Chương 3

Những ngày cấp ba thật nhàm chán, nhìn Tiêu Quân Lâm và Tô Di ngày càng thân thiết.

Không có tôi đóng vai nữ phụ xấu xa, hai người họ liền nhanh phát triển.

Hoắc Tiêu không biết dùng phương thức gì để chuyển đến lớp Tám.

Hoắc Tiêu mặc áo len đen từ cửa bước vào, miệng ngậm kẹo mυ"ŧ.

"Thiếu gia thưởng cho ngươi."

Một cây kẹo mυ"ŧ dâu ép vào sách giáo khoa của tôi

Tôi ngước nhìn anh, với mái tóc cắt ngắn và gương mặt tuấn tú, dưới ánh nắng trông rất chói mắt.

Nếu anh ấy ngậm miệng lại, có lẽ sẽ có nhiều người đuổi theo anh ấy hơn.

Hoắc Tiêu cúi người, cúi đầu nhìn ánh mắt ta, ôn nhu nói: "Tiểu ngu ngốc, ăn kẹo đi."

Tôi cũng ngửi thấy mùi dâu tây trong miệng anh ấy.

Hàng lông mi rậm rạp của anh chớp chớp

Tôi tránh ánh mắt của anh ấy và thì thầm cảm ơn.

Nói xong đứng thẳng lên, vò tóc, ngồi ở hàng cuối cùng.

Bạn cùng bàn kích động vỗ vỗ cánh tay tôi nói: "Tiểu Noãn, Hoắc Tiêu đối với bạn không bình thường! Anh ấy còn cho bạn kẹo, bạn và anh ấy ~~"

"Đừng nghĩ lung tung, tôi với anh ta không có quan hệ gì!"

"Được, được, không có quan hệ gì."

Chóp tai tôi ửng đỏ, nghĩ đến việc đó tôi cảm thấy cả người nóng lên trông thấy.

"Tư Tiểu Noãn, mẹ tôi nhờ tôi nói với cô, tối nay cô cũng đi ăn tối, chú thím cũng ở đây, tan học chúng ta sẽ cùng nhau trở về."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Quân Lâm nói chuyện với tôi ở trường kể từ khi bắt đầu nhập học ba tháng trước.

Tôi lạnh lùng nhìn anh rồi gật đầu lia lịa.

Anh nhìn thấy tôi nghe thấy, nhưng không nói gì thêm.

Cầm tờ giấy trong tay, Tô Di từng bước đi theo sau anh.

Trước đây, tôi là người đi theo anh ta, nhưng bây giờ là một người khác, tôi cũng không có ý định đấu tranh.

Chuông tan học reo, tôi lủi thủi thu dọn cặp sách.

Tôi bước ra khỏi lớp dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

"Tư Tiểu Noãn, chờ tôi một chút, tôi cùng em về nhà ăn cơm được không?"

Tôi quay đầu lại, thấy Hoắc Tiêu một bên vai đeo cặp sách, trên vai khoác hờ hững đồng phục học sinh nhìn tôi với một nụ cười.

Thấy tôi nhìn anh, anh mỉm cười

"Cái gì? Thiếu gia đây đẹp trai như vậy sao?"

"Không, anh không có nhà sao? Tự chính mình về ăn cơm đi."

Hoắc Tiêu hai tay đút túi, thản nhiên nói: "Tôi không có người nhà, trong nhà chỉ có tôi một người, em không đọc trong tiểu thuyết sao? Mẹ tôi chết, bố tôi tìm cho tôi mẹ kế, họ cưới nhau và sinh ra một em trai ở Hoa Kỳ— -"

"Được rồi, đi thôi! Ba mẹ tôi và chú Tiêu rất tốt."

Tôi lớn tiếng ngắt lời anh ấy, không cần phải nhắc lại những chuyện vô nghĩa như vậy, chỉ làm anh ấy buồn hơn mà thôi.

"Đi thôi! Có muốn tôi cõng không? Lưng tôi rộng lắm!"

Tôi cười và đập vào chiếc cặp đi học của anh ấy.

"Hoắc Tiêu, đừng tự kỉ nữa."

"Tư Tiểu Noãn, cô còn muốn mang tên này đến nhà tôi ăn cơm sao?" Tiêu Quân Lâm nhìn Hoắc Tiêu lạnh lùng nói.

"Vậy cũng được, vậy tôi không đi. Có gì nói với cha mẹ tôi, tôi và Hoắc Tiêu ra ngoài ăn cơm."

Tôi quay người kéo tay áo Hoắc Tiêu, đi vào khu phố ăn vặt cạnh trường.

Hoắc Tiêu mặc kệ tôi lôi kéo.

"Này, tiểu ngu ngốc! Em không trở về, thì có sao không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đống đậu phụ thối bên đường

"Không về, hôm nay trở về cũng không có gì tốt, anh có biết Tu La tràng* không?

(*Tu La tràng: ý ở đây để chỉ tình trạng ba người trở lên vướng mắc tình cảm với nhau, khiến tất cả mọi người đều đau khổ.)

"Tu La tràng gì?"

"Dì ơi, cho con một phần đậu phụ thối lớn!" Tôi háo hức nói với dì.

Hoắc Tiêu đứng bên cạnh không nói nên lời

Tôi nhìn chằm chằm vào chảo dầu chiên đậu phụ thối đầy dầu mỡ, thản nhiên nói: "Hoắc Tiêu, hôm nay cha mẹ tôi và cha mẹ Tiêu Quân Lâm sẽ bàn bạc chuyện đính hôn của tôi với anh ta, nếu anh ta không chạy trốn, thì tôi nhất định sẽ chạy trốn! Nếu không, kết thúc trong tiểu thuyết có thể lặp lại?"

Đang nói chuyện thì điện thoại reo

"Tư Tiểu Noãn, con về nhà nhanh! Con ở bên ngoài làm gì vậy? Quân Lâm nói với chúng ta rằng con đang ăn tối với một cậu con trai. Tư Tiểu Noãn, con thật giỏi! Mau về nhanh—"

Tôi cắt ngang tiếng quát của mẹ: "Mẹ đi hỏi Tiêu Quân Lâm xem anh ta có qua lại với cô gái nào không. Anh ta không phải thích giả vờ là học sinh giỏi nhất sao? Đừng chỉ trách móc và coi con như trẻ con. Mẹ hỏi con có muốn kết hôn với nhà họ Tiêu không? Hãy hỏi Tiêu Quân Lâm xem anh ta có muốn không. Liệu anh ấy có nghĩ đến dì và chú Tiêu khi anh ấy nắm tay những cô gái khác ở trường?"

"Tư Tiểu Noãn, con đang nói vớ vẩn gì vậy? Tiêu Quân Lâm đã giành vị trí đầu tiên trong toàn khối và trong kỳ thi hàng tháng. Con nói vớ vẩn với mẹ trong khi con chỉ xếp hạng tám toàn khối? Nếu Tiêu Quân Lâm giả vờ là một học sinh giỏi, vậy con giả vờ làm một học sinh tốt cho mẹ xem! Nếu con đứng hạng đầu trong kỳ thi, mẹ sẽ không ép buộc con nữa "

"Mẹ, được rồi! Để con cho mẹ xem học sinh ngoan trong mắt mẹ thần thông như thế nào! Ngoài ra, hiện tại con đang ăn cơm với học sinh đứng thứ hai, không phải tiểu tử."

Cúp điện thoại, tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Cô gái, đậu phụ thối của em."

Kết quả là tôi đã gắp một miếng đậu phụ thối nóng hổi và ăn nó.

Quá ngon!

"Hoắc Tiêu, tháng sau chúng ta nhất định phải đứng hạng nhất cho mẹ tôi thấy."

Hoắc Tiêu vuốt tóc mái trên mặt tôi, hỏi: "Vì sao?"

"Mẹ tôi nói rằng Tiêu Quân Lâm là một học sinh giỏi, tôi đã nói những điều vô vẩn khi tôi chỉ đứng hạng tám. Lúc tôi vượt qua kỳ thi và đứng nhất, những gì tôi nói sẽ không vớ vẩn nữa. Như anh thấy đấy, Tiêu Quân Lâm và Tô Di ngày càng thân thiết, anh ta vẫn còn có gan giả vờ trước mặt mẹ tôi. Hừ! Hoắc Tiêu, chúng ta là đoàn kết, bất kể ai trong chúng ta đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi, tôi cũng sẽ nói với anh."

Hoắc Tiêu nhìn cái miệng phồng lên của cô gái, thản nhiên nói.

Tôi cảm thấy đau và nhói lên trong tim, tôi không hiểu nó là gì.

Anh ấy vô thức nói: "Được rồi, đừng lo lắng! Tôi sẽ không để anh ta chiếm lấy vị trí đầu tiên nữa."

"Vậy thì thỏa thuận đi!"

"Hừ! Tiểu cô nương mà còn ăn đồ hôi thối như vậy." Hoắc Tiêu nhướng mày ngáp một cái.

"Hoắc Tiêu, ngươi không nói sẽ chết sao?"

"Sẽ chết."

"Vậy ăn thử đi, ăn rất ngon." Vừa nói tôi vừa gắp một miếng đút cho anh.

"Không ăn! Tôi không ăn!" Hoắc Tiêu chạy nhanh với đôi chân dài.

Tôi mang đậu phụ thối và đuổi theo một cách tuyệt vọng.

Nghiêm túc mà nói, tôi ước mình có một thanh kiếm dài năm mươi mét ngay bây giờ.

Tôi sẽ gϊếŧ anh ta.