viện kịp thời.”
Cố Phán Hề ngẩn người: “Bạn trai?”
“Đúng vậy, vị tiên sinh đưa cô tới đó, còn không phải người truyền tai tiếng….” Nói tới đây, người y tá như nhớ ra cái gì, vội vàng dừng lại.
Y tá đương nhiên biết cô là minh tinh, ngày hôm qua lúc đưa tới bệnh viện mọi người đều đã nhận ra, bây giờ mỗi phòng ban đều đang bàn tán chuyện này.
Bọn họ mới lướt thấy trên Weibo tin Cố Phán Hề thất sủng, không ngờ tới nửa đêm lại nhìn thấy người thật, người đưa cô ấy tới còn là Triệu Nhiên, quan hệ của hai người nhìn qua không bình thường, căn bản không giống như truyền thông nói.
Trưởng khoa đã nghiêm túc cảnh cáo bọn họ phải tôn trọng riêng tư của bệnh nhân, không được đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, cho nên bọn họ chỉ dám thảo luận lén lút một chút, cũng không nháo ra tin tức lớn gì.
Thật đúng là Triệu Nhiên đưa cô tới bệnh viện.
“Vậy cái áo này…”
Y tá không nhịn được cười, nói: “Còn chưa nói, tối hôm qua cô túm áo bạn trai không cho cậu ấy đi, sau đó cậu ấy không còn cách nào khác, đành phải cởϊ áσ ra.”
Cô tưởng tượng Triệu Nhiên chỉ mặc một cái áo sơ mi đen, quả nhiên người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.
“Tôi có thể xuất viện không?” Cố Phán Hề muốn đem cái áo này trả Triệu Nhiên, thuận tiện nói lời xin lỗi với hắn.
Y tá vội ngăn cô lại: “Không được! Cô mới vừa hạ sốt, cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
Cố Phán Hề thầm nghĩ cô y tá này còn rất chuyên nghiệp, vội vàng dùng giọng dịu dàng nói: “Chị y tá, tôi cũng muốn ở thêm mấy ngày, nhưng mà tôi thật sự còn rất nhiều chuyện phải làm, cần thiết phải xuất viện.”
Vừa nói vừa giả bộ đáng thương nhìn chằm chằm người y tá, cô vốn đã xinh đẹp, đôi mắt lại như biết phóng điện, y tá lập tức bị thuyết phục.