Sáng Lục Vân dậy sớm hơn bình thường một chút, nàng muốn dậy sớm làm canh sườn.
Lục lão nhị dậy còn sớm hơn Lục Vân, đa số việc gì hắn cũng biết làm, nấu cơm cũng vậy. Mặc dù làm đồ ăn không ngon nhưng cũng có thể miễn cưỡng ăn được. Hắn đứng trong bếp chặt sườn mà Lục Vân cần , còn giúp Lục Vân trần sườn qua nước sôi một lần, học theo Lục Vân bỏ mấy lát hành vào khử tanh, sau đó vớt sườn ra.
Lục Vân đến phòng bếp hầm xong cạnh sườn, lại nhờ Lục lão nhị giúp canh lửa thêm củi, mình thì hấp bánh bao ở một bên.
Thường ngày món chính đều là bánh bao thô ăn cùng cháo loãng, đây là hai loại lương thực rẻ tiền nhưng lại chắc bụng. Vì vậy mà bánh bao thô có thể ăn một ngày ba bữa, buổi sáng hấp một nồi rồi mang đi một ít, còn lại để ăn trưa với ăn tối luôn.
Buổi sớm ở thôn Liễu Thụ, đá xanh rải rác trên con đường nhỏ vẫn chưa khô hẳn vì cơn mưa đêm qua, khắp nơi ướt sũng, khói bếp lượn lờ bay bay .
Lục Vân từ trong bếp đi ra, hái một chút hành lá ngoài vườn rồi đem vào bếp thái nhỏ, lúc sau bỏ vào tô canh sườn.
Hầm canh sườn cần rất nhiều thời gian, may mà Lục Vân dậy sớm làm, mọi người mới có thể ăn kịp giờ cơm thường ngày.
Ngày hôm qua mọi người ăn thịt kho tàu, trong bụng đều là thịt. Sáng sớm lại thấy canh sườn, quả thực giống như mơ giữa ban ngày.
Lục mẫu: "Bánh bao sao lại xốp, lại mềm đến vậy. Giống như được làm từ bột mì."
Lục phụ ăn một miếng: "Ăn ngon, cái này còn ngon hơn bánh bao thô lúc trước chúng ta hay ăn."
Tất cả mọi người đều nhìn Lục Vân.
Lục Vân: "Ở thị trấn con kiếm được mấy quyển sách rồi tình cờ học được . Có vài chữ trên đó con không biết, phải đi nhờ mấy vị tiên sinh ăn cơm trong quán chỉ cho, họ đều vui vẻ chỉ cho con biết. Thậm chí có chỗ nào không hiểu đều giải thích rõ cho con hiểu."
Cái này phải cảm tạ nguyên thân lúc trước đã theo Tam ca học được mấy chữ, bằng không hiện tại Lục Vân cũng không có cách nào nói rõ được.
So sánh với thịt kho tàu ngày hôm qua thì canh sườn hôm nay hơi thanh đạm. Trong canh sườn không bỏ nhiều dầu, uống một ngụm canh vào bụng ấm vô cùng, suýt chút nữa đã làm Lục phụ cắn trúng lưỡi. Tại sao lại có thể ít canh như thế được, Lục phụ nhìn Lục Vân uống từng ngụm nhỏ, liền nghĩ đến mấy ngày trước mình chỉ nữ nhi bán củ cải chua cay.
Uống một ngụm canh sườn ngon tới nỗi làm người ta vương vấn khôn nguôi, hương vị quấn quýt nơi đầu lưỡi hồi lâu chưa tiêu tan.
Uống canh xong Lục phụ lại ăn một miếng sườn, chất thịt không tồi, vừa ăn vào đã vừa thơm lại vừa mềm , Lục phụ luyến tiếc ăn, cũng luyến tiếc uống canh sườn. Mỗi người một chén canh sườn, Lục phụ mới ăn một chén canh sườn đã dùng hết ba bốn cái bánh bao.
Những người khác cũng không khác lắm, thật sự quá ngon !
Lúc Lục Vân xuất phát đi thị, vì ăn một bữa sáng ngon vô cùng mà cực kỳ thoải mái, tốc độ đi bộ cũng nhanh hơn trước.
Lục Vân đến quán mì, Hàn đại thẩm lặng lẽ nói với Lục Vân: "Ngày hôm qua, cái vị thư sinh bán chữ gần quán ta làm ăn đặc biệt tốt. Còn một nhà bán mì nước trong kia cũng bắt đầu tặng củ cải chua cay."
Hàn đại thẩm lấy mấy tờ tuyên truyền ra: "Buổi sáng phu quân thẩm đưa thẩm tới đây, đã lấy từ mấy quán khác mấy tờ, cô nương xem."
Cũng là tờ tuyên truyền đồ ăn nhưng mấy chữ phía trên miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ, còn tranh thì cũng tạm được. Nhưng so sánh với Tam ca thì có xách giày theo cũng không kịp. Lục Vân 1cảm thấy quầy hàng của hắn sắp bị người ta đập.
Lục Vân đi mua nguyên liệu ở quán cũ, thì thấy vài lão bản bán hàng trên đường này cũng đi mua, còn mua gấp mấy lần bình thường. Bây giờ trời rất nóng, mua nhiều nguyên liệu để lâu sẽ hỏng hết.
Cũng không phải nói bọn họ phát tờ tuyên truyền không dùng được, mà là tất cả mọi người cùng lúc phát đơn, cùng lúc tặng đồ. Điều đó đẩy họ quay về vạch xuất phát, thêm nữa trên tờ tuyên truyền trừ tên mấy món ăn thì còn lại chẳng khác gì nhau.
Lục Vân: "Tiệm chúng ta không cần đi phát nữa."
Hàn thẩm: "Cái này sao được?"
Lục Vân: "Được, tại sao lại không được, thẩm cũng không phải chưa từng ăn qua mì ta nấu, đa số khách đến đây đều là khách quen. Lại phát thêm tuyên truyền ra thì chúng ta lại làm không xuể. Huống chi, qua một thời gian nữa, chúng ta lại có biện pháp khác."
Mùi hương của tiểu long bao rất bá đạo, để mà nói hương thơm bay xa vạn dặm thì hơi khoa trương, nhưng tuyệt đối có thể nói mùi hương lan xa , thực khách ngửi thấy mùi hương đó thì sẽ tự mình đến đây .
Chu Sài hôm nay lại quay lại đây , hắn chủ động kể cho Lục Vân chuyện của biểu ca, thấy có vẻ tâm tình không tệ: "Hôm qua, không phải hôm qua ta đến muộn một chút sao, ta kể với ngươi biểu ca mời ta đến Hưng Thịnh tửu lâu ăn cơm, kết quả ngươi đoán xem. Biểu ca ta mời ta đến đó ăn cơm là vì hắn cho rằng củ cải chua cay hôm bữa ta mang về là của Hưng Thịnh tửu lâu , muahaha ha ha ha ha nấc."
Hôm qua Chu Duy ầm ĩ chê bai rất nhiều, thiếu chút nữa bị tiểu nhị Hưng Thịnh tửu lâu đuổi ra ngoài. Hắn hỏi có phải Hưng Thịnh tửu lâu đổi đầu bếp hay không; sao trước đó hắn ăn củ cải chua cay ngon như vậy, mà bây giờ lại khác.
Củ cải chua cay ở Hưng Thịnh tửu lâu bán chạy vô cùng, rất nhiều thực khách đều muốn dùng món ăn này làm đồ nhắm, kết quả Chu Duy lại chê món đó ăn không ngon như trước ngay trong quán, bọn họ không đuổi ra ngoài đã thật sự quá khách khí rồi.
Chu Sài đã từng ăn củ cải chua cay ở Hưng Thịnh tửu lâu: "Thật ra nó không ngon bằng cô nương làm, đáng tiếc ngươi chỉ là một quán mì nhỏ, liền nói cho bọn họ, họ cũng chẳng tin."
Nghĩ tới hồi mình đi với Lý Hưng đến đây, Chu Sài đỏ mặt, ho khan vài tiếng: "Lão bản, vẫn như cũ, hai chén mì nước trong và một phần củ cải chua cay."
Lục Vân nhào bột: "Được."
Hiện tại tốc độ làm mì của Lục Vân ngày càng nhanh, nhưng chỉ có nàng và Hàn thẩm thì vẫn làm không kịp.
Buổi sáng quán mì Lục Vân chật ních như cũ, người càng đến càng nhiều.
Buổi sáng phụ bàn xong Hàn thẩm liền về nhà , bà muốn về nhà xem con mình. Lục Vân nhìn thân ảnh Hàn thẩm nghĩ, qua mấy ngày nữa nàng nhất định muốn chuyển đến ở luôn trên trấn. Mỗi ngày đều phải tới tới lui lui, mệt không nói, buổi tối còn không thể kinh doanh. Nhưng Lục gia bên kia, Lục Vân phải nghĩ biện pháp trước.
Lúc Hàn thẩm trở về thì gặp phu quân, ông ấy hỏi han chuyện quán mì, dù sao tiền sinh hoạt của Hàn thẩm đều dựa vào quán mì Lục Vân, so với làm cái gì giặt hồ kia thì tốt hơn nhiều.
Hàn thẩm: "Quán buôn bán làm sao mà ế được, lão bản chúng ta làm mì nước trong và củ cải chua cay phải gọi là quá ngon, thực khách đều nói củ cải chua cay quán ta còn ngon hơn Hưng Thịnh tửu lâu."
Môtj bữa cơm ở Hưng thịnh tửu lâu rất đắt, ăn một lần tối thiểu hết nửa lượng bạc , đây còn tính là rẻ, nghe nói có người ăn một bàn cơm ở đó tiêu hết cả mười lượng bạc.
Phu quân Hàn thẩm cười:"Ừ, còn ngon hơn Hưng Thịnh tửu lâu."
Vừa nhìn liền biết ông ấy không tin, Hàn thẩm nói: "Mấy ngày nữa, quán mì bắt đầu bán tiểu long bao, chàng mang theo hai đứa nhỏ đến ăn, nhưng đừng nói là phu quân thϊếp, nếu biết lão bản sẽ không lấy tiền đâu . Vị lão bản này, là một người rất rất tốt."
Giữa trưa, sinh ý quán mì Lục Vân vẫn tốt như cũ, thậm chí bởi vì có nhiều khách quen nhiều, nên đều tình nguyện xếp hàng, chỉ vì muốn ăn mì Lục Vân làm.
------------
Edit: Tách ra do dài quá, chương này hơn 4k từ T.T. Gần như gấp đôi mấy chương trước.