Chương 17: Đè ngã chủ nhân của mình

Tô Trăn nghe thấy tim mình đập như sấm, tay nhỏ vẫn bị người đàn ông ấn ấn vuốt vuốt trước mặt quần chúng, cô yếu ớt ngẩng đầu, mờ mịt mà vô lực nhìn Cố Thanh Nhượng.

Muốn rút tay về mà rút không được.

Con mồi đã rơi vào miệng cọp thì đâu dễ dàng chạy thoát. Nam sinh dường như đã trêu chọc động vật nhỏ yếu ớt đủ rồi, đại phát từ bi mà buông tay, quay trở về trước mặt thầy giáo.

Cố Thanh Nhượng vừa tỏ ý muốn đóng vai Kim Mộc Lang, xung quay âm thanh bàn tán xôn xao rất nhiều.

" Không được....Thanh Nhượng....." Thầy giáo mắt trợn tròn, hôm nay là làm sao vậy, một người, hai người cứ muốn đóng vai ác vậy.

Lúc nhà trường chuẩn bị cho vở kịch lớn này, đã định sẵn Cố Thanh Nhượng đóng vai nam chính Lâm Tiêu.

Không vì lý do nào khác mà hình tượng của Cố Thanh Nhượng vô cùng hợp với vai Lâm Tiêu này, đặc biệt là khí chất như thanh trúc tươi tốt, Cố Thanh Nhượng đều không cần phải diễn, cứ như bình thường là được.

Thầy giáo trợn mắt, Tô Trăn cũng vậy.

Sao lại không giống trong tiểu thuyết vậy... nam chính rõ ràng là đóng vai Lâm Tiêu mà...còn cùng với nữ chính trên sân khấu quang minh chính đại trình diễn tiết mục ân ái....đóng vai nam phản diện là người khác a, là đại lực sĩ bên viện thể dục thể thao.

" Thanh Nhượng, em biết là nhà trường chủ ý muốn em diễn vai nam chính mà". Thầy giáo cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cố Thanh Nhượng gật đầu, " Thưa thầy, có thể tham ra tuyển chọn cho vở kịch của Mân Ân em đã vô cùng vui sướиɠ rồi. Em tự biết bản thân năng lực không đủ, không có cách nào đảm nhiệm vai nam chính trọng trách nặng nề, thế nên em nguyện ý từ bỏ vai này, em sẽ làm nền cho hoa đỏ... làm lá xanh.

Cố Thanh Nhượng chậm rãi nói, âm thanh vừa dễ nghe, thanh nhuận hàm ý không quan tâm. Phảng phất như đây không phải là lời tự bạch hùng hồn của bản thân mà là sau khi hùa theo tiểu tình nhân trắng nõn mịn màng tùy ý náo loạn, mang theo tiếng thở gấp trêu đùa bên tai.

Lời trong lời ngoài, Cố Thanh Nhượng đây là dự định làm lá xanh phụ trợ cho vai chính, còn làm nền cho hoa hồng đỏ?

Tô Trăn nghe đến mặt đỏ tai hồng, cúi thấp đầu.

Đoạn thoại này của Cố Thanh Nhượng, căn bản chính là copy xi nguyên lời của cô dán vào.

Anh rõ ràng chính là cố ý.....

Mặc dù trường học đã có ý sắp xếp, nhưng chủ yếu vẫn phải xem nguyện vọng của sinh viên. Cố Thanh Nhượng tỏ rõ thái độ không đóng vai nam chính, thầy giáo cũng không thể bắt anh đồng ý được.

Tô Trăn lúc này lại xem lại nhân vật của mình " sau lưng phản diên Kim Mộc Lang là nha hoàn đứng quạt mỗi bên trái phải một người " vô cùng chướng mắt.

Đây không phải chính là ý,....vai của cô là nha hoàn thϊếp thân chuyên phục vụ Cố Thanh Nhượng ra ngoài....

Đây có coi như là tự mình nhảy vào hố mình đào không...

Thế là nhân vật của Cố Thanh Nhượng là nhân vật thứ hai được định xuống, xếp sau Tô Trăn.

Những sinh viên không rõ sự thật đã bị tinh thần cao cả của Tô Trăn và Cố Thanh Nhượng làm cho cảm động. lại sau đó có nhiều người đã chủ động xin làm nha hoàn đứng sau của vai phản diện.

Anh mắt nhìn Tô Trăn vẫn tràn đầy cảm động.

Bạn học, nhìn xem, tư tưởng giác ngộ của chúng ta đều cao giống nhau!

Tô Trăn:....

Qua 11 ngày, bên tổ chức tuyển chọn đã tiến hành phỏng vấn, trải qua 5 ngày tuyển chọn, điều chỉnh, tổng kết, cuối cùng các nhân vật chính đều đã được ấn định.

Vai nam số 1 Lâm Tiêu, do giáo thảo Kiều Lực Dương đóng vai. Nữ chính tiểu sư mội, do một sinh viên năm nhất không được biết đến nhiều Tần Tiểu Manh đóng vai. Mặc dù lúc đó có rất nhiều người không phục, nhưng hiện tại mọi chuyện cứ như vậy đã được ấn định xuống.

Khiến cho người khác kinh ngạc chính là, lúc trước có thông tin là nam chính số một là do nam thần Cố Thanh Nhượng đảm nhiệm, nhưng giờ lại diễn vai Kim Mộc Lang nam phản diện 1.

Tần Tiểu Manh gần đây sống trong bầu không khí vui vẻ như đang trong hũ mật vậy, mọi người xung quanh đều cổ vũ và ngưỡng mộ cô ta.

Lại nhìn Tô Trăn, có dáng người xinh đẹp thì có tác dụng gì, còn không phải bị diễn vai hạ nhân đến một lời thoại cũng không có.

Cố lên Tần Tiểu Manh! Cậu là tuyệt nhất!

" Tô Trăn, cậu đừng có buồn, mặc dù vai nha hoàn không có lời thoại, nhưng cũng có không gian để diễn"

Tần Tiểu Manh thiện lương không thể nhìn nổi vẻ mặt "chán nản" của Tô Trăn, rời khỏi vòng vây của các bạn trong lớp, vẻ mặt tự tin cổ vũ Tô Trăn.

Tô Trăn ngược lại không hề chán nản, nghe thấy lời của cô ta, thế nhưng không biết nghĩ gì, xấu hổ hàm chứa trách cứ liếc nhìn nữ chính đang cảm thấy cô đang vô cùng chán nản.

Cho xin, vai diễn của cô chính là nha hoàn thϊếp thân của Kim Mộc Lang, nếu như cho cô thêm đất diễn là để cô đi bóp vai, bó chân cho Cố Thanh Nhượng, hay là dứt khoát nịnh nọt chui vào lòng anh ta a....

" Mình không có không vui". Tô Trăn mềm mại nói. Trên vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu nữ xinh đẹp phảng phất được bao quay bởi rặng mây đỏ xấu hổ, sống động và vô cùng quyến rũ.

" Oa quá xinh đẹp rồi.....: Móng heo của Mã Y Minh lại hướng về phía mặt Tô Trăn định véo, nhưng giữa đường bị Ngô Đình ở bên cạnh đánh trở về, " Ít động tay động chân với Tô Trăn đi, cậu là đăng đồ tử à?

" Tô Trăn xinh đẹp quá đi, xinh đẹp quá nên muốn sờ sờ xem...." Mã Y Minh nhỏ giọng thì thầm.

" Điều này nhắc nhở mình". Ngôi Đình nhìn Tô Trăn giống như động vật nhỏ thiếu người bảo vệ, nghĩ nghĩ: Sau khi vở kịch kết thúc Tô Trăn cùng mình về nhà một chuyến đi. Trong võ quán nhà mình đều là đàn ông độc thân, Tô Trăn chọn lấy một người làm bạn trai. Nếu thích thì giữ, không thích thì đạp, không ai dám có ý kiến gì".

Tô Trăn: "...."

" Được rồi, cứ quyết định như thế đi". Ngô Đình vỗ bàn.

**

Các nhân vật lớn nhỏ của hai phe chính phản trong vở kịch đã được ấn định xuống rồi.

Thầy giáo nói, trước khi diễn tập vì để tăng thêm tình hữu nghị và độ quen thuộc giữa các diễn viên để sau này hợp tác được tốt hơn, nên trước khi diễn tập mời mọi người cùng nhau đi hát karaoke.

Nếu không quen biết thì hát một bài, nếu quen biết thì hát nhiều thêm vài bài.

Vở kịch lớn nên người rất đông, thế nên người ở hai phái chính phản tách nhau ra, chính một nhóm, phản một nhóm.

Phản phái bên này kéo một nhóm người, bên trong nhóm người rất nhiều người hỏi nam thần Cố Thanh Nhượng có đi không.

Thầy giáo chủ trì nó, theo như thói quen bình thường của em ấy, loại hội họp này Cố Thanh Nhượng bình sẽ không tham gia.

Mọi người nghĩ cũng thấy cũng đúng, theo như tính tình của nam thần, sẽ thích hợp ở trong phòng cao cấp, lại an tĩnh nguyên cứu thảo luận hơn là hát karaoke cái dạng ồn ào náo loạn này không thích hợp với tính cách thanh lãnh của nam thần.

Tô Trăn vui vẻ thay một bộ váy, Cố Thanh Nhượng không đi, cô đi.

Thầy giáo bao một phòng lớn, có thể chứa được hàng chục người.

Tô Trăn hát một bài, khác hẳn với vẻ bề ngoài yêu diễm của cô, giọng hát của cô ngược lại mềm mại, nhẹ nhàng, không hề có cảm giác sắc bén nào.

" Hát thêm một bài nữa!" Tô Trăn vừa hát xong, thầy giáo lại quay đầu hô hát thêm bài nữa, mọi người cũng cùng nhau hô lên.

Thầy giáo chọn một bài hát, để Tô Trăn và một nam sinh viên cao cao khác cùng nhau hát.

Nam sinh mặt đỏ ửng đến gần Tô Trăn gật đầu, Tô Trăn cũng ngại không dám từ chối người ta.

Lúc hát được một nửa, cửa phòng bị mở ra, một cơn gió lạnh phong trần từ ngoài cửa thổi vào, nhưng mọi người đều đang nhìn lên cặp đôi nam nữ trước màn hình, không ai chú ý đến cả.

Người đến da trắng mắt đen, trên người mang vẻ bôn ba, người đàn ông trên người mang một vị đặc trưng.

Phượng mâu của người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào đôi tay đang cầm micro của tiểu cô nương, từ chiếc cổ mảnh mai, cho đến bộ ngực căng tròn, rồi vòng eo thon nhỏ khi sờ vào mang cảm giác tuyệt vời, mưu đồ trong mắt anh giống như là một con chim ưng đang bay qua thảo nguyên mênh mông, sắc bén mang theo chút ác nghiệt, thời thời khắc khắc tính toán cơ hội để gϊếŧ chết con mồi bằng một đòn.

Anh cúi đầu đẩy cặp kính, xoa xoa lông mày, khóe miệng hơi nhếch lên.

'ha"

Thanh âm tuyệt vời của người đàn ông phát ra tiếng cười nhẹ như vui mừng như trào phúng.

Thật là tiểu động vật đáng thương không an phận, oan ức cho anh phải khổ cực nhẫn nhịn.....

Lại ngước mắt lên này nữa, người đàn ông trẻ tuổi lại mang dáng vẻ lạnh nhạt giả tạo.

Một bài hát, tiếng vỗ tay không ngừng.

" Hát thêm một bài tình ca nữa đi!" cả một nhóm vô cùng náo nhiệt, mọi người hò hét.

"A! Thanh Nhượng đến rồi. em quá là nể mặt thầy rồi." Thầy giáo phát hiện người đàn ông đứng ở chỗ tối không phát ra âm thanh gì, bước qua vỗ vỗ vào vai anh, " Tiểu tử này cao thật."

Cố Thanh Nhượng đến rồi.

Tô Trăn đứng dưới ánh đèn, không nhìn thấy người ở trong bóng tối, nhưng theo bản năng sinh tồn của tiểu động vật nhỏ có thể ngửi thấy mùi vị nguy hiểm.

" Em không hát nữa, em khát nước".

Nam sinh thử đổi bài khác muốn giữ Tô Trăn hát nữa, nhưng Tô Trăn nói gì cũng không đáp ứng.

Mặc dù không nhìn rõ mặt của Cố Thanh nhượng, nhưng khí tràng 1m9 của anh vẫn khiến cho người ta hoàn toàn không thể không nhìn đến sự tồn tại của anh được.

Cố Thanh Nhượng đến, khiến cho không khí náo nhiệt của cả nhóm đẩy theo một chiều hướng khác.

" Đến đến, cụng ly! Chúc buổi diễn tập vở kịch của Mân Ân được suôn sẻ, buổi diễn thuận lợi!"

Mỗi người trong tay đều có cầm một ly sâm panh, bên trong có một chút rượu sâm panh.

Cố Thanh Nhượng ở bên cạnh thầy giáo, đồng tử sắc thẫm nhìn vào Tô Trăn vô thức liếʍ liếʍ môi.

"Cạn ly". Ánh mắt của người đàn ông nhìn không xa, giọng nói trầm thấp vui vẻ, phảng phất như đồ uống vừa nãy không phải là rượu mà nước của vật nhỏ đáng thương biến thành.

Các nữ sinh ánh mắt đảo quanh người Cố Thanh Nhượng, mượn chút men say của rượu, đều to gan hơn bình thường.

Trong phòng bao quá ồn ào, Tô Trăn đi vệ sinh, thuận tiện hít thở không khí.

Lúc cô đóng cửa, đột nhiên nghe thấy ở sát vách truyền đến thanh âm kỳ lạ.

Tiếng la thất thanh của người phụ nữ dường như từ sâu trong lòng ngực phát ra, xen lẫn vào đó là tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.

Trên mặt bồn cầu truyền đến thanh âm xô đẩy nặng nề, người nữ như ngọt ngào, thống khổ mà nhẹ giọng kêu, " Đồ quỷ, không nhẹ một chút được sao..."

Tô Trăn choáng váng rồi. Với tính cách bảo thủ, sống trong thời lại bùng nổ thông tin, cũng không giống như người cổ đại cái gì cũng không biết, cô mà còn không biết cách vách đang trình diễn cái gì thì cô chính là đồ ngốc.

Vốn dĩ là hai người đó làm chuyện xấu, nhưng người xấu hổ lại là Tô Trăn. Tô Trăn nín thở, cẩn thận xoay tay nắm cửa, giống như học sinh đến muộn sợ chủ nhiệm cao trung phát hiện, cẩn thận, không dám phát ra tiếng động.

Tô Trăn tim đập như trống đánh nhón chân nhẹ nhàng ra ngoài, bên trong phòng cách vách đó truyền đến giọng nói đứt quãng của người phụ nữ " Đồ quỷ.... ngươi dọa sợ....tiểu cô nương....nhà người ta rồi..."

Tô Trăn cũng không chịu được nữa, cắm đầu chạy đi, dường như phía sau có quỷ đuổi theo cô vậy.

Tô Trăn dựa vào bàn đá cẩm thạch thở dốc, ngước mắt nhìn vào trong gương khuôn mặt xinh đẹp như đỏ như trái đào mận, mặt mày nhu tình mặt nhỏ yêu mị như nước.

Bên tai, vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa của nam nữ.

.....sao lại vậy? Cô rõ ràng đã chạy đi rồi mà.....

Tô Trăn dựa theo thanh âm nhìn sang, thấy một đôi nam nữ đang quấn quýt ôm nhau dựa vào tường, người nữ ánh mắt phẫn hận trợn trừng nhìn Tô Trăn.

Tô Trăn vội vàng thu hồi ánh mắt, giống như làm sai chuyện hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới đất, cái gì cũng không dám nhìn. Rửa tay xong, tăng tốc độ rời khỏi phạm vi nồng tình bức xạ của nam nữ này.

Dưới chân bị đồ dù đó chặn lại, Tô Trăn trực tiếp ngã thẳng về phía trước.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô theo bản năng túm lấy người đàn ông trẻ tuổi gần đó, người đàn ông đó nhẹ nhàng túm lấy eo cô, đem cô kéo vào trong l*иg ngực, Tô mất thăng bằng nằm sấp lên ngực người đàn ông, trực tiếp đẩy người đàn ông vào tường.

Từ trên đỉnh đầu của Tô Trăn truyền đến thanh âm trầm thấp vui vẻ.

Là Cố Thanh Nhượng.

" Gan không nhỏ nha, dám đè lên người chủ nhân của mình à?"