Chương 6: Chặn đường

Cửu vương gia chỉ là con trai của người đã không được sủng ái, còn xuất thân từ cung nữ.

Trên không dựa vào được phụ hoàng, dưới không dựa vào được nhà mẫu thân, mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân.

Cho nên hắn ta muốn thắng trong cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế gió tanh mưa máu, chỉ có thể mượn thế lực của người ngoài, ví dụ như tể tướng đương triều.

Nhưng cửu vương gia đâu chịu nghe, lên xe ngựa muốn rời đi, may mà Diệp Khanh Oản chạy nhanh túm chặt lấy góc áo hắn ta.

“Mộ Vân ca ca, huynh đợi ta với, ta ngồi cùng xe ngựa với huynh trở về.”

Cảnh tượng này bị người đi qua đường và đám vương tử công chúa chưa rời đi nhìn thấy, nhao nhao liếc mắt nhìn, đều không vội rời đi.

“Diệp Khanh Oản này đúng là không có một chút rụt rè, rõ ràng cửu ca đã không thích nàng, nàng còn quấn quýt làm phiền, có xấu hổ hay không.”

“Đúng vậy, đường đường là thiên kim của tướng phủ, ngay cả hoàng hậu cũng có thể làm được, cần gì phải hạ thấp bản thân như vậy?”

Mọi người bàn tán xôn xao, bọn họ càng bàn tán, Diệp Khanh Oản càng hưng phấn, đây đều là thủy quân miễn phí đấy.

“Hôm nay bổn vương còn có việc.”

Sau khi nói xong chui vào trong xe ngựa.

Đương nhiên là Diệp Khanh Oản không có khả năng để hắn ta đi như vậy, ta sẽ không chậm trễ ngươi lâu, ngươi đá ta một cái là được.

Nói đến là đến, vén rèm lên nhà vào, còn lớn tiếng kêu lên: “Mộ Vân ca ca, ta thích huynh, huynh muốn ta đi.”



Những lời lớn mật hào phòng còn vô liêm sỉ như vậy, vang vọng cả cửa cung, không chỉ người qua đường ăn dưa sợ ngây người, ngay cả cửu vương gia cũng sợ ngây người.

Ngay cả Liễu Thịnh, nếu không phải mới nghe được trào phúng của cô sẽ bị cô lừa gạt.

Nhưng cho dù biết cô đang diễn, Liễu Thịnh cũng không nhịn được cảm thán trong lòng một câu: Thực phóng khoáng, những lời như vậy cũng có thể nói ra được miệng, co được dãn được, là nhân vật lớn.

Liễu Thịnh đứng phía xa nhìn cô diễn, khóe miệng lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Lúc này cửu vương gia Nam Cung Mộ Vân, có lẽ còn tưởng Diệp Khanh Oản ái mộ hắn ta ấy chứ.

Nhưng mà rốt cuộc Diệp Khanh Oản này muốn làm gì?

Rõ ràng trong lòng không thích Nam Cung Mộ Vân, nhưng phải biểu hiện ngoài hắn ta ra thì không gả, còn ầm ĩ đến mọi người đều biết?

Ở bên đường kêu to mấy lời cởi mở như “muốn ta đi” này, rốt cuộc bản thân sống trong thế giới tiểu thuyết như thế nào, hắn đóng nhân vật gì trong tiểu thuyết này?

Thế lực triều đình to như vậy, còn phát triển thế nào.

Thực sự khiến người ta tò mò.

Hiện giờ hắn không muốn vạch trần Diệp Khanh Oản, mà giống như quần chúng trông mong ngóng chờ Diệp Khanh Oản cập nhật tình tiết của tiểu thuyết.

Đối mặt với Diệp Khanh Oản chủ động hiến thân trước mặt mọi người, đám Nam Cung Mộ Vân u mê, khẩn trương rời khỏi cái ôm của cô ôm lấy hai chân mình:

“Ngươi làm càn.”

Giọng điệu kèm theo răn dạy.