- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuyên Thành Nữ Phụ Điền Văn Thời Cổ Đại
- Chương 7: Thịt kho tàu
Xuyên Thành Nữ Phụ Điền Văn Thời Cổ Đại
Chương 7: Thịt kho tàu
Chu Sài: "Biểu ca này của ta lúc trước được mai mối cho một mối hôn sự, hắn cùng vị Trần cô nương kia vừa thấy đã yêu, Trần cô nương cũng đã đồng ý. Kết quả lúc sau Trần cô nương nghe nói biểu ca của ta ăn cực kỳ thanh đạm, ăn canh phải gạt hết dầu, nói thế nào nàng cũng không chịu đồng ý nữa .Nàng ấy bảo khẩu vị không hợp nhau, không thể ăn cơm cùng nhau được, còn phải nấu đến hai phần cơm, sau đó còn nói tính cách không hợp với biểu ca ta ."
"Biểu ca ta cảm thấy không đến mức như vậy nhưng Trần cô nương nói với biểu ca ta, ăn cơm chính là sinh mạng."
Chu Sài thật tâm lo lắng cho biểu ca: "Sau khi biểu ca trở về đã thử ăn thật nhiều đồ ăn dầu mỡ nhưng kết quả càng ăn càng ói. Biểu ca ta không phải là người bẩm sinh thích ăn thanh đạm. Là vì mấy năm về trước cô cô và dượng ta không có bao nhiêu tiền, có một lần được người ta tặng tới mấy cân thịt nhưng mà mấy cân thịt ấy hầu như đều là mỡ, bọn họ thương huynh ấy lâu rồi chưa được ăn thịt, biểu ca ta lúc đó còn nhỏ tuổi cũng chưa biết tiết chế, một lần ăn... Sau này không thể nào ăn đồ dầu mỡ nữa."
【Hệ thống ấm áp nhắc nhở, chúc mừng ký chủ đã tìm được bí ẩn sau bức màn.】
Lục Vân bưng mì nước trong và củ cải chua cay đến bàn Chu Sài: "Ngươi có thể dẫn theo Trần cô nương cùng biểu ca của ngươi đến đây, một thời gian nữa ta bán tiểu long bao, biểu ca ngươi nhất định có thể ăn hết nguyên một phần."
Lục Vân không biết công thức làm tiểu long bao hệ thống cung cấp dễ ăn bao nhiêu, nhưng Lục Vân muốn thử một lần. Cho dù công thức hệ thống cho nàng không ngon thì bản thân Lục Vân cũng biết làm tiểu long bao.
Chu Sài vừa ăn vừa lắc đầu: "Biểu ca ta chắc chắn không ăn đâu, khoảng thời gian trước hắn đều thử qua hết nhưng đừng nói là ăn, mới nhìn thôi đã muốn nôn." Nói xong , hắn dừng lại động tác: "Tiểu long bao, lão bản, ngươi chừng nào mới làm tiểu long bao?"
Lục Vân: "Chờ ta tích cóp đủ tiền mua nồi đã."
Lục Vân ngồi trước chậu nước rửa rau, Hàn thẩm lặng lẽ đi qua nhỏ giọng hỏi: "Cô nương muốn đúc nồi hả?"
Lục Vân gật đầu nhẹ: "Đúng vậy, muốn đúc nồi."
Bán xong buổi sáng, tranh thủ đang trong thời gian thư giãn, Lục Vân lấy tiền chuẩn bị đi quán thịt mua chút xương sườn hoặc thịt nạc. Lúc đi ngang qua sạp hàng của vị thư sinh bán chữ kia thì phát hiện chung quanh hắn vây kín người
Hắn đường hoàng nói: "Tiệm mì Lục Ký có thể buôn bán tốt như vậy là bởi vì bọn họ phát tờ tuyên truyền, các ngươi chắc thấy quán của nàng mấy ngày nay rồi đúng không."
"Mấy tờ tuyên truyền của Lục Ký đều do tiên sinh viết hả?"
"Không phải, nhưng mấy tờ tuyên truyền này ta viết được, chỉ cần ba văn tiền một tờ! Tờ tuyên truyền của tiệm mì Lục Ký đều sử dụng đi sử dụng lại, ta đưa ra giá ba văn tiền này, một chút cũng không đắt."
Lục Vân nhìn thoáng qua sạp hàng vị thư sinh kia, cười cười, hắn càng làm như vậy thì chắc chắn sau này việc làm ăn của vị thư sinh này đại khái không thể tiếp tục ở đây làm ăn được nữa rồi, hoặc không, trận này hắn phải tiền mất tật mang.
Lục Vân đến tiệm thịt, lão bản ở đây là một người nam nhân cường tráng, hắn chỉ đứng đấy thôi thì đã biết không dễ chọc. Tiệm thịt có hàng dài người xếp hàng, lúc hắn chặt thịt Lục Vân có nhìn qua một chút, người này chặt rất đủ, không phải người lừa tiền bán thiếu cân.
Lục Vân: "Ta muốn bốn cân thịt đùi, và hai cân xương sườn."
Lục Vân xách túm thịt đã bó kỹ, lại đi đến tiệm bán điểm tâm mua ba phần cao quế hoa. Nàng không quay về quán mà trực tiếp đi đến tiệm rèn Hàn thẩm nói.
Hàn thẩm nói với Lục Vân, đi tiệm rèn đúc nồi phải đặt cọc trước, sau đó đợi bốn năm ngày mới có thể lấy, lúc trước Hàn thẩm cũng đi đúc nồi cho nhà sử dụng. Lục Vân đến đây chính là tiệm rèn mà Hàn thẩm đặt làm lúc trước, bà ấy nói thợ rèn tiệm này làm nồi rất chắc chắn.
Lục Vân vào cửa hàng, Lý Thiết Tượng đang bận rèn sắt, nhìn thấy Lục Vân trực tiếp hỏi: "Muốn làm cái gì?"
Lục Vân: "Ta muốn đúc một cái nồi để làm tiểu long bao, lớn một chút ."
Nàng đứng mô tả độ lớn của cái nồi rồi chờ Lý Thiết Tượng trả lời.
Lý Thiết Tượng: "Ngươi muốn cái nồi lớn như vậy chí ít cần ba lượng bạc. Đại khái sáu ngày là hoàn thành."
Lục Vân: "Có thể bớt một chút được không?"
Lý Thiết Tượng: "Nhiều nhất hai lượng chín, không thể rẻ hơn ."
Lục Vân: "Hai lượng tám, 30 văn?"
Tuy rằng Lý Thiết Tượng nói không thể rẻ hơn nhưng cũng nên mặc cả một chút cho chắc, dù sao dựa trên tính toán của Lục Vân, sau này có khi cần đúc thêm. Tuy nói tiết kiệm không được bao nhiêu, nhưng tất cả đều là tiền a.
Lý Thiết Tượng suy nghĩ một mình có thể kiếm lời được bao nhiêu, Lục Vân tiếp tục: "Ta mở một tiệm mì cách đây không xa, tên là tiệm mì Lục Ký, về sau tiệm còn cần làm thêm nồi nữa."
Lý Thiết Tượng: "Được, tiền đặt cọc là một lượng bạc, có nồi rồi trả tiếp số tiền còn lại."
Lục Vân đưa một lượng bạc ra, tuy có chút đau lòng bạc mình kiếm ra, nhưng nàng còn biết làm tiểu long bao, sau này có thể kiếm được nhiều hơn chút.
Ban đầu Lục Vân định đợi tích đủ bạc mới làm nồi , nhưng chờ tích đủ còn phải đợi rất nhiều ngày đúc nồi nữa. Không bằng hiện tại đặt cọc trước, đợi kiếm đủ tiền thì đến đây lấy nồi.
Dựa theo lợi nhuận một ngày của Lục Vân, sau sáu ngày có thể kiếm đủ số tiền còn lại.
Buổi tối, Lục Vân xách xương sườn, thịt heo và cao quế hoa mình mua về thôn Liễu Thụ, dọc theo đường đi người dân thôn Liễu Thụ thấy nàng, đều nhìn nhiều hơn vài lần.
Lục Vân nghĩ chắc do nàng mua thịt nhưng trước khi về nàng đã tự mình bọc kín hết tất cả, nhìn không ra nàng mua cái gì.
Lại đi về phía trước vài bước, nàng gặp Lục lão nhị.
Lục Vân và Lục lão nhị không hay nói chuyện với nhau, mỗi ngày hai người chỉ gặp nhau lúc ăn cơm tối, ngẫu nhiên nói vài câu. Nhưng khi thấy Lục lão nhị, nàng vẫn là quy củ gọi một tiếng Nhị ca.
Lục lão nhị trừng mắt nhìn những người xung quanh, lúc này mọi người mới thôi nhìn Lục Vân.
Lục lão nhị: "Đại tẩu về nhà mẹ đẻ rồi."
Lục Vân: "Về nhà mẹ đẻ?"
Lục lão nhị: "Hôm nay lúc làm ruộng nàng ta lười biếng không làm, nương nói vài câu, nàng ta bắt đầu lớn tiếng la hét mình bị oan, chung quanh rất nhiều người đều đứng xem kịch. Còn tức lên không chịu làm việc nữa, trực tiếp bỏ về nhà mẹ đẻ. Đại ca muốn đến đó đón Đại tẩu về nhưng cha mẹ không cho, lúc này chắc vẫn còn đang cãi nhau."
Đến cửa Lục gia, Lục Vân quả nhiên nghe thấy tiếng Lục phụ mắng chửi Lục đại ca cưới tức phụ thì quên phụ mẫu. Lục đại ca nói không thể có lỗi với Lục đại tẩu, Lục phụ cầm gậy muốn trực tiếp đánh Lục đại ca ngay trong sân., Lục đại ca chạy vòng vòng quanh sân trốn, còn đạp cửa viện mấy cái.
Lục Vân nhìn Lục lão nhị không có ý can ngăn thì tự mình xách thịt đi vào: "Mọi người đang làm cái gì vậy, chúng ta mau nấu cơm thôi. Còn muốn ăn cơm nữa đó, con mua thịt heo cùng xương sườn và cả điểm tâm nữa."
Lục đại ca nhìn đồ Lục Vân mua, Lục phụ giơ chân đạp về phía đại ca, Lục đại ca ngã xuống đất.
Lục phụ thân chỉ vào hắn: "Nếu ngươi dám đi đón ả ta về, ngươi liền cùng ả ta cút về bên đó ở luôn đi! Hôm nay nương ngươi đau lưng, kêu ả ta phụ mình làm ruộng. Bình thường mọi việc không phải đều do nương làm hết hay sao, ả còn dám lớn tiếng ồn ào, là muốn để tất cả mọi người thấy bà bà trách phạt nặng nề con dâu? Lão nhị nhà chúng ta vừa mới đính hôn, ngươi làm vậy bọn họ cảm thấy thế nào, nghĩ nhà ta như thế nào! Còn muội muội ngươi nữa, nó còn chưa đính hôn!"
Lục lão nhị khoanh hai tay trước ngực nhìn Lục lão đại một lúc, lúc này mới hỏi Lục Vân: "Cần ta giúp cái gì?"
Lục Vân đưa thịt qua: "Huynh giúp muội chặt ra từng miếng lớn đi, xương sườn thì tìm chỗ cất luôn. Buổi tối ăn thịt kho tàu, sáng ngày mai muội làm canh sườn, chúng ta ăn bánh bao thô cùng canh sườn."
Tuy nói Lục Vân mua hai cân sườn nhưng thật sự không có bao nhiêu, dùng để nấu canh vừa lúc thích hợp.
Buổi sáng Lục Vân phải đi bộ một canh giờ mới có thể từ thôn Liễu Thụ Thôn lên trấn, mấy ngày nay sáng nào nàng cũng phải miễn cưỡng ăn một cái bánh bao thô, đều bị đói đi đến quán mì, làm xong việc thì thưởng cho mình một chén mì nước trong .
Lục Vân đem tất cả cao quế hoa đến chỗ Lục mẫu về rồi mới đi làm cơm.
Trước bếp lò, đặt một cái nồi chứa nước sạch mà Nhị ca ra vại gánh đổ vào lúc nãy, Lục Vân ném thịt đã xắt hết vào trong nồi, lại xoay người băm mấy củ hành bỏ vào nồi, dùng để khử mùi thịt heo .
Rất nhanh, nước trong nồi bắt đầu sôi lên, trên mặt nước mấy lát hành nổi lềnh bềnh, Lục Vân cảm thấy không đủ thời gian rồi nên vớt thịt trong nồi ra, sau đó đổ hết nước trong nồi đi.
Trong sân ngoài, Lục phụ đang đau lòng thực phẩm phơi ngoài sân, vừa này dí đánh Lục lão đại mà nó đạp hư mấy chỗ rồi, hận không thể lại đánh Lục lão đại thêm mấy cái cho tỉnh.
Dầu đổ vào nồi vang lên âm thanh tách tách bắt tai, Lục Vân lại rải đường vào trong nồi, sau khi thấy đã rải đường đủ rồi, Lục Vân bỏ thịt heo mới trần lúc nãy vào. Bắt đầu lật xào đồng thời bỏ củ hành đã cắt sẵn vào, rồi gia vị, lúc này hương thịt ngào ngạc từ trong bếp phiêu ra bên ngoài.
Còn đang đau lòng- Lục phụ hít hít mũi, nhìn về phía phòng bếp.
Lục phụ: "Thơm quá!"
Ngay cả Lục mẫu đang ở trong phòng cũng đi ra : "Đây là nhà ai nấu thịt vậy, quá thơm."
Lục phụ vui tươi hớn hở : "Nữ nhi của bà đó, mua thịt và sườn heo mang về."
Lục mẫu đau lòng: "A Vân mỗi tháng phải giao 200 văn, mua cái gì thịt làm gì, tốn tiền lắm " Nói xong , liền đi vào trong bếp hỗ trợ.
Hơn một khắc sau, Lục gia bắt đầu ăn cơm .
Bình thường Lục gia đều coi trứng chiên là đồ ăn ngon, phải đợi Lục lão tam về mới được ăn tối với trứng chiên. Cơm hôm nay lại đặc biệt phong phú.
Vì thịt kho tàu và củ cải Lục Vân làm, Lục mẫu xào thêm một đĩa rau xanh cùng một đĩa trứng chiên. Hôm nay vậy mà ăn cơm trắng chứ không phải cháo loãng như thường ngày, cơm trắng so với cháo loãng, nhất định là cơm trắng ăn cùng thịt kho tàu mới càng ngon hơn.
Trong đĩa là những khối thịt kho tàu đầy đặn màu hồng đượm gia vị sáng lóng lánh như ngọc thạch, Lục phụ dùng đũa chạm một chút, mấy khối thịt núng nính lắc lư lắc lư, mùi thịt bắn ra bốn phía.
Lục Vân muốn mọi người được ăn thống khoái, nên đều cắt những miếng thịt thành từng miếng lớn.Lúc Lục phụ ăn một miếng thịt kho tàu, miếng thịt vừa vào miệng đã tan làm ông kinh diễm vô cùng, vị thịt cũng bắt đầu thoang thoảng khắp khoang miệng, mỗi một ngụm đều mang theo hương thơm, còn không bị ngán.
Đây thật sự là món thịt kho tàu ngon nhất ông từng được ăn , tuy rằng ông cũng chưa nếm được bao nhiêu thịt kho tàu.
Tất cả mọi người đang bận ăn cơm, trong khoảng thời gian ngắn đều quên mất Lục đại tẩu. Bởi vì thật sự ăn quá ngon mà ngay cả Lục đại ca cũng quên mất lúc nãy mình gây gỗ cái gì.
Lục phụ: "Ăn ngon, thật sự ăn quá ngon , nữ nhi ta làm thịt kho tàu đều có thể mang đi bán được rồi."
Nước thịt kho tàu thơm ngào ngạt chang lên cơm trắng, ăn một miếng thịt lại và một cơm,sau đó lại ăn thêm củ cải chua cay, số dzách!
Đây là bữa cơm tốt nhất Lục Vân được ăn kể từ khi xuyên qua tới nay, chẳng qua nàng cảm thấy mình đã no rồi nên không ăn nữa. Lúc Lục Vân muốn quay về phòng, nước kho tàu đã bị ăn sạch tới một giọt cũng không thừa.
Lục lão nhị: "Sáng sớm ngày mai, huynh giúp muội chặt sườn."
Lục Vân: "Được."
Lục lão nhị tiếp tục: "Ngày mai mấy việc con làm cũng không cần làm gấp , Đại tẩu mặc kệ việc không làm thì để mấy việc đó con làm hết cho. Còn phơi củ cải con cũng biết làm, để mai con phụ giúp mọi người."
Đêm, mưa rơi nặng hạt.
Từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống hàng cây bên hiên phòng Lục Vân, phát ra từng âm thanh trong trẻo của đêm vắng, như một bản nhạc ru đưa người vào giấc mộng, nhưng Lục Vân lại không ngủ được. Nàng vẫn còn đang ngồi trong phòng tính toán sổ sách. Hơi mệt nên nàng lười biếng duỗi eo đứng lên mở cửa sổ, lại nhìn thấy Lục đại ca lén lén lút lút trốn ra khỏi nhà.
Trong nhà, Lục phụ mở cửa sổ ra: "Ngươi muốn đi ra ngoài, liền cút qua đó ở với ả ta luôn đi! Hoặc là bây giờ người đi nói cho nó biết, muốn trở về, thì tự mình quay về!"
Lục Vân nhanh chóng đóng cửa sổ lại, vừa nãy từng luồng khí lạnh phả vào mặt làm nàng chẳng muốn ngủ, cũng không muốn tính toán sổ sách nữa.
Lục đại ca cuối cùng vẫn quay về phòng, không đi nữa.
Cùng lúc đó, nhà mẹ đẻ Lục đại tẩu.
Lục đại tẩu nguyên một nhà chen chen chúc chúc, trong nhà nàng ta có ba huynh đệ một muội muội. Ba huynh đệ đều đã thành thân , muội muội còn chưa xuất giá, đang ở trong phòng kho đã được sửa lại. Lục đại tẩu trở về cũng chỉ có thể chen chúc với muội muội mình trong cái phòng bé tẹo đó, cái phòng này quả thật quá khác biệt với căn phòng lớn Lục Đại ca đang một mình ở.
Lục đại tẩu rất không thoải mái, chen chúc trên chiếc giường của cái nhà kho này. Tuy rằng sạch sẽ, nhưng người vốn ở phòng lớn như Lục đại tẩu không quen ở đây, cái phòng như này ở Lục gia chỉ xứng chứa rác thôi.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, chăn cũng không đủ dùng.
Lúc muội muội Lục đại tẩu đứng dậy giúp tỷ tỷ lấy chăn thì nương Lục đại tẩu đi vào, ngồi xuống nhìn nữ nhi mình. Vụ quán mì lần trước là do nhà họ giật dây, bây giờ nhìn thấy Lục đại tẩu bị người ta khi dễ còn phải tự mình về nhà mẹ đẻ. Bà ta muốn ngày mai đến Lục gia để tính toán cho ra lẽ chuyện này.
Lục đại tẩu: "Bọn họ muốn con quay về, phải mời con về, còn phải cho ta đến làm ở quán mì Lục Vân. Đợi đến lúc nó gả chồng , con lại nghĩ biện pháp lấy cái quán mì đó về. Vị tức phụ Lục lão nhị định thành thân kia, thấy ta cũng bà bà cãi nhau liền chạy mất. Con không muốn quay về nhìn bọn họ bày ra khuôn mặt khó coi đâu, để bọn họ không chỉ muốn con trở về, còn phải nghĩ biện pháp mời con quay về. Để cho ai cũng thấy là do bà bà bắt nạt tức phụ của nhi tử, rồi để xem bọn họn thấy thế nào."
Mẫu thân Lục đại tẩu hỏi: "Chủ ý này là con nghĩ ra?"
Lục đại tẩu: "Con cũng không có cách nào khác, con muốn lên trấn làm, ai nguyện ý ở đây đời đời làm ruộng chứ. Nương nhìn tôi tay này của con đi, đều vì làm việc nhà mà thô hết rồi ." Nói xong , nàng ta còn nói: "Nương yên tâm, Lục gia bên kia, còn có phu quân của con đó."..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuyên Thành Nữ Phụ Điền Văn Thời Cổ Đại
- Chương 7: Thịt kho tàu