Quán mì bận rộn cả một buổi trưa mới xong, Lục Vân và Hàn thẩm cùng nhau ở lại quét tước.
Hàn thẩm đang rửa chén: "Chúng ta giữa trưa bán được khoảng 90 bát mì nước trong, nếu không phải bột mì trong tiệm đã hết sạch thì có khi còn tiếp tục bán tiếp được nữa. Con đường này buổi tối có rất nhiều người đi dạo cùng ăn tối, giữa trưa chúng ta đã đóng cửa còn không phải rất thua thiệt sao."
Còn chưa tính đến món củ cải chua cay trong tiệm.
Mì nước trong là một món ăn đơn giản lại dễ làm, nếu không dù Lục Vân có trù nghệ cao siêu đến đâu cũng không có biện pháp làm nhiều mì như vậy trong một buổi trưa. Mới đó đã rất mệt mỏi rồi, còn chưa nói đến quán mì Lục Vân tạm thời không thể kinh doanh vào buổi tối. Nếu tính kinh doanh, Lục Vân có thể sẽ "gục ngã" ngay khi úp mặt vào gối rồi ngủ nướng tới ngày thứ hai.
Bây giờ Lục Vân hơi hoài niệm khoảng thời gian mình làm Blogger mỹ thực ở hiện đại, ban đầu có chút vất vả nhưng sau này cũng xem như thành công. Lục Vân là một người dễ thỏa mãn, thích sống một cuộc sống nhàn nhã qua ngày.
Lục Vân: "Ta sống ở thôn Liễu Thụ, mỗi ngày đến thị trấn cần một canh giờ, trở về cũng cần một canh giờ."
Hàn thẩm sửng sốt: "Cô nương, người mau trở về đi thôi, hôm nay bận bịu tới lúc này mới thu quán, cô nương mà ở lại đây tiếp tục dọn dẹp thì chờ lúc trở về thôn Liễu Thụ, trời sắp tối rồi."
Hàn thẩm đứng lên nhanh chóng giúp Lục Vân dọn dẹp bàn ghế, động tác rất nhanh nhẹn.
Hàn thẩm ở gần quán mì , Lục Vân nghĩ nghĩ rồi nói với thẩm ấy ở lại thu quán giúp mình. Lúc này nàng mới trở về thôn Liễu Thụ, đi vài bước về phía trước Lục Vân ngoái đầu lại nhìn, Hàn thẩm vẫn còn đang bận bịu làm việc.
Hôm nay kiếm được nhiều, Lục Vân ghé qua ngân khố tư nhân,cũng đem tiền đổi thành bạc vụ như hôm qua. Nhưng khác nhau ở chỗ, tính thêm bạc ngày hôm qua thì bây giờ nàng đã có hai lạng bạc. Điều này làm Lục Vân kích động khôn cùng.
Lúc quay về thôn Liễu Thụ, sắc trời vừa mới hạ lớp màng đen xuống, nhá nhem tối.
Lục Vân không cảm thấy mệt nên ra sân rửa tay rồi vào bếp phụ nấu cơm. Lúc nàng vào phòng bếp gặp Lục đại tẩu. Đại tẩu đang bận xào rau, khi nhìn thấy Lục Vân thì dừng một chút mới chào hỏi.
Lục Vân: "Muội vào đây làm củ cải chua cay."
Lục đại tẩu: "Củ cải đã sớm mua rồi, đang để ở bên cạnh bếp lò đó, cũng rửa sạch rồi, muội trực tiếp dùng là được." Nói xong, nàng ta thả chậm tốc độ xào rau.
Lục Vân biết Lục đại tẩu muốn học trộm cách làm củ cải chua cay, nhưng Lục Vân làm được củ cải ngon như vậy là do nàng khống chế rất tốt độ mỏng dày của từng lát củ cả, sử dụng gia vị cũng không biết luyện qua bao nhiêu lần mới có thể nắm chắc được như vậy. Đồ ăn Lục gia đã có Lục đại tẩu làm, Lục Vân nếm qua, tài nghệ của nàng ta dù có nhìn mình chằm chằm cũng học không được.
Lục Vân cầm củ cải, chuẩn bị bắt đầu làm củ cải chua cay.
Động tác xào rau của Lục đại tẩu càng chậm hơn, thậm chí còn liên tiếp nhìn về phía Lục Vân, muốn xem Lục Vân chế biến như thế nào.
Lục phụ tiến vào: "Các con đang làm cái gì đấy, đồ ăn sắp khét tới nơi rồi." Ông nhìn Lục đại tẩu: "Mau đưa đồ ăn mang lên bàn đi."
Lục đại tẩu không tình nguyện muốn đứng đó rề rà, nhưng thấy Lục phụ nhìn chằm chằm động tác của mình, nàng ta chỉ có thể nhanh chóng bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp.
Lục phụ ý vị thâm trường: "Việc làm ăn bây giờ của con là nhờ vào củ cải chua cay này đấy, nên phát triển tâm nhãn đi, ta như thế nào sinh ra đứa con thiếu tâm nhãn như con cơ chứ."
Lục Vân nhìn củ cải cười cười, không nói chuyện.
Buổi tối Lục gia ăn cơm, Lục đại tẩu vì muốn học làm món củ cải của Lục Vân mà đem đồ ăn xào khét không nói, hương vị còn mặn vô cùng , nguyên bản mỗi bữa ăn ở Lục gia cũng không có nhiều món, nên càng coi củ cải chua cay trở thành món chính, chẳng qua Lục Vân ăn không vô.
Lục phụ không nói chuyện, chỉ ngồi ăn, những người khác cũng không lên tiếng.
Hôm nay Lục Vân vốn định mua chút nguyên liệu mang về nhưng lại quên mất.
Ăn cơm xong, Lục Vân về phòng, nàng còn đang nhớ thương bồn tắm trong cửa hàng hệ thống đây. Nghĩ đến bồn tắm, Lục Vân cũng không yên lòng lắm. Giờ nàng còn phải đợi đến lúc không còn ai thức, Lục Vân mới có thể sử dụng kem đánh răng để đánh răng.
Về tới phòng, Lục Vân mới đặt lưng lên giường liền ngủ luôn.
Lục phụ cùng Lục mẫu ngủ không được, Lục phụ đang nói với Lục mẫu về món củ cải chua cay của Lục Vân..
Lục phụ: "Ta thấy, tức phụ của lão đại rất có hứng thú với món củ cải kia, món củ cải đó bà cũng ăn rồi, ăn ngon, dựa vào cái này quán mì Lục Vân cũng không cần lo lắng làm ăn ế ẩm."
Bên kia Lục mẫu đang đan túi lưới: "Nó lúc nào cũng không nói, cái gì cũng chờ Lão đại nói giùm cho, cũng không biết lần này bọn nó lại muốn ầm ĩ cái gì, nhưng trước đó thì nói hay lắm. Bọn nó muốn đánh chủ ý lên quán mì đó nhất định là không thể được . A Vân tự mình mở quán mì trên trấn, về sau có khi dễ dàng sống trên trấn, dễ gả lên trấn, lưng cũng có thể đứng thẳng hơn trước. Lại nói tiền mở quán mì cũng không phải do chúng ta cho con, từ khi A Vân lên trấn là thì không thể nào ở nhà phụ việc cho chúng ta , nhưng mà mỗi tháng đều đều đặn giao cho nhà ta 200 văn tiền."
Nói đến đây Lục mẫu cũng có chút tức giận: "Một ngày đi lên đi về đã tốn hết hai canh giờ, bọn học có thật sự nghĩ đến nó, mở quán mì dễ dàng vậy sao."
Lục phụ trải đệm chăn ra: "Ta biết, đừng tức nữa, nhanh ngủ đi."
Còn có người ngủ không được đó chính là Lục đại tẩu, nàng ngại nóng nên mở cửa sổ ra. Gió đêm mát lạnh ôn nhu có thể giúp nàng ta mát mẻ hơn một chút. Vừa mát mẻ được một lúc lại bắt đầu nói Lục đại ca về quán mì của Lục Vân, còn nói cực kì khoa trương.
Lục đại tẩu: "Chàng không biết Lục Vân làm ăn tốt như thế nào đâu; người đi ăn mì người đều đứng xếp hàng dài, ai cũng bảo thích ăn mì và củ cải chua cay Lục Vân làm. Người xếp hàng nhiều vô cùng, thời tiết nóng như vậy mà bọn họ còn muốn đứng đó xếp hàng đấy."
Nghe Lục đại tẩu còn nói chuyện này, Lục đại ca vội vàng đóng cửa sổ lại .
Lục đại tẩu: "Chàng đang làm cái gì đấy, nóng."
Lục đại ca: "Nàng nói nhỏ chút." Nói xong , hắn nhìn Lục đại tẩu: "Nàng nói có thật không, quán mì của muội ấy kinh doanh tốt tới nỗi ai cũng xếp hàng? Lúc trước không phải ta chưa từng đến xem, người đến ăn mì thật sự không nhiều, vị trí quán mì quá hẻo lánh."
Nói đến cái này, Lục đại tẩu lại ganh tị: "Chàng nói cái đó là trước kia, còn chưa bán củ cải chua cay, mọi người ai cũng muốn ăn món đó đều đến quán mì Lục Vân, mì nước trong kết hợp cũng của cải chua cay, vừa vặn. Muội ấy bán mì nước trong bốn văn một bát, củ cải chua cay thì ba văn tiền một phần."
Lục đại ca suy nghĩ một lúc: "Ngủ."
Còn đang muốn nói thêm, Lục đại tẩu khó chịu không nói chuyện.
Nếu có thể Lục đại tẩu cũng muốn gả đến thị trấn, nếu lúc trước không phải vì coi trọng Lục đại ca , nàng có khi đã được gả đến trấn đó. Trước khi thành thân thì nói dễ nghe, sau khi thành thân thì chẳng thấy hắn nói cái gì.
Toàn bộ Lục gia, người duy nhất không có tâm tư gì duy chỉ có Lục Vân đang ngủ và tức phụ chưa cưới của lão nhị, Lục lão nhị về nhà cũng ngủ luôn.
Ngày thứ hai Lục Vân đến bên cạnh quán mì mua nguyên liệu, còn muốn đi mua gia vị và bột mì, sau khi Lục Vân bận bịu một hồi, quán mì cũng chuẩn bị bắt đầu kinh doanh.
Lúc Lục Vân đang nhào bột tranh thủ nhìn tất cả thực khách, Chu Sài không ở đây.
Hàn đại thẩm: "Hôm qua lúc ta trở về, lại phát tờ tuyên truyền thêm một lần nữa .Đây là do ta rảnh rỗi nên đi phát, không cần tính tiền công đâu."
Hôm qua Hàn đại thẩm trở về, nói hết tất cả sự việc ở tiệm mì cho phu quân, phu quân bà bảo cứ tiếp tục ở lại làm việc cho quán mì, nói bà không cần lấy tiền công khi phát tờ rơi cho Lục Vân, còn nói mình cũng muốn giúp Lục Vân phát tờ tuyên truyền.
Tiệm mì Lục Vân nằm ở nơi hẻo lánh nhưng lại làm ăn rất tốt. Phu quân Hàn đại thẩm nhìn xa trông rộng, Lục Vân nói sau này kinh doanh buổi tối sẽ bàn lại tiền công, vừa nhìn là biết nàng không phải là người thích chèn ép người khác. Nên ông muốn Hàn đại thẩm tiếp tục đi theo Lục Vân, không cho Hàn đại thẩm lại đi giặt cái gì đồ thuê nữa .
Lục Vân: "Cái này không được, chúng ta đã bàn xong hết rồi, thẩm làm việc ở quán là một việc, phát tờ tuyên truyền lại là một chuyện khác, không thể nhét chung thành một việc được. Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch lần trước mà làm."
Hàn đại thẩm còn đang do do dự dự, Lục Vân: "Nhanh làm việc đi, ta cũng không thể nhờ thẩm làm việc mà không trả tiền công được."
Hàn đại thẩm: "Được rồi."
Lục Vân vừa làm mì vừa suy nghĩ, Chu Sài không đến mức ăn chán mì nàng làm rồi đâu. Lúc trước Lục Vân làm mì nước trong, có người ăn liên tục mà cũng không thấy chán. Chu Sài mới ăn hai lần, Lục Vân còn nghĩ chờ làm quen với Chu Sài xong thì thăm dò về biểu ca của hắn. Để biết vì sao biểu ca Chu Sài ăn hết một phần tiểu long bao lại nhận được tới một ngàn điểm kinh nghiệm. Sau đó nghĩ biện pháp làm cho biểu ca Chu Sài ăn hết phần bánh đó..
Cùng lúc đó, Chu Sài bị biểu ca của mình là Chu Duy kéo đến Hưng Thịnh đại tửu lâu.
Hưng Thịnh đại tửu lâu đồ ăn cũng không hề rẻ. Chu Duy ăn hết củ cải chua cay hôm bữa Chu Sài mua nên mời hắn đi Hưng Thịnh ăn cơm. Trừ cái đó ra, biểu ca hắn còn muốn tới đây để ăn củ cải chua cay. Chu Duy đã muốn ăn rất lâu rồi.
Chu Sài: "Huynh hẹn ta ra đây chỉ vì muốn ăn cơm sao, không được không được, ta muốn đi tiệm mì Lục Ký, không muốn ăn ở đây đâu."
Nhà Chu Duy tuy rằng không kiếm được nhiều tiền bằng nhà Chu Sài nhưng cũng có mấy cái cửa hàng,tâm tình hắn gần đây cực kì phiền muộn, lúc này chìa bạc ra: "Ta mời khách."
Chu Sài nhớ đến tiệm mì Lục Ký liền chảy nước miếng: "Đây cũng không phải vấn đề mời khách hay không, bây giờ mà ta lại không đi tiệm mì Lục Ký thì đợi chút nữa nó đóng cửa rồi."
Nhìn Chu Sài chạy vội chạy vàng như vậy, Chu Duy sốt ruột hỏi: "Tiệm mì Lục Ký là gì vậy?"
Chu Sài: "Là một quầy hàng, nằm ở vị trí tương đối hoang vu phía sau phố Kim An, tên là tiệm mì Lục Ký."
Chu Duy cẩn thận nhớ lại nơi Chu Sài nói, hắn vậy mà chưa từng đi qua, cũng có thể là đã đi ngang qua nhưng chưa đến chỗ đó. Quán nhỏ nằm ở đó thì có cái gì ngon, hắn nhớ, trong nhà mình hình như có một tòa viện cho thuê cũng nằm ở đó.
Chu Sài đến tiệm mì Lục Ký: "Lão bản, ngươi chưa thu quán sao, quá tốt rồi."
Ngày hôm qua Lục Vân bận bịu làm việc quá chừng, Lục Vân muốn kiếm tiền nhưng nàng cũng không phải máy móc, cần phải nghỉ ngơi. Quán mì của nàng trừ buổi tối không kinh doanh ra thì buôn bán hết giờ ăn sáng liền nghỉ không tiếp khách, mãi đến giữa trưa mới bắt đầu tiếp tục kinh doanh. Dù sao thời gian sau khi kết thúc bữa sáng đến giữa trưa, dù có khách cũng không có bao nhiêu.
Lục Vân tùy ý hỏi: "Ngươi không đến học đường sao, còn không đến thì sẽ muộn đó."
Chu Sài đến lau lau bàn, lại phát hiện bàn ăn ở quán mì được lau cực kỳ sạch sẽ, hắn nói: "Cũng không phải đã muộn rồi sao , đều tại biểu ca của ta, mới sáng sớm đã kéo ta đến Hưng Thịnh đại tửu lâu bảo là muốn mời ta ăn cơm, mà đến đó lại hơi xa. Ta còn muốn đến đây ăn mì ngươi làm nên vội vàng chạy đến đây. Dù sao đã qua lâu như vậy, giờ đến học đường cũng bị muộn rồi. Nếu đã bị muộn, đi sớm cũng muộn, đến đây ăn rồi đi học cũng là muộn, cũng không có gì khác nhau."
Nhắc tới biểu ca của mình, Chu Sài còn nói: "Vị biểu ca này của ta, gần đây rất là phiền muộn đó."
Lục Vân thần sắc khẽ động: "Vì sao?"..