Chương 16: Trở nên xinh đẹp

Editor: đợi tui chạy dl xong sẽ đăng bù😥

-------------------

Lục Vân bung dù bước ra khỏi phòng, dấn mình vào màn mưa, một mạch tới nhà chính. Khi nàng đứng vào trong hiên nhà khép dù tránh mưa, thì nhìn thấy Lục đại tẩu vội vội vàng vàng đuổi theo từ trong nhà lại đây, nàng xoay người vào nhà.

Lục đại tẩu định ham ăn biếng làm, muốn được sủng thì cũng không phải người Lục gia bọn họ sủng.

Mỗi ngày mua đồ về Lục gia là vì Lục Vân xuyên thành nguyên chủ, nàng muốn làm chút gì đó. Huống chi, nàng lại cảm thấy từ ngoại hình, tên đến bộ dáng Lục phụ Lục mẫu có vô vàng quan hệ với nàng, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ chôn chân ở đây mặc cho người ta hút máu.

Lục đại tẩu một câu, hỏi nàng khi nào ăn cơm chính là khởi đầu, cái khởi đầu này phải bóp chết từ trong nôi, không được để đó tiếp tục sinh sôi.

Lục Vân há miệng thở dốc: "Phụ mẫu, con biết chuyện này con không nên nói , Nhị ca và Tam ca đều chưa thành thân, nhưng mà để tẩu ta so đo cò kè thì cuộc sống sau này phải sống như thế nào đây, Đều là người một nhà, cần đồng lòng chung sức thì cuộc sống mới từ từ tốt lên, nếu ngày qua ngày sống không tốt; ngày nài cũng ầm ĩ, cũng không thể để tất cả mọi người ầm ĩ cùng tẩu ta, cùng nhau cải vã được?"

Động tĩnh trong viện, Lục phụ và Lục mẫu đã sớm nghe thấy.

Lục đại ca cũng là nhi tử của Lục phụ Lục mẫu, là trưởng tử, là đứa con đầu lòng. Nói cho cùng vẫn có chút không đành lòng, trong phòng trầm mặc một hồi lâu.

Lục phụ cuối cùng thở dài: "Cứ làm theo lời con nói đi, về sau tách ra ăn, bọn nó không muốn yên bình sống qua ngày, nhưng chúng muốn."

Lục mẫu: "Lúc trước tìm tức phụ cho Lão đại đã nói nàng ta không được, Lý gia cô nương kia tốt hơn nhiều, ai biết, nó cố tình coi trọng người Hà gia."

Lục phụ hừ một tiếng: "Một bàn tay cũng chẳng vỗ vang ra tiếng, được rồi, sau này trừ tách ra ăn cơm thì việc khác như cũ. Nếu tức phụ Lão đại không muốn xuống ruộng, thì lương thực trong nhà không cần chia cho nàng ta, để cho bọn họ nhớ đời đi."

Lục gia gắn kết bên nhau, lương thực cũng góp cùng nhau , nếu bọn họ tách ra ăn, nhất định phải chia lương thực cho Lục đại ca và Lục đại tẩu. Nhưng nếu Lục đại tẩu cái gì cũng mặc kệ, theo ý Lục phụ thì không phân phần cho Lục đại tẩu.

Vào nhà chính, cả người Lục đại tẩu đã ướt đẫm nước mưa, đôi mắt đau đáu đỏ vì tức giận, nàng ta lau nước mắt liền chạy đi.

Lúc Lục Vân đi ra gặp Lục lão nhị, hai người cùng nhau nhìn về phía phòng bếp, vô cùng ăn ý đồng lòng lăn vào bếp.

Hôm nay Lục Vân không có mua đồ về, thịt mua hôm qua còn dư, bữa sáng vẫn còn, trừ cái đó ra trong nhà còn củ cải và ớt xanh.

Lúc này trong phòng bếp nhàn nhạt hương cay nồng đượm phiêu lãng mọi ngóc ngách, là hương vị canh gừng đường đỏ, cẩn thận ngửi ngửi còn có thể ngửi thấy một chút xíu vị ngọt vấn vương..

Lục lão đại thấy đã nấu đủ chín, mùi hương cũng không tệ bèn múc cho Lục Vân một bát lớn. Vừa hay tất cả gừng và đường đỏ đều đủ đầy một bát .

Lục Vân nghe mùi hương tê cay, thấy số lượng gừng nổi lềnh bềnh trên bát, liền biết vị cay chắc chắn rất nồng, vội vàng lấy bát khác ra xớt cho Lục lão nhị.

Lục Vân: "Muội uống không hết, vả lại chút còn phải ăn tối."

Ôm bát to, Lục Vân đứng trước tấm thớt uống một ngụm, cả người ấm bừng bừng. Bởi vì canh gừng đường đỏ có hơi nóng, Lục Vân chỉ có thể từ từ nốc hết bát.

Bây giờ đã là giờ ăn tối ở Lục gia , Lục Vân cũng không muốn làm mấy món quá cầu kì, nên lần này nàng dùng ớt xanh để nấu ăn, làm một đĩa ớt xanh xào thịt.

Một chút ớt xanh thái mỏng chà xát lên từng miếng thịt, dầu trong nồi sôi lên thì đem thịt bỏ vào, lách tách tách tách, âm thanh xào thịt lách tách vang lên không ngừng. Lục Vân vừa nêm nếm gia vị gia vị vừa nhanh chóng đảo muôi xào, thấy thịt xào đã gần chín, lại bỏ vào ớt xanh đã thái mỏng vào.

Làm xong ớt xanh xào thịt, Lục lão nhị đã nấu cơm xong.

Lúc Lục lão nhị chà nồi, Lục Vân lại bắt đầu đập trứng gà bỏ vào chén, Lục Vân nhìn thoáng qua Lục lão nhị, nàng thực ra nguyện ý vào bếp cùng Lục lão nhị hơn. Cùng huynh ấy làm việc Lục Vân cảm thấy đỡ tốn sức rất nhiều, cũng không cần quá gắng sức.

Lục lão nhị bỗng nhiên nói: "Nếu thấy người Hà gia đến thì trốn xa một chút, bọn họ không dễ chọc."

Lục Vân cười: "Muội cũng không dễ bị bắt nạt."

Bên ngoài Lục đại ca vừa mới trở về, đã nghe thấy mùi thức ăn thơm phức, mùi thịt còn mang bên trong chút hương cay cay tê tê. Hắn không đoán cũng biết là Lục Vân làm ớt xào thịt , còn chưa kịp đem áo tơi cởi ra, Lục đại ca đã bắt đầu chảy nước miếng.

Đợi đến lúc cởi xong áo tơi rồi vào phòng, Lục đại ca thấy Lục đại tẩu thì sửng sốt: "Nàng tại sao ở đây."

Lúc này Lục đại tẩu phải đang làm cơm, hoặc là đang giúp Lục Vân nấu cơm mới đúng.

Lục đại tẩu nước mắt chảy dài: "Lục gia các người quả thực bắt nạt người quá đáng, ta vừa trở về, vị Tứ muội kia liền nói muốn phân ăn. Cái gì mà muốn phân ăn , nàng đây là chướng mắt ta, nhìn ta không vừa mắt, lúc ta không trở về tại sao Lục gia các người không phân ăn đi."

Lục đại ca: "Nàng nói cái gì, phân ăn , cũng đâu có phân gia, phân ăn làm gì?" Hắn gắt gao nhíu mày: "Nàng nói cho ta. Chuyện gì xảy ra."

Lục đại tẩu: "Ta chỉ là hỏi muội muội chàng khi nào ăn cơm, nàng liền nói, nấu cơm là việc của ta, ta làm sao biết được hả. Ta mấy nay không quay về, mấy ngày nay đều là Tứ muội nấu cơm, ta làm sao biết được bọn họ định làm gì? Kết quả Tứ muội chàng liền nói phân gia muội ấy không thể làm chủ, nhưng phân ăn thì được, đây là phân ăn sao, đây là đánh vào mặt ta!"

Lục đại ca: "Được rồi, đừng nói nữa, ta đi tìm phụ mẫu."

Lục đại tẩu tức giận: "Chàng không tìm phụ mẫu nói rõ ràng chuyện này, ta liền quay về tìm phụ mẫu ta, không có chuyện ta để Lục gia các người bắt nạt như vậy!"

Lúc này Lục đại ca hối hận, lúc trước Lục đại ca đều ở nhà , hắn đi đón Lục đại tẩu quay về thì việc đồng áng trong nhà Lục đại tẩu chưa làm xong. Hắn đưa Lục đại tẩu về đây liền đi qua đó phụ giúp nhạc phụ, kết quả trở về, Lục gia muốn phân ăn .

Sớm biết như vậy, mấy việc đồng áng kia cũng đừng làm.

Lục đại ca vào phòng, Lục Vân đang ngồi ở trên ghế, Lục lão nhị và Lục lão tam đang bày đồ ăn, hôm nay Lục Vân trừ bỏ làm ớt xào thịt còn làm trứng chiên và canh trứng. Vốn dĩ muốn làm canh rau xanh đậu hủ , nhưng hôm qua đậu hủ hàng xóm đưa đã ăn hết, hơn nữa đậu hủ cũng không được để lâu, quá lâu sẽ hư mốc không thể ăn .

Lục lão đại: "Phụ mẫu, nàng... ."

Lục phụ không nhìn Lục đại ca: "Trừ nhà chính rộng rãi nhất, nơi các con ở là đông sương phòng tốt nhất trong cái nhà này. Con là Lão đại, lại là đứa đã thành thân, chuyện trong nhà đều là mọi người giúp đỡ con, chính con tự mình nghĩ kĩ lại đi. Về sau trong bếp có hai cái nồi, chúng ta dùng trước, dùng hết rồi thì đến lượt các con dùng, chúng ta nhiều người. Nếu con ngại phiền, thì tự mình làm một phòng bếp khác."

Lục phụ nhìn rất uy nghiêm: "Đều thất thần làm cái gì, ăn cơm." Ông còn nói: "A Vân mua đồ ăn về, hai đứa không được dùng."

Lục đại ca bước ra khỏi căn phòng đầy ắp vị thịt, hắn nhìn qua phòng của mình, nghĩ đến Lục đại tẩu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tự mình vào phòng bếp.

Ở trong phòng bếp, tất cả thịt Lục Vân đều dùng hết, chỉ còn sót lại mấy món lúc trước Lục gia hay ăn. Nếu như trước kia, Lục đại ca cảm thấy có thể ăn được đĩa trứng chiên đã là chuyện cực kì vui sướиɠ, nhưng hiện tại liên tục ăn mấy ngày thịt kho tàu linh tinh , giờ nghĩ đến việc ăn cháo loãng với bánh bao thô, Lục đại ca cảm thấy khó có thể nuốt trôi.

Rơi vào đường cùng, Lục đại ca chỉ có thể tự mình chiên đĩa trứng gà, nấu hai chén cháo loãng, lại dùng dù giấy dầu che đồ ăn quay về phòng mình.

Lục Vân làm ớt xào thịt ăn rất ngon, chất thịt tươi mới lại pha chút cay cay, ngay cả ớt xanh cũng ngon vô cùng, một bàn đồ ăn cùng một nồi cơm lớn, mọi người đều ăn hết toàn bộ. Lúc ăn cơm mọi người đều không đề cập đến chuyện của Lục đại ca và Lục đại tẩu.

Lúc Lục Vân từ nhà chính đi ra thì thấy Lục lão tam che dù đứng dưới cơn mưa phùn lất phất ngắm nhìn đại thụ trong viện. Lục đại ca cãi nhau cùng Lục đại tẩu cũng không cố ý che giấu bọn họ, ở trong sân là có thể nghe được tiếng họ cãi nhau, nhưng nhiều hơn là tiếng Lục đại tẩu than khóc kể lể, còn Lục đại ca thì bất đắc dĩ quát lớn.

Lục Vân đi qua: "Tam ca, huynh có cảm thấy, muội quá phận không?"

Lục lão tam lắc lắc đầu: "Ta nghĩ, ngày sau nếu ta thành thân, chắc chắn tìm một người tính cách ôn hòa dễ chung sống."

Lục Vân không có đánh giá, nàng hạ giọng: "Huynh có biết Nhị tẩu có dễ ở chung hay không?"

Lục lão tam suy nghĩ một chút: "Nghe nói, là người được xem như làng trên xóm dưới chăm chỉ nhất, trông cũng rất hiền lành ." Trong khoảng thời gian ngắn, hắn vậy mà có vài phần phiền muộn, phiền muộn không nói ra lời.

Loảng xoảng một tiếng, làm hai người vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ Lục Vân và Lục lão tam sựt tỉnh.

Là tiếng Lục đại tẩu dùng sức đẩy ngã cửa sổ, đây là rất tức giận đấy.

Lục Vân: "Muội về phòng, đi ngủ sớm một chút."

Lục lão tam: "Ừ."

Về tới phòng, Lục Vân lại đem thùng tắm của mình lấy ra, bởi vì đã ngâm tắm lúc nãy nên giờ Lục Vân không ngâm nữa, nàng chỉ ngâm chân, còn thuận tiện lấy mấy quả táo đỏ ra ăn.

Cùng lúc đó, thị trấn, trong nhà Hàn thẩm.

Trong nhà Hàn thẩm đầy ắp tiếng nói tiếng cười, bà cùng phu qua có với nhau hai đứa nhỏ, một trai một gái, đứa lớn gần tám tuổi, đứa nhỏ chưa được bốn tuổi. Lúc này phu quân Hàn thẩm đang đạn bông một bên, Hàn thẩm thì dùng vải vóc Lục Vân tặng may cho hai đứa nhỏ hai bộ xiêm y giống nhau.

Phu quân Hàn thẩm: "Nay trời mưa, ta thấy, ngày mai mưa có thể kéo dài rất lâu đó ."

Ngó ngó bên ngoài, Hàn thẩm nói: "Cũng không phải sao, vừa lúc, nếu trời mưa thì ngày mai không cần ra quán, ta ở nhà làm xong hết đệm chăn cho cô nương. Đống bông vải này vừa vặn có thể làm một cái đệm và một cái chăn, còn dư lại một chút, ta làm một cái chăn mỏng, chàng à, nếu không đủ, chàng lại đi mua chút bông mang về, cũng không tốn bao nhiêu."

Hồi lâu không đạn bông, phu quân Hàn thẩm có chút ngượng tay: "Được, ta biết rồi. Hiện giờ tất cả mọi người chưa làm chăn, chờ nhập thu , ta liền đi đạn bông cho người ta, khi nào buôn bán lời tiền thì mỗi người chúng ta một bộ xiêm y."

Hàn thẩm: "Chàng đó, vừa mới vào hạ, chàng đã nghĩ đến nhập thu ."

Buổi tối, mưa ngừng hồi lâu, sau đó lại bắt đầu biến thành mưa lớn mưa to không ngừng.

Lục Vân mơ mơ màng màng ngủ trong phòng, nhập nhèm nghe thấy động tĩnh trong sân Lục gia, là Lục phụ và mọi người đi ra hái rau, mưa bên ngoài quá lớn. Mấy cây rau trong viện đều phải hái xuống mới được, nếu không mưa lớn dập nát hết thì không thể ăn được nữa.

Lục Vân bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, nàng đẩy cửa sổ ra nhìn một chút, Lục lão tam thấy nàng liền nói: "Trở về ngủ đi, một chút nữa là làm xong rồi. Muội ra cũng không giúp được gì đâu."

Lục Vân: "Mọi người nói xem, mấy thứ này, ngày mai nấu món gì ăn thì được."

Trong viện, Lục phụ và Lục lão tam bị làm cho tức cười, nhìn như thế nào thì đều chưa tỉnh ngủ mà đã bắt đầu nghĩ nấu món gì, ăn ra sao rồi .

Lục Vân trở về nằm trên giường, rất nhanh liền đi vào ngủ .

Sáng sớm hôm sau, mưa bên ngoài vẫn còn ào ào không ngừng, cũng không biết khi nào mới có thể hết mưa, Lục Vân lúc này không cần đi quán mì, nàng rời giường ăn cơm cùng với Lục lão nhị rồi quay về trong phòng tiếp tục nghỉ ngơi.

Ngày hôm qua Lục Vân nghĩ, nếu hôm nay trời đổ mưa thì không cần đi quán mì thì có thể nghỉ ngơi một ngày, nhưng hiện tại Lục Vân lại bắt đầu suy nghĩ chuyện buôn bán của quán mì. Chỉ là rất nhanh Lục Vân không nghĩ mấy thứ này nữa, bởi vì nàng bắt đầu bận tâm mấy món hái trong viện muốn ăn như thế nào .

Giữa trưa Lục Vân chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm, mưa bên ngoài đã ngừng rơi.

Lục Vân mới vừa từ trong phòng đi ra, thì thấy Lục đại tẩu cũng đi ra khỏi phòng. Hai người nhìn thoáng qua nhau, ai cũng không nói chuyện, sau đó Lục đại tẩu liền kêu Lục đại ca về phòng , Lục Vân đoán, Lục đại tẩu muốn về nhà mẹ đẻ, để nhà mẹ đẻ lại đây lấy lại công đạo cho nàng ta.

Đồ mà Lục Vân mua, nàng nguyện ý cho ai ăn thì cho người đó ăn, không muốn cho ai thì không cho người đó. Không cần phải vừa mất tiền còn phải chịu uất ức.

Lục Vân cũng không có tâm tư đoán bọn họ đang suy tính cái gì.

Lục Vân đi vào phòng bếp, liền nghe Lục lão nhị nói: "Ta nhìn muội như thế nào đều thấy khí sắc tốt hơn trước, nhìn hai má cũng có chút thịt, thay đổi trở nên đẹp hơn."

Lục Vân cười sờ sờ hai má của mình: "Có thể là do gần đây ăn được nhiều."

Lục lão nhị: "Đúng; trước đó có hơi gầy."

Đâu chỉ Lục Vân, người Lục gia trừ Lục đại tẩu ra thì ai cũng mập lên, nhưng sau khi béo lên ai cũng đẹp mắt hơn trước một chút.

Lục Vân nghĩ tới chuyện Lục lão nhị muốn thành thân: "Muội quen một vị thực khách, người cũng không tệ lắm, hắn định mùng sáu tháng sau thành thân, mời muội đi uống rượu mừng đó, Nhị ca khi nào thì thành thân vậy."

Lục lão nhị: "Sau khi hết vụ thu hoạch thì chờ thêm mấy ngày, nàng ấy đi lên trấn mua đồ dùng thành thân, sẵn ta mang theo nàng ấy đến quán mì của muội, để hai người gặp mặt."

Lục Vân: "Được đó."

Đối với vị Nhị tẩu tương lai này, Lục Vân cũng muốn gặp mặt trước để tìm hiểu tính tình tẩu ấy. Hiện tại Lục Vân đã có chỗ ở trên trấn, nàng cảm thấy nếu chuyện trong nhà xử lý không được thì trực tiếp chuyển lên trấn ở, để Hàn thẩm hỗ trợ cũng tốt, dù sao Hàn thẩm cũng sống ở cách vách .

Lục Vân còn đang nhìn mớ rau xanh mới hái trong sân, thì nhìn thấy Lục lão nhị ra ngoài sân xem cái gì đó. Ý nghĩ đầu tiên của nàng đó là Lục đại tẩu muốn bỏ về nhà mẹ đẻ, sau đó Lục đại ca đuổi theo phía sau, nên nàng và Lục lão nhị tò mò ra ngoài nhìn xem.

Lục lão đại và Lục đại tẩu thì Lục Vân không nhìn thấy, nhưng lại thấy một vị nữ tử mặc váy bố đang đứng đợi bên ngoài.

Lục lão nhị: "Chắc là đến đây tìm muội đó, ta nhớ Trần Nhã mấy hôm trước dọn qua ở bên nhà cữu cữu nàng ta rồi ."

Trần Nhã, nữ chủ trọng sinh trong quyển tiểu thuyết này sao?..