Đêm hè, từng cơn gió ôn nhu mang theo sự mát mẻ du lãng khắp nơi, sắc trời ngầm hạ ở thôn Liễu Thụ , sau từng mái nhà bận rộn nấu cơm. Sau đó đêm liền tĩnh lặng khiến cho tâm hồn ta bình lặng theo.
Buổi sáng Lục Vân nhờ Lục mẫu phơi chăn giúp, cũng giặt sạch luôn vỏ chăn để khi ngủ có thể ngửi được một chút xíu hương vị của ánh mặt trời, rất thoải mái.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày thứ hai, Lục gia như cũ bắt đầu công việc lu bù cả lên, Lục Vân và Lục lão nhị cùng nhau làm bữa sáng, mọi người ăn xong thì lại bận bịu việc đồng áng , làm ruộng thì đi làm ruộng, đi học thì tiếp tục đi học, đi thị trấn thì đi thị trấn. Chẳng qua lúc mọi người ra khỏi cửa còn đang suy nghĩ món tiểu long bao Lục Vân nói hôm qua , chỉ có Lục đại ca đang ưu sầu.
Lục phụ khiêng cuốc: "Bà nói coi, tiểu long bao có khi nào còn ngon hơn thịt kho tàu không."
Lục mẫu thì khác, bà từng ăn tiểu long bao ở trên trấn, ngẫm lại hương vị của nó rồi lắc đầu: "Tiểu long bao sao có thể ăn ngon bằng thịt kho tàu, nhưng nếu là do A Vân nhà ta làm , vậy thì chưa nói được."
Thôn Liễu Thụ không lớn,nhưng cũng có một hai trăm hộ dân, hàng xóm quen biết thì lúc gặp mặt sẽ nói chuyện với nhau vài câu, hoặc là trực tiếp chào hỏi cho qua chuyện. Nhưng bây giờ mỗi lúc người Lục gia ra khỏi cửa đều nhận được rất nhiều ánh nhìn hâm mộ từ làng xóm xung quanh.
"Đi ra ruộng làm hả."
"Đúng vậy."
"Năm nay tiểu mạch thu hoạch không tồi, còn nhiều hơn so năm ngoái, ha ha ha ha."
"Cũng không phải vậy sao, ha ha ha ha."
Một lát sau, người thôn Liễu Thụ không biết như thế nào truyền tai nhau, nói Lục gia muốn ăn tiểu long bao thành Lục gia đã ăn chán thịt kho tàu nên muốn mua tiểu long bao trên trấn về ăn.
Lục phụ tức tới nỗi không thèm làm việc: "Mấy cái người kia quen thói ăn không nói có, nhà ai ăn thịt kho tàu mà còn chán được hả, ta đời này không bao giờ ăn chán thịt kho tàu! Bà nhanh chóng nói lại với mọi người đi, đừng để A Vân mang tiếng buôn bán lời được mấy đồng tiền mà hùa theo chúng ta cuồng vọng, làm cho người ta chê cười."
Lục mẫu: "Được được được, chắc lúc nãy chúng ta nói về tiểu long bao bị bọn họ nghe được , về sau đừng nói những chuyện này ở bên ngoài." Bà tiến lên muốn giúp Lục phụ vén ống tay áo: "Đã nói với ông là ra đồng làm việc đừng mặc bộ này mà không nghe, tay áo này vừa mới kéo lên một chốc lại rớt xuống ."
Lục Vân mua nguyên liệu làm tiểu long bao đến quán mì, Hàn đại thẩm phụ trách rửa rau, nàng thì trước làm mì nước trong, sau lại làm một ít củ cải chua cay. Hàn đại thẩm lại ngồi một bên tiếp tục chà rửa nồi, lúc đứng lên thay nước phải đi gánh thêm mấy gánh nước sạch về. Mặc dù có phu quân Hàn đại thẩm hỗ trợ, nhưng đều làm trước lúc nàng đến đây.
Dòng nước trong veo ào ào xối lên mặt nồi sắt, nồi sắt nháy mắt trở nên sáng hơn trước một chút.Lục Vân cầm xơ mướp và giẻ rửa lại nồi thêm một lần nữa, sau đó mới đặt lên bếp.
Quán mì tổng cộng có hai cái bếp lửa, một là dùng để nấu mì, một cái khác dùng thì dùng để chế biến xào nấu với làm mấy thứ linh tinh. Chỉ là từ lúc Lục Vân xuyên đến đây chưa từng dùng cái bếp đó, vì bán mỗi mì nước trong nên cái bếp đó cũng để không một đoạn thời gian rồi, hiện tại dùng để làm tiểu long bao thì vừa vặn.
Nồi sắt bắt đầu nóng lên nhanh chóng, trong nồi vẻn vẹn còn lại một vài hạt nước đọng lại lúc rửa nồi, nay mau chóng thăng hoa rồi biến mất. Đợi khi toàn bộ nồi không còn hạt nước nào nữa, Lục Vân lấy một miếng thịt heo nạc ném vào trong nồi, dùng cái vá không ngừng lật mặt thịt rồi dùng nó xoa đều mặt nồi, dầu từ miếng thịt tiếc ra làm cho bề mặt nồi bóng loáng.
Không ngừng lặp lại động tác đó để tạo dầu động vật, cuối cùng Lục Vân ngừng lại, lấy miếng thịt ném ra ngoài. Hàn đại thẩm đứng một bên nhìn thấy miếng thịt bị ném đi thật lãng phí, nhưng miếng thịt heo đúng là không thể ăn được nữa.
Lục Vân đặt làm cái nồi lớn, nên dùng thịt heo cũng nhiều.
Trong quán đã đến không ít người, đều gọi mì nước trong và củ cải chua cay.
Chu Sài cũng lại đây : "Lão bản, ngươi muốn bắt đầu làm tiểu long bao?"
Lục Vân: "Ừ, sắp bán tiểu long bao, về sau mỗi ngày làm một nồi, ba văn tiền một cái, nhưng tiểu long bao tạm thời chỉ bán buổi trưa."
Một cái tiểu long bao là ba văn tiền, giá này Lục Vân cảm thấy rất rẻ rồi, tuy nói tiểu long bao không lớn bằng bánh bao thịt, nhưng Lục Vân làm tiểu long bao đều toàn dùng nguyên liệu đắt tiền, còn dùng bột bình tinh và trứng gà.
Lục Vân tính toán buổi sáng bán mì nước trong và củ cải chua cay, bận rộn xong lại nghỉ ngơi một chút mới bắt đầu gói tiểu long bao. Buổi trưa bán một nồi tiểu long bao đồng thời tiếp tục bán mì nước trong và củ cải.
Tiểu long bao sẽ không ảnh hưởng đặc biệt gì nhiều đến lượng tiêu thụ mì nước trong, trong lúc mọi người ăn mì sẽ thuận tiện gọi thêm mấy cái tiểu long bao, ảnh hưởng ở đây chắc là lúc trước khách gọi hai chén mì nước trong, nay chỉ gọi một chén. Dù sao đa số mọi người không có khả năng ăn hai chén mì nước trong rồi còn ăn thêm tiểu long bao.
Lục Vân làm nồi lớn, một nồi có thể nấu được khoảng 200 cái tiểu long bao.
Chu Sài nghe thấy Lục Vân phải bán tiểu long bao thì có chút kinh hỉ, khi nghe tạm thời bán vào buổi trưa thôi, nên chỉ đành nuốt nước miếng.
Lục Vân còn không quên nhiệm vụ, nàng còn muốn mua thùng tắm đó.
Lục Vân: "Đừng quên , buổi trưa dắt biểu ca của ngươi đến đây ăn tiểu long bao."
Nhắc tới biểu ca của mình, Chu Sài bất đắc dĩ mở quạt ngồi quạt cho mát: "Nếu lão bản lần này có hảo tâm, ta liền không chối từ, chỉ là biểu ca của ta thật sự không thể ăn đồ dầu mỡ. Không dám giấu diếm, mấy ngày nay biểu ca ta còn chưa từ bỏ ý định cưới vị Trần cô nương kia, nên lại lặng lẽ ăn thêm vài lần mấy món đầy mỡ. Kết quả mấy ngày nay ăn gì toàn bộ đều nôn hết, nhìn thân hình còn gầy đi một vòng, làm người ta đau lòng haizzz."
Chu Sài nói xong , thương tâm một hồi, lập tức nói: "Lão bản, như cũ, hai chén mì nước trong, một phần củ cải chua cay."
Hàn đại thẩm biết chuyện của biểu ca Chu Sài còn cảm thấy có chút đáng thương. Bà cũng hiểu, bởi vì hai đứa nhi tử nhà bà khẩu bị bất đồng, mỗi ngày nấu cơm cho bọn nó là việc mệt nhất trong ngày của bà. Ban đầu Hàn đại thẩm nghe Chu Sài nói còn đang cảm khái trong lòng, kết quả Chu Sài một câu hai chén mì nước trong, một phần củ cải chua cay làm Hàn đại thẩm buồn cười.
Buổi sáng, quán mì Lục Vân buôn bán vẫn tốt như cũ, thực khách lui lui tới tới.
"Lão bản, một phần mì nước trong, một phần củ cải chua cay."
"Lão bản, ta muốn một phần mì nước trong."
"Này, lão bản, ta cần phải đi làm gấp, có thể nhanh nhanh một chút được không?"
Lục Vân đang nhào bột quay đầu lại cười: "Được."
Hàn đại thẩm nhìn thấy Lục Vân làm thì hơi dừng một chút: "Thật đẹp mắt."
Trước kia Hàn đại thẩm làm việc cùng Lục Vân thì Lục Vân chỉ có thể nói là ngũ quan xinh đẹp một chút, nhưng khí sắc không phải rất tốt, màu da không phải rất trắng, có chút thô. Nhưng gần bà thấy bộ dáng Lục Vân trắng hơn trước, khí sắc tốt hơn một chút, nhìn giống như bắt đầu trở nên tinh xảo hơn.
Về ngoại hình của mình, lúc Lục Vân xuyên tới đây đã biết bộ dáng lúc đó không khác biệt mấy với ngoại hình nguyên bản của nàng. Do trong khoảng thời gian này được ăn ngon mà dáng vẻ của nàng bắt đầu giống với lúc trước khi xuyên qua, chỉ tạm thời còn hơi kém so với lúc trước. Trừ cái đó ra, nàng còn phát hiện bản thân tốt hơn lúc trước nữa ; chỉ là. . . . . Lúc trước xuyên tới đây không phải nhìn rất đẹp, mà là không cảm nhận được.
Bận bận rộn rộn một buổi sáng, thực khách đều đi hết thì lúc này quán mì mới nhàn nhã hơn. Có vài thực khách đến nhưng Lục Vân cũng cơ hồ không chiêu đãi nữa. Dù sao buổi sáng làm xong mì nước trong rồi, trước giữa trưa Lục Vân sẽ không bán tiếp.
Ghé vào trên bàn, Lục Vân nói: "Hàn thẩm, thẩm trở về nghỉ ngơi đi."
Hàn thẩm: "Cô nương, nếu không ngươi theo thẩm qua ở chỗ thẩm đi, tuy không phải rất lớn nhưng có sẵn phòng dư, là phòng khuê nữ của thẩm, nghỉ một chút cũng không có vấn đề gì. Trong phòng đệm chăn mới giặt qua mấy ngày trước, cửa sổ thông thoáng đón gió."
Lục Vân: "Không cần , một chút ta còn phải làm tiểu long bao. Cái nồi kia có thể làm 200 cái một lần, ta đoán chắc đâu khoảng hơn một trăm chín mươi cái. Ta nghỉ ngơi ở quán mì một lát rồi đi gói tiểu long bao."
Hàn thẩm: "Hơn một trăm chín mươi cái sao, nếu như vậy thì thẩm trở về làm việc nhà một lát rồi quay về cùng cô nương gói tiểu long bao."
Lục Vân cũng không có cự tuyệt, nếu Hàn thẩm nói lại đây hỗ trợ thì nhất định thẩm ấy biết gói tiểu long bao. Nếu có Hàn thẩm hỗ trợ thì nàng cũng có thể thoải mái một ít, nhưng nhờ Hàn thẩm gói tiểu long bao, Lục Vân không thể chỉ cho thẩm ấy 200 văn .
Lục Vân là người không thích bạc đãi người khác ; trước đó nói một tháng 200 văn là vì Hàn thẩm chỉ hỗ trợ bưng bê rửa bát. Giống như lúc Lục Vân mướn Hàn thẩm phát truyền đơn, tiền vẫn cho Hàn thẩm, sẽ không vì muốn lời nhiều bạc hơn mà không trả công cho thẩm ấy .
Lục Vân không đợi Hàn thẩm quay lain mà bắt đầu làm tiểu long bao luôn. Trước phải làm nhân bánh đã, dùng thịt sống làm nhân bánh. Lục Vân đứng trước tấm thớt cầm dao đùng đùng đùng băm thịt nạc. Nàng dùng thịt ba chỉ nhưng phải là loại thịt ba chỉ có nhiều nạc, ít mỡ.
Làm Lục Vân kinh ngạc chính là kỹ năng làm tiểu long bao mà nàng đang nắm giữ, lúc làm tiểu long bao vậy mà nàng lại cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Băm xong thịt để làm nhân bánh, Lục Vân đập thêm một quả trứng gà bỏ vào, bắt đầu trộn nhân bánh, sau đó thêm gia vị vào. Đây đều là gia vị mà hệ thống cung cấp trong gói kỹ năng.
Trong lòng có suy nghĩ, Lục Vân bắt đầu cán bột làm nhân bánh. Do đang dùng gói kỹ năng nên tốc độ gói tiểu long bao của nàng đạt đến một cảnh giới khác. Trong nháy mắt, Lục Vân cảm thấy rất hứng thú với mấy kỹ năng nấu ăn khác trong cửa hàng hệ thống. Không nói tới hương vị, chỉ nói riêng tốc độ gói bánh thôi đã vô cùng đáng giá để mua.
Hàn đại thẩm quay lại: "Cô nương, ngươi gói cũng nhanh quá rồi."
Lục Vân cười cười: "Hàn đại thẩm, thẩm giúp ta cán bột làm vỏ bánh đi."
Hàn đại thẩm: "Được, thẩm cán bột, ngươi gói. Nhìn tốc độ này của ngươi, thẩm quất ngựa truy phong cũng không đuổi kịp."
Trong quán,hai người vừa nói chuyện vừa tiếp tục gói tiểu long bao…