Hệ thống thuộc tính rùa một lần nữa bỏ trốn mất dạng.
Tức giận trong lòng Giang Đường Đường vẫn không thể bình phục.
Nàng liếc mắt nhìn Lục Thời Yến đang ngồi ngay ngắn, không khỏi suy nghĩ trong lòng, tại sao ấn tượng của hắn đối với mình lại càng ngày càng kém.
Lúc này Lục Thời Yến không nhắm mắt tu luyện, đối diện với ánh mắt Giang Đường Đường, hơn nữa nàng nói muốn vệ sinh răng miệng, nhưng sau khi lấy được cành liễu vẫn không nhúc nhích.
Hai ngày nay hắn cũng thấy được uy lực của vị nương tử này, hắn lấy cành liễu tới, biến thành hình bàn chải nhỏ rồi trả lại cho Giang Đường Đường: "Chờ nhìn thấy ngân đan thảo, ta sẽ hái cho nàng một ít.”
Giang Đường Đường nhìn hắn tay không cầm cành liễu nặn thành bàn chải nhỏ, trong lòng khen một câu trâu bò.
Không hổ là tiên quân.
Chỉ là, hắn rõ ràng săn sóc mình như vậy, tại sao ấn tượng với mình lại kém như thế?
Nam nhân đều khó hiểu vậy sao?
Giang Đường Đường cũng không phải người có tính cách điềm tĩnh, nàng quyết định hỏi rõ ràng, "Phu quân, ta có chỗ nào khiến chàng bất mãn không? Nếu có, chàng nói ra, ta..... thử sửa lại.”
Lục Thời Yến mặc dù một lòng tu luyện, nhưng bên cạnh có một người rất có tâm đắc với quan hệ nam nữ, thích lưu luyến hồng trần, nghe y thường xuyên lải nhải bên cạnh, luôn nói phải đối xử với nữ nhân như thế nào, nữ nhân lại khẩu thị tâm phi ra sao...
Rất rõ ràng, câu hỏi này chính là đề nộp mạng trong miệng bằng hữu hắn, Lục Thời Yến kiên quyết nói: "Không có!"
Giang Đường Đường ở trong lòng mắng chửi, ngươi không có bất mãn với ta, vì sao ấn tượng của ngươi với ta lại thấp như vậy?
Nàng cố gắng ôn nhu, "Thật sự không có sao? Phu quân nếu không cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Lục Thời Yến do dự một lát, vẫn đè xuống đáp án trong lòng, kiên quyết nói: "Không có, nàng rất tốt!"
Giang Đường Đường: "...”
Tốt cái đầu ngươi!
Tốt mà ấn tượng của ngươi với bản cô nương là âm?
Giang Đường Đường cái gì cũng không hỏi ra được, tức giận quay đầu, cầm bàn chải đánh răng cành liễu mới ra lò đi vệ sinh răng miệng.
Đợi mặt trời mọc, nhiệt độ bắt đầu tăng dần.
Đội ngũ chạy nạn bắt đầu càng đi càng chậm, con bò già kéo xe cũng không ngừng thở hổn hển, cho dù dùng sức vung roi lên người nó, nó cũng đi càng ngày càng chậm.
Lục Thời Yến từ trên xe bò nhảy xuống, nhận lấy roi trong tay Lục Thời Vượng, tự mình đi thúc bò.
Lúc thúc bò, hắn không vung roi mà cầm mấy cọng cỏ đi cho bò ăn.
Cỏ này là hắn tối hôm qua đi lên núi cắt, sáng nay cho bò ăn một ít, còn lại một ít đặt ở trên xe.
Bởi vì thời tiết quá nóng, không khí khô hanh, cỏ cắt xong đã héo không ít.
Chẳng qua con bò gầy trơ xương cũng không ghét bỏ, vừa đi vừa nhai cỏ, tốc độ so với dùng roi quất tốt hơn một chút.
Nhìn động tác của Lục Thời Yến, Giang Đường Đường hơi trầm tư.
Ấn tượng của hắn đối với mình quá kém, chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy mình quá ích kỷ?
Nếu không nàng cũng đi xuống giống hắn, giảm bớt gánh nặng cho bò?
Đang lúc Giang Đường Đường thử duỗi chân xuống đất, trong không khí khô nóng lại vang lên giọng nói vô cùng bén nhọn của Phương Bội Như, "Có người thật sự không biết xấu hổ, để một bệnh nhân xuống xe đuổi bò, mình toàn thân lành lặn lại ngồi trên xe.”
Chân Giang Đường Đường trong nháy mắt liền thu lại.
Nàng rốt cuộc là đầu óc có bao nhiêu không tỉnh táo mới có thể trời nắng chang chang không ngồi xe bò, muốn xuống xe đi bộ chứ.
Chỉ vì muốn một nam nhân có ấn tượng tốt với nàng?
Giang Đường Đường quay lại liếc mắt nhìn Phương Bội Như, "Bớt xen vào việc của người khác!”
Nói xong, trong khuôn mặt tức giận vặn vẹo của Phương Bội Như, nàng bình tĩnh triệu hồi hệ thống, [Lấy bản đồ ra cho ta xem, dọc đường có chỗ nào thích hợp để nghỉ chân hay không.]
Hệ thống lần này vô cùng nhanh chóng lấy ra bản đồ.