Thủ đoạn dùng còn không phải là thủ đoạn cũ trong tiểu thuyết. Có phải chờ hắn tỉnh lại lần nữa, còn muốn mất trí nhớ không?
Tục khí!
Thấy nhi tử lại hôn mê bất tỉnh, Tô thị cũng không còn tâm tư giáo huấn Giang Đường Đường, tru lên giống như heo bị gϊếŧ, một tiếng so với một tiếng khó nghe hơn.
Giang Đường Đường không chịu nổi sự quấy nhiễu này, cuối cùng vẫn mời Lý Thạch tới khám cho Lục Thời Yến.
Kỳ thật Lý Thạch ở cách đó mấy trượng đã sớm thấy rõ ràng tất cả. Sở dĩ không tới, chẳng qua là nhìn không quen cách làm của người Lục gia, cũng không muốn lại xảy ra việc lòng tốt đặt nhầm chỗ mà thôi.
Thẳng đến khi Giang Đường Đường mời, hắn mới không kiên nhẫn đi tới.
"Đại phu, con ta đây là chuyện gì? Thấy bộ dáng của hắn hình như là không nhận ra ta? Không phải là bị đám tặc tử kia đánh cho choáng váng đó chứ?" Tô thị có chút sợ hãi, nửa người trốn ở phía sau Giang Đường Đường, run rẩy nhỏ giọng dò hỏi.
“Máu bầm trên đầu chưa tan hết, tỉnh lại mê man là bình thường, chỉ cần không sốt cao thì không lo đến tính mạng. Được rồi, mau cho hắn uống thuốc rồi lên đường thôi.”
Lý Thạch giọng điệu không kiên nhẫn, Tô thị không dám hỏi nhiều, chỉ thúc giục Giang Đường Đường đi đút thuốc.
Giang Đường Đường một lần nữa bưng bát thảo dược đen như mực lên, đi tới trên xe bò, ngữ khí ôn nhu nói: "Phu quân, uống thuốc nào!"
Miệng nàng gọi dịu dàng, động tác trên tay lại không chút khách khí, trực tiếp nhét một muỗng thuốc vào miệng Lục Thời Yến.
Chén thuốc đắng nghét còn mang theo mùi vị cổ quái trong nháy mắt tập kích ngũ cảm của Lục Thời Yến.
Hắn thiếu chút nữa không giả vờ tiếp được.
Nhìn Lục Thời Yến nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn thuận theo uống thuốc, khóe miệng Giang Đường Đường gợi lên một nụ cười xấu xa, xem ngươi còn dám giả bộ ngất xỉu không.
Chờ uống thuốc xong, bò cũng đã ăn xong cỏ, đội ngũ một lần nữa bắt đầu xuất phát. Giang Đường Đường vẫn như trước, lấy lý do chăm sóc Lục Thời Yến ngồi trên xe bò.
Có điều so với ngày hôm qua, hôm nay trong đội ngũ có thêm Lý Thạch cùng hai nam nhân thân hình cao lớn.
Nhóm người Lý Thạch kia vốn có gần hai mươi hán tử, có thể là bởi vì ngày hôm qua Lý Thạch ngăn cản không cho bọn họ cướp của người Lục gia, khiến đội ngũ bất mãn, cũng có thể là Lý Thạch muốn đi tìm thê tử, những người khác không muốn đi theo, cuối cùng nhóm người này ngoại trừ Lý Thạch ra thì chỉ đi theo hai người.
Tuy rằng hơn hai mươi người cuối cùng chỉ có hai người cùng Lý Thạch lưu lại, nhưng Lý Thạch và hai hán tử kia đều mặt mày hung ác, trên đường có vài dân tị nạn thèm thuồng con bò kia của nhà họ Lục, cuối cùng cũng không dám động thủ.
Lục nhị ca lặng lẽ cùng Lục lão đầu và Tô thị thương lượng, chờ buổi trưa phân lương khô, cũng phân cho Lý Thạch và hai người hầu của hắn một phần.
Lúc có hơn hai mươi người, Lục gia không dám đem lương khô ra phân, dù sao lương thực còn lại của Lục gia vốn không nhiều lắm, nhiều người như vậy, mỗi người phân một khối nhỏ cũng là muốn mạng của người Lục gia.
Nhưng chỉ có ba người, Lục gia cắn răng cố gắng tiết kiệm một chút thì vẫn được.
Vì thế vào buổi trưa hôm nay, lúc chia lương khô, Tô thị cho Giang Đường Đường ba cái bánh mốc, bảo nàng đưa cho Lý Thạch.
Tô thị không yên tâm Giang Đường Đường, liên tục dặn dò: "Đây là tặng cho Lý đại phu, ngươi không được ăn vụng! Chúng ta còn phải dựa vào hắn cứu mạng nam nhân của ngươi.”
Nhìn bánh mốc đen sì trong tay, Giang Đường Đường vừa ghét bỏ vừa sụp đổ. Một miếng bánh mốc meo mà thôi, nàng còn có thể thèm muốn sao?
Nhưng làm cho nàng vô cùng sụp đổ chính là, chỉ là một khối bánh mốc meo, nhưng nàng hiện tại cũng lấy không ra.
Miếng bánh mốc này đã là thứ tốt mà vô số dân chạy nạn cầu cũng không cầu được.