Chương 5

“Vậy mà ngươi cũng biết dùng phương pháp này kiềm chế cổ độc. Ly Hoàng bệ hạ quả thực không phải người bình thường.”

Cảm ơn lời khen của ngươi.

Ta hỏi nàng ta: “Mặc dù ta bị mù, chưa yêu ai hết lòng nhưng ta nhìn ai cũng cảm thấy có hứng thú….Có cách nào cứu vãn tình trạng này không?”

“Đừng nói không, ba mươi vạn kỵ binh của ta sẽ nghiền nát lãnh thổ Miêu Cương của ngươi trong vài phút và chà đạp lên mộ tổ tiên của ngươi tám mươi lần.”

Tổ tiên Ly triều chinh phục đất nước từ trên lưng ngựa, chăn thả và nuôi ngựa trên đồng cỏ tuyết, kỵ binh sắt của họ mạnh đến bất khả chiến bại.

Lam Doanh Doanh rất bối rối.

“Tình cổ của ta chỉ có thể khiến ngươi yêu người đầu tiên ngươi nhìn thấy. Ai biết ngươi tự làm mù bản thân?”

“Bây giờ gặp một người yêu một người….Ta cho rằng các chất độc loại trừ lẫn nhau và chúng đã biến đổi rồi phải không?”

“Hay là…. ngươi giải độc cho đôi mắt trước đi.”

Ta chế nhạo và đẩy nàng ta xuống đất.

“Nữ nhân này, ngươi toan tính sâu xa như vậy, nếu ta không nhìn ra, chẳng phải ngươi sẽ có cơ hội lợi dụng sao?”

“Muốn Cô yêu ngươi, bị ngươi khống chế, ngươi nằm mơ đi!”

Lam Doanh Doanh khóc lóc yếu ớt.

“Bệ hạ, ngài bình tĩnh đã! Doanh Doanh không dám nữa.”

Ta: “Thật đáng thương…”

Ta chưa kịp nói xong thì Trữ Mộng Điệp đã bịt miệng ta lại, lôi Lam Doanh Doanh ra ngoài tra tấn cho đến khi chịu giao ra phương pháp giải độc mới thôi.

Lam Doanh Doanh kêu thảm thiết.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Ta không nói là không giúp ngài giải độc!”

“Bệ hạ..”

Trữ Mộng Điệp cười lạnh: “Kéo nàng ta xuống, bịt miệng, đánh đến khi nào nàng ta nói thì thôi!”

“Nếu không nói, thì lột da nàng ta ra!”

Cái này….

Thấy ta kinh ngạc, Trữ Mộng Điệp khịt mũi.

“Nếu không có ta, bệ hạ đã bị tiểu Miêu Cương kia lừa rồi!”

Sự tình đến nước này, thần thϊếp chỉ có thể hy sinh một chút….”

Sau đó, nàng biểu hiện cứ như là anh hùng sẵn sàng hy sinh cả tính mạng:

“Bệ hạ, xin hãy nhanh chóng uống thuốc giải độc, thần đã chuẩn bị xong rồi!”

Dù mắt ta mù nhưng trái tim ta không mù!

Trữ Mộng Điệp muốn nàng là người đầu tiên ta nhìn thấy khi mở mắt, rồi yêu nàng ấy.

Ta dí ngón trỏ vào đầu nàng.

“Nàng mơ cũng đẹp thật!”

“Mặc dù Cô anh minh tài giỏi, nữ nhân không thua kém nam nhân, nhưng ta và nàng đều là nữ nhân, sao có thể có ý nghĩ như vậy với Cô! Cự tuyệt!”

Trữ Mộng Điệp cảm thấy đau lòng khi bị ta từ chối.

“...Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng , vậy mà ngài còn chê ta.”