Chương 50

Đại khái là bởi vì xương rồng cả người đều là gai, mọi người lại không biết đặc tính của nó, dưới tình huống cỏ và vỏ cây xung quanh đều bị dân chạy nạn vét sạch, gốc xương rồng kia lại hoàn hảo sinh trưởng ở nơi đó, hiển nhiên cũng không có ai động qua tâm tư ăn nó.

“Nhị tẩu, đi bẻ cái gai kia đi.”

Chu Quỳnh Nương khó hiểu nói: "Bẻ cái gai kia làm gì?”

Giang Đường Đường không để ý tới vẻ mặt La Đào Hoa đang xem kịch, nói với Chu Quỳnh Nương: "Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, mau đi bẻ đi! Bẻ toàn bộ lại đây, lát nữa ngươi sẽ biết.”

“Toàn bộ sao?" Chu Quỳnh Nương lần nữa xác định hỏi.

Giang Đường Đường nói: "Để lại cây già nhất ở dưới cùng là được, những thứ khác bẻ hết.”

Chu Quỳnh Nương gật đầu đáp ứng, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Giang Đường Đường, lúc đi lấy gùi còn nói với Lục Thời Xương, "Chàng nói xem tam đệ muội có ý gì? Kêu ta đi bẻ cái gai kia.”

"Tam đệ muội kêu nàng đi làm, khẳng định là có đạo lý của tam đệ muội, nàng hỏi nhiều như vậy làm gì? Bị người ta nghe được đi giành thì sao?”

Lục Thời Xương trong lòng sốt ruột, dứt khoát cầm một thanh loan đao đi theo, đem một gốc xương rồng lớn toàn bộ chém vào trong sọt.

Thôn dân thôn Đại Loan nhìn thấy đều kỳ quái nói: "Lục Nhị Lang, hai ngươi chặt cái gai này trở về làm gì?"

Chu Quỳnh Nương thành thật hồi đáp: "Tam đệ muội ta kêu chúng ta chặt, ta cũng không biết dùng để làm gì.”

Vì thế chờ hai người nâng xương rồng đi rồi, mấy phụ nhân trong thôn lập tức nói xấu Giang Đường Đường.

“Thê tử Lục Tam Lang thật sự là kỳ cục, giày vò nam nhân của nàng ta thì thôi đi, còn giày vò nhị ca nhị tẩu mình. Phu thê Lục lão nhị cũng đáng thương, hai người đều là người thành thật, còn không phải sẽ bị cô em dâu này ăn sạch sẽ à!”

“Đúng đó, Tô lão bà tử cũng mắt mù, xem con dâu hết ăn lại nằm như vậy là bảo bối.”

……

Lúc mấy phụ nhân múa máy mồm mép, Lục Thời Xương và Chu Quỳnh Nương đã nâng xương rồng đến trước mặt Giang Đường Đường.

"Tam đệ muội, cái gai ngươi nói chúng ta đã mang về rồi, thứ này quanh thân đều là gai nhọn, có thể có ích lợi gì?" Tuy rằng cực lực cẩn thận, nhưng hai người đều bị đâm vài cái.

Chu Quỳnh Nương nhìn bàn tay bị đâm chảy máu, trong lòng có chút không vui.

Giang Đường Đường nói: "Không phải nhị tẩu nói không có gì nấu lương khô sao? Dùng dao cạo sạch sẽ là có thể cho vào nồi nấu cùng lương khô rồi.”

“Thứ này có thể ăn?" Chu Quỳnh Nương vừa rồi bởi vì bị đâm, trong lòng có chút không vui lập tức lộ ra vui mừng.

Bọn họ nghe Giang Đường Đường nói chỉ chừa lại một cây, còn lại chặt hết đựng đầy một sọt.

Nếu những thứ này có thể ăn, vậy bọn họ kiếm lớn rồi.

Giang Đường Đường nói: "Không chỉ có thể ăn, thứ này còn có rất nhiều nước. Nếu không tìm được nguồn nước, cũng có thể dùng nó để giải khát.”

Nghe Giang Đường Đường nói như vậy, Chu Quỳnh Nương lại càng cao hứng. Cũng không để ý đau, vội vàng tìm dao phay tới cạo gai trên xương rồng.

Cạo xong đưa cho Giang Đường Đường một miếng.

Nhìn xương rồng xanh biếc, Giang Đường Đường bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

Sau khi nhận ra hành vi của mình, Giang Đường Đường thống khổ nhắm mắt lại.

Thật là sa đọa.

Nàng lại lưu lạc đến mức nhìn một khối xương rồng chảy nước miếng.

Chu Quỳnh Nương thấy Giang Đường Đường thật lâu không nhận, không khỏi có chút kỳ quái, "Tam đệ muội?”

Giang Đường Đường chỉ vào mầm xương rồng tươi ngon mọc ở đầu xương rồng, nói: "Ta muốn cái này, nhị tẩu giúp ta cạo sạch gai đi.”

La Đào Hoa bên cạnh lần nữa xì một tiếng, nhỏ giọng nói thầm với trượng phu, "Đúng là õng ẹo, đã cạo sạch gai cho nàng, nàng còn ghét bỏ không đủ non, coi mình là hoàng thái hậu chắc!"

Lục Thời Vượng giận dữ nói: “Nàng bớt nói vài câu đi! Nếu không có tam đệ muội, nhà chúng ta có thể tìm được nhiều đồ ăn như vậy không? Nàng cũng không nhìn xem, hàng xóm trong thôn lên núi tìm nửa ngày cũng mới tìm được một ít rau dại ăn được."