Phương Minh Minh chỉ mới năm tuổi nghe không hiểu lắm lời người lớn, chỉ biết là tỷ tỷ mình gả cho biểu ca là có thể ăn thịt, nó lắc tay Phương Bội Như nói: "Tỷ, bây giờ tỷ đi gả cho tam biểu ca được không?"
Lục Thúy Lan kéo nhi tử qua, giáo huấn nữ nhi: "Hiện tại gả qua chính là làm thϊếp cho người ta, cái gì cũng phải thấp hơn chính thất một cái đầu, trừ phi tam biểu ca con bỏ Giang thị, bằng không nữ nhi của ta không được làm thϊếp cho người khác.”
“Nương yên tâm đi!" Phương Bội Như vô cùng tự tin nhìn về phía Giang Đường Đường, “Yến biểu ca không bao lâu nữa sẽ bỏ rơi nữ nhân Giang thị kia thôi.”
“Cũng đúng, trước kia Giang thị ỷ vào khuôn mặt đó và mấy đồng tiền thối của nhà mẹ đẻ, khiến tam biểu ca con đầu óc choáng váng. Nhưng hiện tại cũng không thể so với trước kia.”
Lục Thúy Lan bĩu môi, đồng tình với lời nói của con gái, "Hiện tại trên đường chạy nạn, Giang thị kia vai không thể gánh tay không thể nhấc, một nữ nhân yếu ớt vô dụng như vậy, tam biểu ca con phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ chán ghét nàng.”
Phương Bội Như cũng cho là vậy, "Nương, người cho con chút nước rửa mặt, lát nữa con thay quần áo xong đi qua giúp đỡ nhà cữu cữu được không?"
Chờ Giang thị làm không tốt, nàng ta lại xuất hiện đi hỗ trợ.
Có nàng ta khéo léo để so sánh, tin rằng Yến biểu ca rất nhanh sẽ chán ghét Giang thị, hối hận lúc trước đã tức giận cưới Giang thị, không chịu chờ đợi mình.
Đến lúc đó nàng ta lại ám chỉ tâm ý mình không thay đổi, Yến biểu ca tất nhiên sẽ bỏ Giang thị, tiếp nhận mình lần nữa.
Phương Bội Như đang mặc sức tưởng tượng cảnh Lục Thời Yến hưu Giang thị, một lần nữa cưới mình, đã bị Phương Mộc Lâm rút đế giày ra mắng, "Lão tử khát đến cổ họng bị bỏng cũng không nỡ uống một ngụm, ngươi muốn cầm đi rửa mặt, ngươi là đứa con gái bất hiếu, lão tử đánh chết ngươi.”
Vốn mấy người ở một bên nhỏ giọng nói thầm cũng không khiến cho người ta chú ý.
Nhưng Phương Mộc Lâm lại lớn tiếng, còn dùng đế giày đánh con gái, nhất thời khiến cho không ít thôn dân chú ý.
Nhìn mọi người đều nhìn về phía bọn họ, Lục Thúy Lan vội vàng lôi kéo trượng phu, thấp giọng khuyên nhủ: "Cha đứa nhỏ, ông đừng nổi giận, Bội Như nó chẳng phải là vì suy nghĩ cho nhà mình sao?”
Bà ta dùng sức nháy mắt với trượng phu, thanh âm đè thấp hơn một chút, "Ông ngẫm lại con chim ngói trên tay Giang thị đi. Bội Như còn không phải là vì muốn chúng ta cũng được ăn theo một miếng hay sao, ông mắng con làm gì?"
Nghe xong lời khuyên của Lục Thúy Lan, lại nghĩ đến con chim ngói kia, Phương Mộc Lâm lúc này mới thu hồi đế giày.
Có điều bảo hắn đem nước cứu mạng lấy ra cho khuê nữ rửa mặt, nói cái gì hắn cũng không muốn.
Cuối cùng vẫn là Phương Bội Như nhiều lần cam đoan chỉ thấm ướt một góc khăn, hắn mới miễn cưỡng đồng ý, chờ buổi tối Lục gia dừng lại nghỉ ngơi, để khuê nữ thấm ướt góc khăn đi rửa mặt.
Giang Đường Đường nể tình chim ngói, buổi trưa đều tận tâm tận trách dẫn đường.
Người của thôn Đại Loan không rõ nguyên nhân đi theo phía sau, chỉ cho là người Lục gia tự biết đường đi.
Lục lão đầu và Tô thị cũng không nói thêm gì.
Tuy rằng trong thôn có người thích chiếm tiện nghi, nhưng Lục lão đầu và Tô thị đều cảm thấy người một thôn đi cùng nhau càng an toàn.
Cứ như vậy, đoàn người đi thẳng đến trời tối mới dừng lại dưới một chân núi.
Đội ngũ vừa dừng lại, La Đào Hoa liền hai ba bước vọt tới trước mặt Giang Đường Đường, ánh mắt nàng ta hạ xuống nhìn chằm chằm chim ngói trong tay em dâu, "Tam đệ muội, ngươi không biết gϊếŧ chim ngói đâu nhỉ? Có muốn ta giúp ngươi không?”
Giang Đường Đường mệt mỏi xoay cổ, rung lắc một đường thật sự là mệt chết nàng.
Nàng xoay cổ thêm mấy cái, chờ thoải mái rồi mới nhìn La Đào Hoa nói: "Chỉ là giúp ta gϊếŧ chim ngói?"
La thị sẽ tốt bụng như vậy sao?
"Tam đệ muội, đều là người một nhà, lời này của ngươi là có ý gì?" La Đào Hoa nói rất thản nhiên, "Người một nhà đương nhiên là phải ăn cùng nhau rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn một mình?"