Chương 8.2: Canh sườn

Những gian hàng khác tiêu không ít tiền vì tờ tuyên truyền này, ba văn một tờ. Có người mua 100 tờ, còn có người mua đến mấy trăm tờ, cái này cũng chưa tính tiền công đi phát đơn. Kết quả buổi sáng và trưa các quầy đó chỉ buôn bán nhiều hơn bình thường một chút, có quầy thì bị mất vài khách quen chỉ vì mấy tờ tuyên truyền của quán khác.

Vừa qua giờ cơm trưa, quầy của vị thư sinh nọ ở không xa quán mì Lục Vân quả nhiên náo loạn.

Lục Vân còn chưa ra khỏi quán mì đã có thể nghe được thanh âm của bọn họ.

"Ngươi lấy của ta 300 văn tiền, mà ta bán còn không bằng lúc trước!"

"Trả tiền, trả tiền cho ta!"

"Các ngươi nhìn xem, đây là tờ tuyên truyền của tiệm mì Lục Ký, các ngươi nhìn lại tờ tuyên truyền của hắn xem, chữ viết xấu, tranh cũng xấu, cái này không phải là lừa gạt chúng ta sao?"

Vị thư sinh kia chỉ vào tờ tuyên truyền của Lục Ký: "Mấy cái chữ như trên đó sao các ngươi có thể mua được với giá ba văn tiền chứ, các ngươi nếu chịu chi thêm tiền, ta cũng có thể viết như này."

Lão bản quán mì nước trong ăn theo Lục Vân kia cho rằng nàng bán được nên mình cũng bán được, vì vậy mà mua tận 300 tờ tuyên truyền. Lúc này đứng ra đẩy ngã vị thư sinh kia: "Cái gì mà ngươi cũng có thể viết giống vậy, ngươi là đang lừa gạt chúng ta, trả tiền, mau đem tiền trả cho chúng ta, nếu không, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục buôn bán ở đây nữa !"

Bọn họ ỷ vào mình nhiều người, nằng nặc bắt vị thư sinh kia trả tiền. Mà vị thư sinh đó làm sao chịu trả tiền, hắn là làm ăn kiếm sống, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ ông một câu tôi một câu cãi lý cãi lẻ .

Thậm chí còn có người lặng lẽ đến tìm Lục Vân, hỏi tờ tuyên truyền Lục Vân là ai viết , bao nhiêu tiền một tờ.

Lục Vân: "Là ca ca của ta viết giúp,huynh ấy muốn chuyên tâm học hành, không nhận buôn bán kiểu này."

Lục lão tam chép sách kiếm tiền, vừa chép vừa có thể học nội dung trên sách, nhưng là viết mấy tờ tuyên truyền thì chẳng giúp được như vậy. Huống chi Lục Vân cũng không muốn Lục lão tam lại viết này mấy thứ này. Bọn họ đều chỉ vì muốn nhờ vào phát tờ đơn mà kiếm thêm khách nhân, nhưng những người buôn bán trên con đường này nhiều vô cùng, ai cũng muốn phát tờ tuyên truyền, lại như vậy cũng không có gì khác biệt với lúc trước.

Vị thư sinh kia cũng biết, hắn muốn tiếp tục làm ăn ở đây thì nhất định phải trả tiền, nhưng hắn thật sự không cam tâm. Tiền thuê chỗ này hắn đều nộp đủ, nên không thể không ở đây, cuối cùng rơi vào đường cùng, hắn đành đền một nửa số tiền cho mọi người.

Viết mấy tờ này vừa tốn mực vừa tốn giấy, hắn cùng mọi người cãi cọ hồi lâu, cuối cùng cũng xem như xử lý xong. Mọi người đều đồng ý để vị thư sinh này đền nửa số tiền, những người khác cũng không thèm đặt hắn viết tờ tuyên truyền nữa.

Khi Lục Vân đi ngang qua qua vị thư sinh đó, nàng dừng một chút rồi mới tiếp tục đi.

Hôm nay khi trở về, Lục Vân lại mua bốn cân thịt heo, nhưng không tiếp tục mua sườn. Nàng đều có kế hoạch tối nay ăn gì rồi, ăn bánh bao tự mình làm sau đó uống cháo loãng ăn kèm củ cải chua cay, cháo loãng nàng cũng muốn tự mình nấu.

Lục Vân còn muốn mua một ít bột mì mang về, nhưng vì còn phải để giành tiền mua nồi nên Lục Vân tạm thời vứt cái ý định này đi.

Lúc Lục lão nhị vào phòng bếp, Lục Vân nói: "Ngày mai huynh có thể đến quán mì giúp muội không."

Lục lão nhị: "Làm sao?"

Lục Vân đem vụ tờ tuyên truyền kể hết cho Lục lão nhị, sau đó nói ra nỗi lo của mình: "Muội lo cái vị thư sinh kia trách muội phá hỏng việc làm ăn của hắn, huynh xem huynh cường tráng như vậy, chỉ cần ngồi ở quán mì muội thôi thì mấy người đó muốn làm cái gì cũng phải cân nhắc kỹ một chút."

Lục lão nhị kinh ngạc về việc tại sao Lục Vân có thể nghĩ được cái ý tưởng phát tờ tuyên truyền, nhìn Lục Vân một hồi, sau đó gật đầu nhẹ.

Toàn bộ Lục gia, Lục lão nhị là người thích hợp làm việc này nhất , Đại ca thì Lục Vân không muốn hắn đến quán mì, Lục lão tam thì có dáng vẻ thư sinh ôn nhu không thích hợp. Còn Lục lão nhị chỉ cần trừng mắt ai đó, người ta sẽ phải run sợ cầm cập, cho nên Lục lão nhị thích hợp nhất.

Tối hôm đó, Lục gia lại được ăn cả bàn thịt kho tàu.

Lục mẫu: "Tháng này 200 văn con đừng nộp về nhà nữa, mua thêm chút thịt mang về. Con đừng mang số tiền con đi sớm về khuya kiếm được trợ cấp hết cho nhà mình, có phải tiền thuê quán mì sắp đến hạn nộp rồi không."

Lục Vân kẹp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát Lục mẫu và Lục phụ: "Ăn cơm trước."

Buổi tối Lục phụ và Lục mẫu ngủ không được, bọn họ cũng đang sầu vì vụ Lục đại tẩu. Mấy ngày nữa muốn định ngày thành thân cho Lục lão nhị , nhưng Lục đại tẩu còn đang ở nhà mẹ đẻ, nghe nói một nhà tức phụ tương lai của Lục lão nhị còn đến thôn Liễu Thụ bọn họ nghe ngóng về vụ Lục đại tẩu.

Đừng nhìn Lục lão nhị bình thường cười ha hả, kỳ thật nó là đứa cứng đầu và láo nhất trong ba đứa nhi tử, Lục phụ và Lục mẫu có hỏi Lục lão nhị, kết quả Lão nhị nói thẳng: "Nếu nàng ta không để ý chuyện của ta, vậy thì để nàng ta ở đó luôn đi ."

Lục mẫu: "Có phải hôm nay Đại ca con lại trốn qua nhà tức phụ nó không ?"

Lục phụ còn đang hồi tưởng lại dư vị thịt kho tàu đâu, mấy lần ăn này giống như nằm mơ vậy, liên tục hai ngày đều ăn thịt kho tàu , còn ăn canh sườn.

Trong đêm Lục phụ nghe thấy tiếng muỗi vo ve, bốp bốp mấy cái đập ch.et mấy con muỗi, sau đó cầm quạt tròn ngồi một bên quạt: "Chớ để ý, nếu quản mấy cái này Lục lão nhị lại muốn nổi sùng lên. Tức phụ Lão đại về nhà mẹ đẻ nhất định muốn làm ầm ĩ, nói đến nói đi cũng là vì quán mì, cái này món hời nay á, bọn họ ai cũng đừng hòng chiếm."

Lục mẫu thở dài: "Ngủ đi."

Qua hồi lâu, Lục phụ cùng Lục mẫu nằm nói chuyện đoán xem sáng mai ăn gì.

Lục phụ có chút chờ mong: "Củ cải Lão nhị đã phơi xong, qua một thời gian ngắn nữa thì thành củ cải khô, chúng ta có thể làm rau trộn củ cải , khuê nữ chúng ta mà làm món đó, khẳng định ăn rất ngon."

Hai người cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt.

Lục mẫu cầm quạt tròn đánh Lục phụ một cái: "Ông nhìn ông đi, khuya rồi mà nói cái gì rau trộn củ cải hả, củ cải phơi xong còn không biết cần bao lâu. Ông nói xem, chúng ta phải chờ bao lâu nữa."

Ngày thứ hai, Lục Vân cùng Lục lão nhị đồng loạt xuất phát đi thị trấn, vì không để cho Lục phụ Lục mẫu lo lắng, Lục lão nhị chỉ nói muốn lên trấn mua vài món đồ, sẽ về trước buổi trưa.

Lục Vân vẫn giống bình thường, đi mua nguyên liệu trước rồi mới đến quán mì. Có Lục lão nhị đi cùng nên Lục Vân dứt khoát mua hai bao bột mì nhờ huynh ấy vác giúp, như vậy nàng cũng có thể tiết kiệm chút sức lực.

Lục Vân cười nói: "Cám ơn Nhị ca, một chút nữa làm mì nước trong cho huynh ăn."

Lục lão nhị do dự một chút: "Mì nước trong hả."

Đối với mì nước trong Lục Vân làm, Lục lão nhị đã ăn chán , là thật sự ăn chán. Giống như Lục lão tam nhưng hắn nghĩ, Lục Vân gần đây nấu ăn vừa thơm vừa ngon tới nỗi làm cho người ta muốn chảy cả nước miếng, chắc nàng làm mì nước trong cũng ngon hơn lúc trước, mới gật đầu nhẹ.

Khi Lục Vân cùng Lục lão nhị đến quán mì, bên ngoài quán mì đã có người đứng xếp hàng .

Hàn thẩm: "Lão bản còn chưa tới, mọi người đợi thêm một chút, đừng có gấp, nếu không mấy vị chọn chỗ ngồi trước đi." Hàn đại thẩm chỉ vào bên trong quán mì, kết quả lúc này bà mới phát hiện bàn đều đã ngồi đầy .

Lục lão nhị kinh ngạc : "Quán mì của muội..."

Lục Vân: "Nhị ca, chắc phải làm phiền huynh đứng một lúc, hiện tại không còn chỗ trống để ngồi nữa."

Lục lão nhị nhìn nhìn Hàn thẩm hỏi: "Thẩm ấy?"

Lục Vân: "Buôn bán quá tốt, người đến nhiều không làm một mình hết được, nên muội mướn thêm người về phụ. Chỉ là chuyện này, huynh tạm thời đừng nói với ai." Lúc nói chuyện nàng nhìn Lục lão nhị.

Lục lão nhị gật đầu nhẹ: "Ta biết ."

Lập tức Lục Vân có suy tính trong lòng, xem ra vị Nhị ca này không có hứng thú với quán mì của nàng. Nếu ai trong Lục gia cũng đều muốn có quán mì của nàng, Lục Vân cảm thấy mỗi ngày trôi qua tâm thật mệt.

Hàn thẩm nhìn thấy Lục Vân vội vàng nói: "Lão bản cuối cùng cũng đến đây ."Bà đứng bên cạnh Lục Vân: "Có rất nhiều thực khách từng ăn mì quán ta phát hiện có một chỗ bán mì nước trong khác rẻ hơn nên chạy qua đó ăn, kết quả ăn xong lại trở về ."

Nói xong , Hàn thẩm nhìn thấy Lục lão nhị: "Vị này là?"

Lục Vân: " Nhị ca của ta."

Lục lão nhị làm việc nhanh nhẹn cực kì , hắn đến quán mì bắt đầu làm việc, quán mì có ba người cùng làm, tuy có hơi chen lấn nhưng tốc độ nhanh vô cùng.

"Lục lão bản, ngươi đây là mướn thêm người?"

"Không phải, đây là Nhị ca của ta."

"Đây Nhị ca, huynh ấy muốn lên trấn mua đồ nên ghé qua đây một chút, chút nữa phải đến học đường để gặp Tam ca."

"Lục lão bản, ngươi có mấy ca ca?"

"Có ba ca ca."

Một buổi sáng bận rộn xong, Lục lão nhị mới tìm được chỗ để ngồi. Nếu không phải hắn đến đây phụ quán mì, người khác có nói với hắn đến quán mì Lục Vân phải chờ xếp hàng, hắn cũng không tin.

Lục Vân bưng mì nước trong lại đây: "Nhị ca, mì nước trong."

Lục lão nhị cảm thấy mì nước trong trước mắt làm nội tâm rung động cực kì, hương vị cũng đặc biệt thơm ngon, nhưng hắn thật sự không muốn ăn mì nước trong. Thôi dù sao Lục Vân cũng đã làm rồi, chút nữa hắn còn phải quay về thôn Liễu Thụ nên mới bắt đầu ăn mì.

Oạch oạch, sợi mì mềm dai trơn trượt làm Lục lão Nhị ngơ ngác trong nháy mắt, sau đó tốc độ ăn mì càng lúc càng nhanh.

Ăn ngon, cái mì nước trong này ăn thật ngon!

Trách không được đến đây ăn mì còn phải xếp hàng!

Thật thơm!

Lúc Lục lão nhị trở về, Lục Vân dẫn theo Lục lão nhị đến tiệm thịt, nhờ Lục lão nhị giúp mình mang về. Khi hai người trở về còn đi ngang qua quầy của vị thư sinh ý nọ. Vị thư sinh nhìn Lục Vân một chút rồi ngay lập tức cúi đầu, nhìn giống như là áy náy, lại hơi giống xấu hổ.

Như thế nào cũng là người từng được ăn học, hắn biết hành vi của mình không phải hành vi của quân tử. Kết quả hắn đã không phải quân tử mà vụ việc cũng chưa xong, nếu không phải giao tiền thuê rồi, ở đây lại có khách hàng ổn định, hắn cũng không muốn tiếp tục bày quán ở đây.

Lục lão nhị nói với Lục Vân: "Việc của quán mì, ta trở về sẽ không nói với ai, muội nhất định có tính toán của riêng mình." Hắn nhìn thoáng qua ngã tư đường náo nhiệt cảm thán: "Huyện thành này, thật sự không tệ."

Lục Vân: "Đúng vậy, thật không tệ."

Lục Vân cảm thấy Lục lão nhị không muốn quán mì của nàng, mà đã có ý tưởng riêng, có lẽ về sau Lục lão nhị cũng tới trấn ở, Lục lão tam khẳng định sẽ ở đây, dù sao lý tưởng của huynh ấy cũng nhiều hơn so với Lục lão nhị. Chỉ là không biết Lục lão đại bên kia sẽ như thế nào.

Buổi tối Lục Vân trở lại Lục gia, giống như thường ngày, người Lục gia cũng không ai muốn tìm hiểu thêm sinh ý của quán mì, lúc ăn cơm, đều là nói về việc Lục lão tam sắp về nhà.

Nhắc tới Lục lão tam, vài người Lục gia đều là trầm mặc một lúc, bọn họ ở nhà mỗi ngày ăn thịt kho tàu, Lục lão tam ở học đường không biết ăn cái gì.

Lục Vân thì lại nghĩ chờ Lục lão tam trở về, nên nấu những món gì. Thịt kho tàu nhất định phải làm nhiều một chút, mấy món khác Lục Vân còn chưa có ý tưởng; trừ cái đó ra nàng còn đang suy nghĩ làm sao mua xiêm y cho Lục lão tam. Lần này Lục lão tam trở về, chắc tiền tích góp vẫn chưa đủ mua xiêm y cho huynh ấy đâu.

Lục Vân muốn tích cóp tiền, nàng tương lai không có khả năng chỉ mở một quán mì. Nhưng cũng không thể mỗi ngày ở Lục gia đều ăn cháo loãng cùng bánh bao thô được, huống chi, mấy ngày này tóc của nàng cũng không còn khô xơ như trước , màu da cũng khá hơn trước, thậm chí còn cao hơn một chút, cho nên ăn ngon một chút rất là quan trọng .

Lục Vân: "Chờ huynh ấy trở về, chúng ta sẽ làm thịt kho tàu ăn tiếp, lần trước con đến học đường tìm đã hẹn riêng với huynh ấy rồi, là lần này huynh ấy được nghỉ ngơi, chúng ta cùng nhau quay về."

Mấy ngày kế tiếp, Lục Vân lúc nào trở về cũng mang theo mấy cân thịt về làm thịt kho tàu, hoặc là làm thịt xào linh tinh . Buổi sáng cũng là nàng nấu cơm, Lục lão nhị vẫn làm trợ thủ như cũ, quán mì sinh ý cũng càng ngày càng lên tới đỉnh cao.

Kết quả người Lục gia đều mập lên không ít, sắc mặt hồng hào. Lục Vân mỗi ngày đều phải đi bộ từ thôn Liễu Thụ lên trấn nên không có béo, chẳng qua trông dễ nhìn hơn trước, sắc mặt càng hồng hào hơn không ít.

Người Lục gia ngày qua ngày sống dễ chịu, Lục đại tẩu thì sống ở nhà mẹ đẻ, đều gấp đến phát hỏa, không biết vì sao người Lục gia không có động tĩnh gì, không nóng vội mời nàng ta quay về. Mặc dù lúc trước Lục đại ca trấn an nàng ta vài lần, nhưng Lục đại tẩu vẫn cảm thấy không thích hợp, nhất là Lục đại ca nhìn giống như mập lên. Trong tình huống dầu sôi lửa bỏng mà hắn mập…

Lục đại tẩu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng; Lục đại ca sao có thể mập lên được?

Lục đại tẩu ở thôn Liễu Thụ cũng có quen biết vài người, vội vàng nhờ muội muội đi thôn Liễu Thụ tìm hiểu một phen, kết quả muội muội Lục đại tẩu trở về, là vừa chảy nước miếng vừa trở về .

Lục đại tẩu: "Ngươi tại sao trở về mà còn chảy nước miếng , xem tiền đồ của ngươi này, bọn họ mấy ngày này đang làm cái gì ở thôn Liễu Thụ."

Lúc này, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn về phía muội muội Lục đại tẩu, chờ nàng trả lời.

Lau nước miếng, muội muội Lục đại tẩu mới trả lời: "Ta nghe người thôn Liễu Thụ kể, Lục gia mỗi ngày đều ăn thịt, rất thơm. Mỗi ngày Lục Vân từ trên trấn đi về đều mua rất nhiều thứ, trừ thịt còn có xương sườn, còn mua điểm tâm trên trấn. Bọn họ đều nói Lục gia sinh được nữ nhi tốt, người Lục gia trong khoảng thời gian này làm việc rất hăng hái, làm ruộng cũng nhanh hơn trước, quan trọng là đều mập."

Lục đại tẩu: "? ? ?"..